Đám người ăn mặc sang trọng tiến tới phía Lâm Thánh Vương và Lâm Tiên Nguyệt. Đám người này có hai thiếu niên và một thiếu nữ , tất cả bọn họ đều trạc tuổi Lâm Thánh Vương.
Lâm Thánh Vương nhìn thấy bọn người này liền nhíu mày, hắn biết rất rõ về thân phận của chúng, tất cả đều là người của Lâm Gia, thân phận của họ cao hơn gia đình của Lâm Thánh Vương rất nhiều, chỉ cần nhìn cách ăn mặc sang trọng như vậy cũng đủ hiểu rằng gia đình của họ khá dư dả….
Một thiếu niên đứng đầu đoàn người tiến về phía trước, khuôn mặt hơi phệ của hắn nhìn trông rất phúc hậu, thân hình tròn trĩnh của hắn làm cho ai cũng muốn chạy tới ôm như một cái gối, hắn nhìn về phía Lâm Thánh Vương với ánh mắt giận dữ, nhưng khi hắn liếc về phía Lâm Tiên Nguyệt thì lại khác, đó chân chính là sự dục vọng thèm khát. Lâm Thánh Vương cũng nhìn thấy sự bất thường trong ánh mắt của tên ấy liền nhăn mặt, hắn đứng chắn phía trước Lâm Tiên Nguyệt không để cho tên dâm ô này tiếp tục nhìn ngắm nhan sắc của em gái mình nữa.
“ Các ngươi là người của Lâm Gia ? “
Tên mập mạp đó hỏi đám người Lâm Thánh Vương. Lâm Thánh Vương liếc xéo hắn một cái rồi không thèm để ý quay lưng dắt Lâm Tiên Nguyệt đi. Tên mập mạp nhìn thấy hành động không quan tâm của Lâm Thánh Vương chốc lát liền ngơ ngác, hắn tức giận giơ tay ra hiệu với đoàn người rồi chỉ về hướng hai người Lâm Thánh Vương đang bỏ đi rồi nói :
“ Ngăn hai người đó lại. “
Thiếu niên và thiếu nữ gật đầu khi nghe hiệu lệnh của tên mập mạp đó, bọn họ cấp tốc chạy tới phía trước đám người Lâm Thánh Vương chặn đường. Lâm Thánh Vương nhìn thấy cảnh tượng diễn ra trước mắt hiện tại liền tức giận, hắn siết chặt tay lại nhưng vẫn cố gắng kiềm nén ăn nói nhẹ nhàng với đám người đó :
“ Đều là người của Lâm Gia. Hà cớ gì mà các người lại cản đường chúng ta ? “
“ Haha. Thật ra ta không muốn cản đường hai người đâu. Ta chỉ muốn hỏi tên tuổi của hai người rồi bắt chuyện làm quen thôi. Dù sao gặp nhau cũng là có duyên. “
Lâm Thánh Vương nhếch môi cười đểu, tuy hắn không thông minh nhưng hắn cũng không có ngu, hắn hiểu rõ ràng ý đồ của tên mập ú tròn như cái bánh ú đó. Hắn chỉ muốn nhắm tới em gái của hắn – Lâm Tiên Nguyệt mà thôi. Thế nhưng hắn vẫn biết giữ chừng mực, dù sao hắn vẫn là người ở tầng lớp thấp, gây chuyện với người khác – nhất là tầng lớp quý tộc – là một điều tối kị :
“ Ta là Lâm Thánh Vương . Đây là em gái ta, Lâm Tiên Nguyệt “
“ Lâm Tiên Nguyệt ??? Tên rất hay… “
Lâm Thánh Vương cười khinh bỉ, thằng mập này thật ngu ngốc, ý đồ của hắn hiện hết qua lời nói và cử chỉ luôn, những lời hắn nói đều là ca ngợi Lâm Tiên Nguyệt, còn Lâm Thánh Vương không có lấy nửa chữ, hai con ngươi của hắn còn đưa lên đưa xuống khi nhìn Lâm Tiên Nguyệt nữa chứ ! Thật là ngứa mắt mà. Qua lời kể của hắn thì hắn tên là Lâm Phi Phi, tên gì nghe mà nổi cả da gà, tin quan trọng nhất hắn chính là con thứ hai của một gia đình quản lí sổ sách chi tiêu của gia tộc. Đây là tin mà đã làm cho Lâm Thánh Vương cảm thấy sửng sốt nhất, tên Lâm Phi Phi này còn khoe khoang mình được ăn nhiều Linh Thảo đến nỗi phát ngán luôn, mà quả thật hắn rất mạnh, nếu chiếu theo phương diện thực lực thì ngay cả hắn cũng không có khả năng đánh lại tên Lâm Phi Phi này, có vẻ như tên này đã đạt đến cảnh giới Thượng Ứng của Linh Ứng Thể rồi.
“ Lâm Phi Phi, có vẻ như trời đã tối rồi. Chúng ta cũng nên về kẻo gia đình của chúng ta lại mong chờ. “
Lâm Thánh Vương giả đò vội vã cắt ngang câu chuyện mà Lâm Phi Phi đang nói, tên mập này nghe có người chen vào lời mình nói cảm thấy tức tối lắm nhưng mà hắn nhanh chóng tươi cười trở lại rồi nói :
“ Vậy có thể cho chúng ta đi theo được không. Ta rất muốn gặp cha mẹ của hai người đó. “
Lâm Thánh Vương nghe vậy liền thầm chửi rủa trong lòng, thằng này đúng là dại gái hết thuốc chữa rồi.
“ Không được. Chúng ta không thể làm việc đó. “
Lâm Tiên Nguyệt cuối cùng cũng lên tiếng. Cô bé cầm lấy tay của Lâm Thánh Vương rồi kéo đi. Lâm Phi Phi nhìn thấy hành động thập phần đáng yêu của cô bé liền mỉm cười :
“ Không cho ta vẫn làm. Hai người không thể nào ngăn cản được ta đâu. “
Lâm Thánh Vương nổi giận, lần đầu tiên hắn gặp một kẻ da mặt dày như thế. Hắn không kiềm chế được cơn giận trong lòng nữa bèn xông tới đấm vào mặt tên mập dâm đãng này một cái. Tên Lâm Phi Phi này nhìn thấy hành động bất ngờ của Lâm Thánh Vương liền kinh ngạc, hắn định vươn tay đỡ nhưng mà không kịp thế là xơi trọn một đấm của Lâm Thánh Vương ngay con mắt.
“ A !!! “
Lâm Phi Phi la hét đau đớn, hắn tức giận sai hai người đi theo hắn tấn công Lâm Thánh Vương :
“ Đánh hắn cho ta. Để cho hắn biết thế nào là lễ độ. “
Hai người kia liền một tả một hữu xông tới tấn công Lâm Thánh Vương , Lâm Thánh Vương cũng không tránh né vì nếu hắn tránh đi thì Lâm Tiên Nguyệt đang đứng phía sau hắn sẽ gặp phiền phức, hắn không muốn em gái của mình bị tổn thương nên đành chịu đòn từ hai kẻ kia.
“ Bốp bốp ! Binh Binh !...”
Lâm Thánh Vương không rên lấy một lời, nhưng ánh mắt của hắn nói lên tất cả, hắn căm thù, căm thù cái thế giới bất công này, cái thế giới đang định lấy đi tất cả những gì mà hắn yêu quý, hắn không khóc, hắn phải nỗ lực, nỗ lực, nhưng lại cảm thấy chán nản… Đây có lẽ là kết thúc của hắn….
Lâm Thánh Vương gục xuống trước trận đòn dữ dội của hai kẻ kia. Lâm Tiên Nguyệt hốt hoảng chạy tới chỗ Lâm Thánh Vương nhưng bị Lâm Phi Phi ngăn lại :
“ Cô gái. Ta và cô nói chuyện được chứ ? “
“ Dâm tặc ! Chết đi !!! “
Lâm Tiên Nguyệt dồn hết sức định dùng tay tát vào mặt hắn nhưng bị Lâm Phi Phi ngăn cản lại, hắn liếm môi thèm khát rồi tát một bạc tai vào mặt Lâm Tiên Nguyệt :
“ Hức hức… “
Tiếng khóc như muốn làm tan nát cõi lòng, làm khô héo muôn vật vang lên một cách thảm thiết. Lâm Thánh Vương mơ hồ nhìn về phía em gái mình, trong mắt hắn bỗng bùng cháy một ngọn lửa. Hắn không thể để chuyện này tiếp tục xảy ra nữa, phải ngăn lại….
“ Không thấy hai đứa các ngươi ở nhà. Thì ra là ở đây. “
Âm thanh quen thuộc vang lên trong tai Lâm Thánh Vương , hắn bỗng mỉm cười rồi nhắm mắt lại….
***
“ Hức hức…. “
“ Tiếng… khóc… ??? “
“ Sao… lại khóc ? “
“ Hửm ??? “
Lâm Thánh Vương bỗng nhiên mở mắt , hắn bật người khỏi chiếc giường gỗ rồi nhìn xung quanh. Hắn nhìn thấy Lâm Tiên Nguyệt đang ngủ gục bên cạnh chiếc giường gỗ thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ có tác dụng an thần rất lớn này, Lâm Thánh Vương bất giác vuốt ve mái tóc mượt mà thơm tho của Lâm Tiên Nguyệt rồi cười khẽ. Hắn nhắm mắt lại suy nghĩ tất cả những gì đã diễn ra trước khi hắn gất đi. Đột nhiên có một tiếng nói vang lên :
“ Tỉnh rồi sao ? “
Lâm Thánh Vương nhìn lại, thì ra là cha hắn, vậy có nghĩa là….
“ Cha ! “
“ Cha biết hết rồi. Lâm Tiên Nguyệt đã nói hết tất cả, hai đứa nhóc các ngươi gan lớn nhỉ ? Dám một mình xông vào rừng hái Linh Thảo trộm mà không nói cho cha biết, vả lại còn đi gây sự với người khác nữa. Nếu như không có cha của các con chạy tới giúp đỡ thì các con đã xong rồi đấy !“
Lâm Thánh Vương gãi gãi đầu cười ngượng. Cha hắn thở dài rồi tiến về phía hắn lấy một chiếc chăn đắp lên người Lâm Tiên Nguyệt, hắn nhìn Lâm Thánh Vương rồi nói :
“ Các ngươi thật là nghịch ngợm, ngay cả cha cũng phải bó tay đấy ! Cha biết con rất nôn nóng muốn đột phá nhưng cũng phải suy nghĩ kĩ càng chứ. Con có biết vì con mà Lâm Tiên Nguyệt suýt nữa bị người khác làm hại không ? “
“ Con biết lỗi rồi. Nhưng mà con không thể nào kiềm chế được việc này, con chán cái cảm giác bất lực rồi. “
“ Haiz… Nếu con đã nói vậy thì cha sẽ tặng con một thứ rất hữu dụng. “
Cha của Lâm Thánh Vương móc từ trong người ra một chiếc hộp gỗ, ông ném sang chỗ Lâm Thánh Vương. Hắn hiếu kì mở nắp chiếc hộp ra, đột nhiên một mùi thơm thoảng thoảng xông vào mũi hắn làm hắn cảm thấy hơi bất ngờ và phản ứng không kịp. Đến khi hắn choàng tỉnh lại thì vô cùng vui mừng vì thứ mà cha hắn tặng chính là một loại Linh Thảo, nhưng loại Linh Thảo này có vẻ như cao cấp hơn loại Linh Thảo mà Lâm Tiên Nguyệt đem về nhiều. Đây là một loại hoa chỉ có ba cánh hoa, mỗi cánh lại có những đường vân đen ngoằn nghẹo hết sức quái dị, thân hoa không có lấy một chiếc lá hay gai nào cả, ngoài ra mùi hương của nó cũng hết sức đặc biệt, lúc đầu ngửi thì có cảm giác rất khó chịu nhưng mà khi đã quen rồi thì có thể cảm nhận linh lực thấm dần vào từng thớ thịt kèm theo tinh thần cực kì sảng khoái.
Lâm Thánh Vương vui vẻ nhìn cha hắn cười to, không thể ngờ được cha hắn lại tặng cho hắn một món quà quý giá như vậy. Cha hắn cũng nhìn khẽ cười nhưng không được bao lâu thì cha hắn nhăn mặt lại ho khan liên tục. Lâm Thánh Vương thấy lạ liền quan sát cha hắn phát hiện ra rằng trên người cha hắn có vết băng bó, những thứ ấy rất khó phát hiện vì tất cả những vết băng ấy đều được quần áo che dấu đi nhưng có một vài vết máu như ẩn như hiện lên trên y phục, nếu không quan sát kĩ thì ngay cả người ngoài cũng nhìn không ra.
“ Cha ? Cha bị thương sao ? “
“ Không có gì. Chỉ vì cố gắng tranh giành với một con thú thôi, tuy đánh đuổi được nó để lấy Linh Thảo nhưng cũng bị chịu một ít thương thế. Không sao đâu. “
“ Cảm ơn cha. “
Khóe mắt Lâm Thánh Vương đỏ hoe, hắn cố cầm nước mắt nhìn về phía cha hắn để cảm ơn. Cha hắn không nói gì chỉ ngoảnh mặt quay đi và thốt lên :
“ Con đừng làm cha thất vọng. “
“ Vâng. “
Lâm Thánh Vương đậy nắp lại, sau đó tiếp tục tĩnh dưỡng để vết thương lành lặn lại. Hắn vô cùng biết ơn cha hắn và Lâm Tiên Nguyệt, vì hắn mà đã làm tất cả, hắn tự nhủ thầm mình rằng phải cố gắng để cho công sức của hai người không uổng phí.
“ Cha ! Lâm Tiên Nguyệt ! Mọi người cứ tin tưởng ở ta. “
***
Một tháng sau.
Lâm Thánh Vương đã lành lặn hẳn, hắn cũng đã phục dụng Linh Thảo của Lâm Tiên Nguyệt và thật may mắn hắn đã đột phá được Sơ Ứng tới Thượng Ứng, Lâm Thánh Vương cũng đã cố gắng hấp thu hết tất cả dược lực còn sót lại, một tháng này chính là một tháng làm ít mà ăn nhiều của hắn. Hiện tại dược lực đã được hấp thụ hết, việc tiếp theo hắn cần làm chính là phục dụng Linh Thảo của cha hắn đã đưa cho lúc trước.
Hắn quyết tâm lần này phải đột phá Thượng Ứng tiến tới cảnh giới Linh Động Thể. Cảnh giới Linh Động Thể cũng không kém phần quan trọng như cảnh giới Linh Ứng Thể, ở cảnh giới này linh lực sẽ bắt đầu quá trình xâm nhập vào cơ thể Linh Giả, ở cảnh giới này cũng phân làm hai cấp bậc : Sơ Động và Cao Động. Lâm Thánh Vương định nhân cơ hội phục dụng Linh Thảo này để vượt qua cảnh giới Linh Ứng Thể, tiến tới Linh Động Thể Sơ Động.
***
Lâm Thánh Vương đang ngồi trên một bãi cỏ xanh mơn mởn, hắn nhìn về phía chân trời xa xa rồi đăm chiêu, đây là thời khắc quan trọng nhất đối với hắn, vì đây là lúc để hắn đột phá, nếu mà không thể thì không biết phải đợi tới năm tháng nào mới có cơ hội nữa cho nên đây lời thời khắc quan trọng nhất của hắn.
“ Bắt đầu được rồi ! “
Hắn mở chiếc hộp gỗ ra, cầm trong tay đóa hoa rồi bức đồng loạt ba cánh hoa của nó nhét vào ngậm trong miệng. Một luồng linh lực từ miệng hắn bộc phát được hắn nuốt vào chuyển hóa thành linh lực hấp thu. Đối với một Linh Giả ở đẳng cấp Linh Ứng Thể thì chưa thể hấp thu được nhưng mà khi có một luồng linh lực cực lớn di chuyển trong cơ thể thì cơ thể sẽ trở thành một cái bình chứa, lúc này bình chứa sẽ tự động hấp thu linh lực trong bình để cho bình không bị tràn, đây là cách ép buộc cơ thể phải hấp thu linh lực, cách này tuy hiệu quả nhưng cần phải có một lượng linh lực cực kì lớn để ép cơ thể đến cực hạn làm cho cơ thể phải chấp nhận ngậm đắng nuốt cay mà hấp thu.
Khi mà cơ thể không còn hấp thu nữa được nữa thì linh lực còn thừa sẽ di chuyển tới khắp ngõ ngách của cơ thể rồi từ từ chờ đợi để cho cơ thể hấp thu. Khi mà cơ thể đạt đến cực hạn không thể hấp thu được nữa cũng chính là lúc đột phá Linh Ứng Thể, tiến tới cảnh giới Linh Động Thể.
Sau một thời gian hấp thu, cơ thể của Lâm Thánh Vương cũng dần đạt tới cực hạn, hắn nuốt ba cánh hoa vào bụng rồi thở dài một hơi. Bước tiếp theo mới là quan trọng, đó chính là đột phá, nếu mà hắn không thể đột phá cảnh giới Linh Ứng Cảnh thì coi như công sức từ đầu tới giờ đều đổ xuống sông xuống bể hết. Lúc này hắn cần phải cực kì bình tĩnh điều chỉnh trạng thái lên mức cực hạn để tăng xác xuất đột phá thành công.
“ Phù…. Nên bắt đầu bước cuối cùng rồi. “
Lâm Thánh Vương kết ấn tu luyện mới được cha hắn chỉ dạy, điều hắn cần làm hiện giờ là phải điều khiển linh lực trong cơ thể vừa mới hấp thụ, tiếp theo hắn phải bắt nó dung nhập vào trong cơ thể hoàn toàn, không để nó ứ đọng bên trong cơ thể. Chứ nếu cứ để cơ thể ở mức cực hạn thì sau này bỗng nhiên có linh lực nào đó tác động vào cơ thể thì sẽ làm hắn nổ tung, lúc đó thì mất cả chì lẫn chài, hắn không can tâm để sự việc đó xảy ra…
“ Ào Ào “
Lâm Thánh Vương liên kết linh lực lại với nhau rồi cùng điều khiển chúng, hiện tại thực lực hắn chưa đủ để phân tâm ứng phó cho nên đành phải kéo chúng về một chỗ liên kết lại với nhau rồi cùng điều khiển một lúc như thế rất hiệu quả với tình hình hiện giờ. Nhưng về mặt thời gian thì lâu hơn rất nhiều, nhưng Lâm Thánh Vương không thiếu thứ đó.
Trọn 1 ngày, Lâm Thánh Vương vẫn ngồi yên ở đó, mặt mày hắn nóng phừng phực, da hắn đỏ rực vì phải làm việc liên tục, mồ hôi hắn chảy đầm đìa ướt hết cả áo. Nếu mà là người khác thì không thể nào chịu đựng nổi sự tra tấn nguyên ngày như thế này như Lâm Thánh Vương được . Hắn phải cảm ơn về thời gian trước, chính cái sự không tiến không lùi về thực lực của hắn đã tạo cho hắn một sự kiên trì hơn bất cứ ai.
“ Đinh “
Lâm Thánh Vương mở mắt, trong mắt hắn lộ rõ sự vui mừng. Cuối cùng hắn cũng vượt qua cảnh giới Linh Ứng Thể, chính thức đặt chân tới cảnh giới Linh Động Thể.