“ Thật là sảng khoái “
Lâm Thánh Vương sảng khoái nắm chặt tay lại kêu răng rắc, hắn ưỡn người lên rồi đứng dậy quay trở về.
Hiện tại hắn đang ở cảnh giới Linh Động Thế và chính xác hơn nữa là ở cấp bậc Sơ Động. Hiện giờ cơ thể của hắn đang dần thích ứng với linh lực, tuy nói là dung hợp nhưng thực chất chỉ là hai bên nhường nhịn mà sống chung với nhau thôi. Nếu mà hắn đạt tới cảnh giới Linh Động Thể Cao Động thì lúc đó mới có thể hoàn toàn dung hợp.
Cảnh giới sau này của Linh Động Thể chính là Linh Dung Thể, cảnh giới Linh Dung Thể chính là Linh Lực sẽ dung hợp với tất cả mọi cơ quan trong cơ thể từ cơ quan nội tạng đến xương cốt, cuối cùng trở về cơ thể để giúp có thể lột xác lần nữa. Cảnh giới này được phân chia thành 3 cấp : Dung Nội, Dung Cốt, Dung Thể. Đây là lúc Linh Giả thật sự tiến vào một đẳng cấp khác, họ có thể sử dụng thành thục linh lực mà không gặp bất cứ một tác dụng phụ nào cả. Còn đối với Linh Động Thể chỉ là dung hợp linh lực với cở thể, dẫn đến tăng sức mạnh nhục thể. Linh lực hoàn toàn chỉ là một chất xúc tác gián tiếp tác động đến cơ thể mà thôi, còn khi lên cảnh giới Linh Dung Thể thì lúc đó linh lực mới làm chủ, không còn dựa vào cơ thể để phát huy sức mạnh nữa, đây chính là một lợi thế của Linh Dung Thể.
Lâm Thánh Vương chỉ mới có Sơ Động Linh Động Thể cho nên chỉ có thể áp dụng linh lực một cách thô thiển mà thôi, nhưng mà cũng không thể xem thường được, dù sao Linh Giả Linh Động Thể có sức mạnh lớn hơn Linh Ứng Thể nhiều, cơ thể của họ có linh lực và biết cách áp dụng linh lực dù thô thiển.
Lâm Thánh Vương vui mừng chạy thẳng về nhà. Đồng thời Lâm Tiên Nguyệt đang đứng trước cửa trong ngóng Lâm Thánh Vương. Từ khi mà Lâm Thánh Vương bắt đầu ra khỏi nhà định đột phá thì cô bé lo lắng không nguôi, cô bé biết rằng đây là khoảng thời gian quan trọng nhất của Lâm Thánh Vương , đây là một cơ hội lột xác của hắn, cô bé biết điều đó nên cô luôn âm thầm cổ vũ cho Lâm Thánh Vương bằng mọi biện pháp.
Lâm Tiên Nguyệt đã chờ Lâm Thánh Vương từ trưa tới tối, cô bé luôn âm thầm cầu nguyện cho Lâm Thánh Vương gặp may mắn, Lâm Thánh Vương là người như thế nào Lâm Tiên Nguyệt hiểu rất rõ, nếu như chẳng may hắn thất bại thì coi như hắn sụp đổ luôn. Nhìn từ bên ngoài thì trông Lâm Thánh Vương rất là kiên cường nhưng thực chất trong tim hắn có trăm ngàn mảnh vỡ, hắn giấu nổi đau vào tận sau vào đáy lòng không để người khác phát hiện mà thôi.
“ Lâm Tiên Nguyệt “
Lâm Tiên Nguyệt ngước lên nhìn, cô bé hớn hở cười tươi như trăm hoa khoe sắc vội ào tới ôm lấy Lâm Thánh Vương mà khóc.
“ Anh có sao không ? “
“ Không sao cả, anh không sao. Mà ai làm cho em khóc vậy ? “
Lâm Thánh Vương nhẹ nhàng xoa đầu đứa em bé nhỏ của mình rồi cười khì khì. Lâm Tiên Nguyệt thấy hành động của hắn liền làm vẻ hờn dỗi :
“ Hứ. Người ta lo lắng cho anh mà anh không cảm ơn một lời nào sao ? “
“ Anh biết lỗi rồi. Cảm ơn em nhiều. May mắn không làm nhục mệnh, hahaha . “
“ Anh nói vậy có nghĩa là anh đã thành công rồi sao ? “
Lâm Thánh Vương không nói gì chỉ xoa xoa đầu Lâm Tiên Nguyệt rồi gật đầu cười vui vẻ.
“ Hí hí . Em biết là anh rất giỏi mà . “
Lâm Tiên Nguyệt hớn hở ôm lấy Lâm Thánh Vương rồi kéo tay Lâm Thánh Vương vào nhà :
“ Cha ơi. Lâm Thánh Vương thành công rồi. Anh ấy đã đột phá rồi ! “
“ Thật sao ? “
Cha của Lâm Thánh Vương xuất hiện, nét mặt tươi cười nhào tới ôm lấy hai anh em vào lòng mà cười to muốn thủng cả màng nhĩ hai người. Ba người bọn họ đang quay cuồng trong sự vui sướng, đây là lần đầu tiên Lâm Thánh Vương thấy cha mình cười, vì lúc nào ông cũng ôm khư khư cái mặt lạnh lùng, dù có chịu đau đớn lớn tới dường nào thì ông cũng đem trưng cái mặt lạnh đó ra, ông không để ai nhìn thấu cảm xúc của mình nhưng không ngờ hiện tại vì ông vui quá mà để lộ ra nụ cười hiếm có của mình. Lâm Thánh Vương sung sướng tới nỗi mắt ửng hồng mọng nước, hắn đang cố gắng hưởng thụ cái cảm giác gia đình hiếm hoi này, từ nhỏ hắn đã không có mẹ, hắn lớn lên là do một tay cha hắn chăm sóc, cha hắn luôn dạy dỗ hắn cách làm người,… Ông là người hướng hắn đến tương lai, ông là người mà hắn tôn sùng nhất. Còn Lâm Tiên Nguyệt, đối với hắn thì cô bé như một con mèo đáng yêu vậy, tuy có lúc hai người thân cận hơn mức bình thường nhưng hắn vẫn muốn tình cảm của hai người chỉ ở mức anh em mà thôi, tuy nhiên không thể nói là tình cảm hắn dành cho Lâm Tiên Nguyệt thua kém.
Tối nay gia đình họ có một bữa ăn rất ngon, cha hắn thao thao bất tuyệt rất nhiều thứ, bỗng nhiên ông trầm mặc xuống làm cho Lâm Thánh Vương cảm thấy có một chút áp lực. Ông nhìn Lâm Thánh Vương và Lâm Tiên Nguyệt một chút rồi nói :
“ Có chuyện này cha muốn nói với các con “
“ Cha muốn nói chuyện gì ? “
Lâm Thánh Vương nhìn thấy sắc mặt cha hắn nghiêm trọng rồi hỏi, lần đầu tiên hắn thấy sắc mặt nghiêm túc hơn mức bình thường của cha mình lúc này. Ngay cả Lâm Tiên Nguyệt lúc nào cũng cười đùa giờ đây cũng cảm thấy một chút áp lực toát ra từ cha của mình. Cha hắn nói :
“ Cha có một chuyện rất quan trọng, về bí mật thật sự của các con . “
“ Bí mật thật sự ? “
Lâm Thánh Vương kinh ngạc, không ngờ hắn và Lâm Tiên Nguyệt còn có bí mật chưa được bật mí.
“ Thật ra Lâm Thánh Vương ! Con không phải là con của cha ! “
“ Ầm ầm “
Một tiếng sét nổ một cách vang dội trong đầu hắn khiến hắn choáng váng. Hắn không phải con của cha ư ? Vậy thì cha mẹ ruột của hắn là ai ? Tại sao cha hắn luôn dấu diếm chuyện này ?
“ Vào 15 năm trước. Cha đã nhặt con tại một bìa rừng khi cha đang tìm kiếm Linh Thảo, lúc đó con còn quá nhỏ nên cha không muốn nói cho con biết mà thôi. Sợ con cảm thấy hụt hẫn nên cha đợi khi con trưởng thành rồi mới nói. Lúc đó cha ôm lấy con rồi tìm kiếm xem có ai đánh rơi con không nhưng không tìm thấy dấu vết nào cả. Thế là ca đành phải nhận nuôi con vì lúc đó con rất tội nghiệp, cha thấy con sốt cao quá nên luống cuống không biết làm gì đành phải đem về nhà. “
Cha của Lâm Thánh Vương đành rút một ngọc bội đen không nhìn rõ hình thù từ trong người ra rồi đeo vào cổ Lâm Thánh Vương .
“ Đây là thứ trên người con mà cha thấy được khi tìm ra con. Mong con giữ gìn nó thật tốt để tìm lại gia đình mình. “
“ Con cảm ơn cha đã nuôi dạy con. Dù cho cha có phải là cha của con hay không nhưng mà cha đã cho con biết thế nào là tình thương gia đình. Cha mãi mãi là người mà con thương yêu nhất. “
Lâm Thánh Vương ôm chầm lấy cha hắn, cha hắn vỗ nhẹ vào người hắn rồi thở dài. Kế tiếp ông đưa mắt nhìn về phía Lâm Tiên Nguyệt :
“ Lâm Tiên Nguyệt. Thật ra mẹ của con còn sống ! “
“ Cha nói sao ? Mẹ con còn sống ? “
“ Cha gặp mẹ con cũng vào mười lăm năm trước. Khi mà cha định vào thành mua sắm vài vật dụng cần thiết cho Lâm Thánh Vương thì gặp mẹ con, lúc đó mẹ con bị thương rất nặng, cha thấy mẹ con liền cảm động liền giúp nàng. Không ngờ nàng trả ân bằng cách muốn theo hầu hạ cha, cha từ chối nhưng mẹ còn cứ một mực khăng khăng đi theo cha về nhà. Lúc đó cha cảm thấy bó tay đành mặc kệ nàng, khi nàng thấy Lâm Thánh Vương liền vô cùng ngạc nhiên, ta đành kể hết sự thật cho nàng, nàng chỉ mỉm cười không nói…”
“ Trải qua một thời gian sống bên nhau, chúng ta bắt đầu nảy sinh ra tình cảm, thế là cha và mẹ đã thành vợ chồng của nhau. Hai người sống rất hạnh phúc, hạnh phúc lớn nhất của cha và mẹ chính là sinh ra Lâm Tiên Nguyệt. “
“ Vậy mẹ con đâu ? “
Lâm Tiên Nguyệt kích động hỏi . Cha của Lâm Thánh Vương đành lắc đầu ngao ngán :
“ Hạnh phúc chưa được bao lâu thì mẹ con biến mất để lại con cho cha. Mẹ con để lại một bức thư trong đó có ghi rất nhiều về thân phân của nàng, cha không thể nói với con được, vì thế lực của nàng rất lớn, nếu mà phát hiện nàng có con thì chắc chắn mẹ con sẽ gặp phiền phức rất lớn. “
“ Thế thì chúng ta không được gặp mẹ nữa sao ? “
Cha của Lâm Thánh Vương đau xót, em ngồi xuống im lặng. Lâm Thánh Vương biết cha mình đang đau lòng nên không nói gì, chỉ biết vỗ vai Lâm Tiên Nguyệt rồi cùng cô bé dọn dẹp để cho cha có khoảng thời gian suy nghĩ.
Cho đến tối….
Lúc mà Lâm Thánh Vương đang nằm nghỉ trên giường thì cha hắn bỗng nhiên xuất hiện, ông nhìn chăm chú vào Lâm Thánh Vương rồi nói :
“ Tất cả những thứ cha kể với con lúc đó chưa phải là tất cả. “
“ Cha còn điều gì giấu diếm nữa sao ? “
Lâm Thánh Vương ngạc nhiên, hắn không ngờ cha hắn còn giấu bí mật của mình.
“ Thật ra thì lúc ta gặp con thì còn phát hiện một thứ khác nữa. Đó là một cuốn công pháp ! “
“ Cuốn công pháp ? “
Lâm Thánh Vương chấn động. Hiện tại tới cấp bậc của hắn thì có thể luyện một cuốn công pháp rồi. Công pháp chính là loại sách có thể làm biến đổi Linh Lực sang một dạng giống trong công pháp, Linh Lực này có phần đặc biệt hơn Linh Lực bình thường hấp thụ vào trong cơ thể nhiều vì lực sát thương của nó rất lớn, tùy theo cấp bậc của công pháp mà đẳng cấp của các loại Linh Lực khác nhau. Chúng được phân chia làm 5 cấp : Phàm, Linh, Huyền, Địa, Thiên.
Lâm Thánh Vương suy nghĩ không biết công pháp mà cha hắn nhặt được cùng lúc với mình thuộc cấp bậc nào đây. Cha hắn nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của hắn cũng mỉm cười, sau đó ông rút ra một cuốn trục ném qua chỗ Lâm Thánh Vương. Lâm Thánh Vương hớn hở chụp lấy rồi mở ra, nhưng khi hắn xem qua thì cảm thấy có chút hụt hẫn :
“ Đại…Công Pháp, Cấp bậc :…. “
Công pháp gì mà chỉ có một chữ “ Đại “, cấp bậc thì chẳng có ghi thứ gì hết. Còn hướng dẫn tu luyện thì không thấy lấy một chữ. Thế thì bảo hắn tu luyện làm sao ?
“ Cha cũng rất bất ngờ khi thấy cái sự việc này. Khi mà ta gặp mẹ của Lâm Tiên Nguyệt cũng nhờ nàng xem thử. Nàng ấy nói là đây là một cuốn công pháp không trọn vẹn, nó chỉ là một phần thôi nhưng mà cấp bậc của nó không hề thấp, nếu mà tập hợp lại đầy đủ công pháp thì sức mạnh của nó không thể nào tưởng tượng được. Mẹ của Lâm Tiên Nguyệt cũng đã tìm tòi cách để tu luyện cuốn công pháp này nhưng vô ích, cuối cùng nàng nhớ ra rằng là đối với một số bộ tộc được truyền thừa từ thời xa xưa thì công pháp đối với họ rất quan trọng, với lại những công pháp của họ chỉ phù hợp với tộc nhân của họ mà thôi, nếu muốn học thì chỉ có những người trong tộc mới học được, người ngoài không thể nào học trộm. Nàng cũng không rõ nên chỉ biết vậy thôi, nhưng nàng cũng có nhắc nhở rằng thử sử dụng huyết mạch để mở ra xem…. “
“ Sử dụng huyết mạch ??? “
“ Đó chính là trích huyết nhỏ lên cuốn công pháp này. Lúc đó con còn nhỏ, không có Linh Lực cho nên ta cũng không nghĩ tới việc trích huyết con, giờ con đã có Linh Lực rồi, cũng đủ khả năng học tập công pháp cho nên thử trích huyết xem. “
“Để con thử xem. “
Lâm Thánh Vương cắn ngón tay cái của hắn, máu của hắn tí tách rơi xuống cuốn trục.
“ Rầm rầm… “
“ Chuyện gì xảy ra vậy ??? “
Câu hỏi này đồng loạt xuất hiện trong đầu hai người. Bỗng nhiên cuốn trục có động tĩnh cực kì mạnh, nó dãy dụa thoát khỏi tay Lâm Thánh Vương rồi lượn lờ quanh đầu hắn rồi thâm nhập vào trong đại não của hắn.
“ Cuốn trục này định làm gì ? “
Cuốn trục này khi vào trong đại não của hắn liền biến đổi hình dạng thành chữ “ Đại “, một loạt thông tin xuất hiện trong não Lâm Thánh Vương khiến hắn cảm thấy vô cùng đau đớn.
“ Đại Quyết. Là một trong năm phần của công pháp Đại Phù Diệt Thiên Kiếp, tu luyện trọn vẹn năm Quyết, vô địch thiên hạ, đảo nghịch càn khôn, quét sạch vạn vật. “
“ Chỉ là một phần ? “
Lâm Thánh Vương kinh ngạc, vậy là công pháp này chia làm năm phần, hắn thì cầm phần đầu tiên của Đại Phù Diệt Thiên Kiếp. Hắn nhận đầy đủ cách tu luyện rồi nhưng mà khó khăn nhất là kinh mạch của hắn, việc đầu tiên hắn cần là đả thông kinh mạch để cho Đại Quyết có thể vận chuyển một cách thuận lợi. Không biết rằng mình có thể thành công không ?
“ Ầm ầm. “
Chiếc ngọc bội đen không còn chỗ nào đen nữa phát ra ánh sáng màu lục bích đen, bỗng nhiên một luồng lực lượng không biết từ đâu ào vào trong người Lâm Thánh Vương . Hắn hoảng sợ không biết làm thế nào thì đột nhiên hắn nghĩ tới việc sử dụng luồng lực lượng này để đả thông kinh mạch. Qua một thời gian ngắn quan sát, hắn phát hiện luồng năng lượng này cực kì ôn hòa, nó đang không ngừng tẩy đi các tạp chất trong người hắn và đang đả thông tất cả kinh mạch mà nó đi qua. Lâm Thánh Vương kết ấn, hắn muốn lực lượng không rõ nguồn gốc này phải nghe lời hắn và kết quả cực kì bất ngờ, luồng lực lưuognj này không có chút phản kháng, nó hoàn toàn nghe lời Lâm Thánh Vương, Lâm Thánh Vương cảm thấy luồng lực lượng này rất quen thuộc với mình, nhưng đấy chỉ là cảm giác mà thôi. Hắn không quan tâm tới việc đó nữa mà tập trung vào việc đả thông kinh mạch.
“ Hahaha ! “
Lâm Thánh Vương cười hí hửng, hắn không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà việc đả thông kinh mạch gần như hoàn thành, hắn thấy kinh sợ loại lực lượng không biết tên này, lỡ như nó không nghe lời mình thì sao ? Chắc chắn là uống thuốc bổ nhiều quá sẽ bổ ngửa thôi.
“ Ting “.
Việc đả thông kinh mạch đã xong. Đồng thời Đại Quyết cũng hoàn thành xong quá trình dung hợp với Linh Lực mà hắn đã hấp thu trong cơ thể, ngay cả luồng Linh Lực thừa khi hấp thu Linh Thảo cũng bị nó dung hợp hết. Đại Quyết là công pháp cực kì thần diệu, dường như nó có linh tính vậy, từ trước tới giờ hoàn toàn là do nó tự làm tự ăn, Lâm Thánh Vương chưa đụng chạm gì vào công việc của nó. Kế tiếp nó di chuyển theo đường kinh mạch hết sức quái dị mà công pháp đã ghi, lực lượng không biết tên kia hoàn thành xong công việc cũng đột nhiên biến mất không thấy tung tích, Lâm Thánh Vương cũng cảm thấy hơi tiếc nhưng đối với hắn bấy nhiêu là đủ rồi.
Vài canh giờ sau, cuối cùng Đại Quyết đã vận chuyển thông suốt khắp cơ thể, lúc này cơ thể hắn cường tráng gấp mấy lần trước khi hắn tu luyện công pháp, chỉ nắm tay lại thôi mà lực lượng cơ thể tuôn trào ra liền.
“ Ghê gớm thật ! “
Lâm Thánh Vương hoàn toàn kinh ngạc. Linh Lực của hắn hiện tại là một màu xanh phỉ thúy vô cùng lóng lánh. Cơ thể hắn cũng từ đó mà có sự thay đổi rõ rệt, màu xanh phi thúy ấy lấp lánh bên dưới làn da của hắn tạo cảm giác bóng bẩy vô cùng.