“ Ầm ầm ! “
Ba luồng sáng bắn lên từ một linh trận, ba luồng sáng này biến mất lộ ra ba con người. Lâm Thánh Vương nhìn xung quanh với ánh mắt ngỡ ngàng, đây là Thương Viện sao ?
“ Đây là Thương Viện sao ? “
“ Đây không phải là Thương Viện. Đây là Thương Thành, nếu ngươi muốn đến Thương Viện thì nó ở phía Tây của Thương Thành. “
Lâm Tam Hợi giải thích cặn kẽ cho Lâm Thánh Vương, Thương Thành nằm ở trung tâm của Chí Kim Cảnh, cũng là nơi giao thương lớn nhất ở Chí Kim Cảnh thường thì tất cả các mặt hàng được xuất khẩu từ các nơi đều phải thông qua nơi này. Tuy đông đúc nhưng ở đây không xảy ra bất cứ sự hỗn loạn nào cả vì ở đây có một nơi làm cho mọi người đều phải nể sợ đó chính là Thương Viện.
Thương Viện là nơi đào tạo ra nhân tài, cũng là nơi tụ họp rất nhiều Linh Giả thực lực cao cường. Nếu có kẻ nào dám gây rối ở đây chắc chắn sẽ gặp phải hậu quả cực kì lớn, nếu nói về an ninh thì ở đây đứng đầu, ngay cả tứ đại gia tộc cũng không dám so sánh với Thương Thành .
“ Nơi đây rất tấp nập. Ngay cả Lâm Thành cũng không so sánh được ở đây. “
Lâm Thánh Vương lé mắt nhìn đoàn người đi lại tấp nập với đủ loại hàng hóa sặc sỡ đủ loại mẫu mã, đối với mua bán hắn rất có hứng thú vì lúc trước hắn cùng với Lâm Tiên Nguyệt đi tới tiệm vũ khí và gặp được cơ duyên nên đối với việc này hắn cực kì hăng hái nhưng ngặt nghẽo một nỗi là tiền hắn không có nhiều. Tuy cha hắn có đưa hắn ít tiền nhưng mà đối với hắn chưa đủ, thế nên hắn từ bỏ việc mua sắm thay vào đó là để dành chi tiêu trong khoảng thời gian sống trong Thương Viện.
“ Đã đến đây rồi mà ngươi không có ý định gì sao ? “
“ Ý định gì ? “
Nhìn thấy khuôn mặt ngu ngơ của Lâm Thánh Vương, Lâm Tam Hợi nổi đóa lên.
“ Đương nhiên là mua sắm rồi. “
“ Việc mua sắm chỉ có những cô gái như cô mới có hứng thú. Ta là con trai mà ! “
“ Đừng tưởng ta không biết ngươi, nghèo mà bày đặt làm cao. “
“ Ờ… thì…. “
Lâm Thánh Vương gãi đầu khó xử, đúng là hắn nghèo thật. Lâm Tam Hợi nhìn khuôn mặt xấu hổ của hắn đành cười ha hả. Đối với Lâm Thánh Vương nàng cũng sinh ra chút hảo cảm, một phần vì thực lực của đối phương và phần còn lại chính là tâm tính của đối phương.
“ Không việc gì phải lo. Nếu như ngươi đã đi theo bổn tiểu thư thì bổn tiểu thư sẽ rộng rãi đối với ngươi. “
“ Ta chỉ là một tên nghèo rách, cô là một tiểu thư cao sang làm sao hiểu được nỗi khổ của chúng ta. “
“ Đừng ở đó mà than thở nữa. Đi nhanh lên. “
Lâm Thánh Vương hòa vào dòng người đi lại, hắn nhìn thấy những sạp tạp hóa bày trí đủ loại công cụ liền chăm chú nhìn, hắn tìm kiếm kĩ càng từng sạp không bỏ qua bất cứ một sạp nào, ngay cả hai người đi theo hắn cũng có chút không kiên nhẫn với việc này.
“ Ngươi làm gì mà nhìn kĩ thế. Ngươi nhìn còn lâu hơn bổn tiểu thư đấy. “
“ Ta xin lỗi. Nhưng ta không muốn bỏ lỡ một thứ gì cả. “
“ Bó tay ngươi rồi đấy. Nhưng mà cũng không gấp lắm đâu, mai chúng ta mới nhập viện nên còn rất nhiều thời gian. ”
“ Cảm ơn cô nhiều. “
“ Ta đã nói rồi, theo ta thì sẽ được đối đãi tử tế. “
“ Chị… còn em… “
“ Ngươi muốn đi đâu thì tùy. “
Lâm Phi Phi im re, đối với Lâm Thánh Vương thì chị của hắn hiền hòa nhã nhặn còn đối với người khác thì không khác gì một con công cao ngạo, không để ai vào mắt cả. Lâm Thánh Vương cũng bất đắc dĩ nhìn Lâm Phi Phi với vẻ có lỗi.
“ Vậy các ngươi cứ đi trước đi. “
“ Nhưng còn ngươi thì sao ? “
“ Ta sẽ tìm các ngươi sau. Không thì hẹn mai gặp các ngươi tại Thương Viện. “
“ Được thôi. Nếu ngươi đã nói vậy thì nhận lấy thứ này đi. “
Lâm Tam Hợi ném sang Lâm Thánh Vương một chiếc túi, đây là một túi trữ vật cực kì quý giá, bên trong nó có một không gian cực kì rộng lớn, tùy theo chất lượng mà kích thước của không gian cũng khác nhau, nguyên liệu làm ra càng quý thì không gian càng rộng, càng chứa được nhiều vật.
“ Bên trong là một ít tiền. Nên nhớ tiêu xài tiết kiệm, phải biết kiềm chế, thấy không mua được hay cao quá thì phải buông bỏ. Ngươi hiểu chứ ? “
“ Ừm. “
“ Được rồi. Hẹn mai gặp tại Thương Viện. “
“ Ừm. “
Lâm Thánh Vương nhìn hai người Lâm Tam Hợi bước đi hòa vào lũ người đang đi liền thở dài, hắn nợ nàng một cái ân tình rất lớn rồi, sau này phải tìm cách báo đáp mới được.
“ Thôi. Tiếp tục cuộc săn lùng nào. “
Lâm Thánh Vương tiếp tục tìm kiếm, hắn nhìn tất cả mọi nơi nhưng không tìm thấy cái nào mình ưng ý cả, có vẻ như hắn không có cơ duyên với việc này rồi. Thế là hắn từ bỏ việc tìm kiếm cơ duyên từ những sạp tạp hóa này mà chuyển sang đến những nơi đấu giá.
Trong túi trữ vật của Lâm Tam Hợi có một bản đồ về Thương Thành, trong chốc lát hắn đã biết được đường đi đến đấu giá hội. Ở đây chỉ có một Đấu Giá Hội tên là Gia Cát Nhĩ, đây là đấu giá hội có quy mô rất lớn, những người có thực lực ca hay giàu có mới có cơ hội được vào bên trong.
Lâm Thánh Vương xác định phương hướng một chút rồi bước đi. Đi được vài canh giờ thì hắn phát hiện được nơi hắn cần tìm chính là Gia Cát Nhĩ Đấu Giá Hội. Ở đây thật là xa hoa và lộng lẫy, khắp mọi nơi đều chạm khắc vàng, ngay cả sàn cũng được làm bằng một loại ngọc cứng rắn khó vỡ, cái đấu giá hội này cũng thật là hào phóng, ngay cả vật lót sàn cũng được làm bằng nguyên liệu quý giá. Hắn định tiến vào bên trong thì bị những kẻ canh cửa ngăn lại :
“ Muốn vào được bên trong thì phải thông qua một khảo hạch nho nhỏ. “
‘ Khảo hạch gì ? “
“ Đỡ được một đòn của ta. “
“ Còn cách nào khác không ? “
“ Cống nạp tiền . Chúng ta còn phải kiếm chút cháo cho nên nhớ đưa cho chúng ta ít tiền làm phí thông hành. “
“ Vậy ta chọn cách đầu. “
“ Vậy thì đừng trách ta ra tay nặng. “
Tên giữ cửa này bộc phát khí tức, Lâm Thánh Vương kinh ngạc, một Linh Giả đang ở cấp bậc Linh Động Thể Sơ Động lại đi canh cửa, chẳng lẽ bên trong còn có kẻ nào mạnh hơn sao ?
Lâm Thánh Vương suy nghĩ một chút rồi thầm than, cũng đúng thôi, dù sao đây cũng là đấu giá hội lớn nhất Thương Thành, nếu không có một chút thực lực thì cũng không thể nào mà còn tồn tại cho tới ngày hôm nay.
“ Tiếp chiêu. Phá Sơn Quyền. “
Một quyền tựa như có thể phá sơn bay về phía Lâm Thánh Vương , hắn khinh thường nhìn kẻ này, dù sao hắn cũng đạt tới cấp bậc Linh Dung Thể Dung Nội, nếu mà hắn không đánh bại được kẻ chỉ mới Sơ Động Linh Động Thể thì hắn không còn mặt mũi nhìn mọi người rồi.
Lâm Thánh Vương mỉm cười giơ tay lên sau đó phẩy một cái, linh lực màu xanh phỉ thúy vận chuyển theo một quỹ đạo huyền bí rồi vô hình đẩy bay kẻ canh cửa này. Tên này kinh hoảng khi thấy cơ thể mình đang bị đẩy lùi lại liền thuận thế lui đi sau đó tiếp đất nhẹ nhàng.
“ Đủ thông qua chưa. “
“ Xin mời.”
Tên đó nhìn Lâm Thánh Vương với ánh mắt cung kính, chỉ cần một cái phất tay thôi cũng đủ làm hắn bay đi chứng tỏ thực lực người này hơn xa hắn, nếu đánh không lại thì rút lui như vậy hắn cũng đỡ phải xấu hổ.
Lâm Thánh Vương gật đầu với hai kẻ này sau đó tiến vào trong. Hắn nhìn xung quanh, không khí nghiêm trang ở nơi đây làm cho hắn cảm thấy không thoải mái cho lắm, quanh đây là hàng ngàn dãy ghế xếp cách nhau một khoảng nhất định, có vẻ như hắn đến hơi sớm vì ở đây vẫn chưa có người nào tới cả.
“ Vị khách nhân sao lại đến sớm vậy ? Hai canh giờ nữa chúng tôi mới tiến hành đấu giá, chúng tôi đã treo thông báo ngoài cửa rồi mà ? “
Lâm Thánh Vương quay mặt lại, hắn nhìn thấy một cô gái còn rất trẻ, nhìn có vẻ lớn hơn Lâm Tam Hợi một chút thôi nhưng về sắc đẹp thì không kém Lâm Tam Hợi một chút nào, nói chính xác hơn cô gái này sở hữu vẻ đẹp thành thục khác xa vẻ đẹp hơi trẻ trung tràn đầy sức sống như Lâm Tam Hợi. Mà có vẻ như thứ đang đung đưa trên ngực còn lớn hơn Lâm Tam Hợi rất nhiều, mà cô gái này lại mặc một bộ đồ màu đen huyền bí mỏng manh bó sát lấy cơ thể làm cho người người nhìn rõ từng đường nét quyến rũ gợi cảm trên cơ thể. Đôi môi hồng thắm mấp máy như nụ hồng bé nhỏ, cặp mắt dài hẹp như mị xà tràn đầy sự cuốn hút. Phải nói đây là một vưu vật mà thiên nhiên ban tặng cho con người, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi thì cũng đủ khiến những người đàn ông phải động dục rồi.
“ Ta là người mới đến Thương Thành, đi ngang qua thấy có đấu giá hội tò mò vào xem thử. “
“ Vậy là vị khách đây là người mới rồi. Để tôi hướng dẫn cho ngài. Tên tôi là Chu Nhạc…. “
Thế là Chu Nhạc giới thiệu cho hắn tất cả mọi thứ về đấu giá hội này, Lâm Thánh Vương càng ngày càng hiểu rõ nó hơn, ở đây rất rộng rãi nhưng mà khi bắt đầu đấu giá thì đông nghịt kín hết chỗ ngồi. Lâm Thánh Vương nhìn xung quanh cảm nhận được rất nhiều khí tức đang chăm chú nhìn từng cử động của hắn, có vẻ như an ninh ở đây được thắt rất chặt.
“ Có thể nói cho ta biết các người chuẩn bị đấu giá thứ gì không ? “
“ Xin lỗi. Việc này chúng tôi không được phép nói ra. “
“ Không ngờ được ở đây lại gặp được một người như cô. “
“ Ý của ngài là …. “
” Không có gì cả. “
Lâm Thánh Vương cười cười nhìn Chu Nhạc, Chu Nhạc dường như cũng hiểu ý của hắn cho nên mỉm cười quyến rũ. Hai người nói chuyện vui vẻ thấm thoát đã qua hai canh giờ, lúc này họ đã thấy có một vài người tiến vào và ngồi xuống ghế, Chu Nhạc thấy vậy liền cáo từ Lâm Thánh Vương , trước khi đi nàng đã tặng hắn một bộ áo choàng đen, nàng nói rằng đối với một người mới thì khi tham gia đấu giá việc cần làm đầu tiên chính là che dấu khuôn mặt và ẩn dấu khí tức của mình, nếu như để người khác phát hiện rồi giết người đoạt bảo thì bọn họ lại mang tai tiếng nữa thì rất phiền phức, còn đối với một số thế lực lớn trong Thương Thành thì họ không cần làm như vậy, thứ này chỉ dành cho Lâm Thánh Vương mà thôi.
“ Cô gái này thật chu đáo. “
Lâm Thánh Vương nghĩ thầm rồi quyết định mặc vào, áo choàng này rất rộng, nếu nhìn từ bên ngoài vào thì chẳng thấy thứ gì bên trong cả, ngay cả thân thể cũng không biết ốm hay mập nữa. Chỉnh chu lại một chút rồi Lâm Thánh Vương tìm một chiếc ghế ngồi xuống, nhìn xung quanh một chút rồi hắn nhắm mắt dưỡng thần.
“ Keng keng…. “
Một tiếng chuông thanh thúy vang lên, Lâm Thánh Vương mở mắt chậm rãi nhìn xung quanh, hiện giờ nơi đây tràn ngập người, nhìn ai cũng cảm thấy có chút thần bí, có vẻ như những người ở đây không một ai đơn giản cả. Lâm Thánh Vương nhìn tới phía trước, một cái bàn được đặt tại đó và đằng sau cái bằng chính là một cánh cửa. Đột nhiên cánh cửa được mở ra, người bước ra từ cánh cửa đó chính là Chu Nhạc, tất cả mọi người ở đây khi nhìn thấy Chu Nhạc liền “ ồ “ lên kinh ngạc :
“ Đây chẳng phải là Chu tiểu thư sao ? Không ngờ trong lần đấu giá này lại có cơ hội diện kiến dung nhan của nàng. Thật là may mắn. “
“ Đúng vậy đúng vậy. Đây quả là dịp may của chúng ta, tiểu thư của Đấu Giá Hội Gia Cát Nhĩ lại đích thân ra tay chủ trì cuộc đấu giá, nếu như nàng đã xuất hiện đồng nghĩa với việc lần đấu giá này rất quan trọng. “
“ Không biết trong lần đấu giá này có thứ gì khiến cho Chu tiểu thư phải đích thân ra tay chủ trì đấu giá nhỉ ? “
Lâm Thánh Vương nhìn Chu Nhạc với ánh mắt kinh ngạc, hắn không ngờ cô gái này lại có thân phận cao quý như thế, khi nói chuyện với hắn nàng giấu rất kĩ chuyện này, có vẻ như nàng không muốn nói cho hắn biết chuyện này vì đối với một người mới như hắn, việc quen biết tiếp xúc với một thế lực lớn chắc chắn sẽ gây ra nhiều sự đố kị không đáng có, nhất là người mà hắn tiếp xúc đầu tiên lại là tiểu thư của Gia Cát Nhĩ Đấu Giá Hội, một vưu vật hấp dẫn chúng sinh như vậy mà hắn lại may mắn quen biết được chắc chắn sẽ khiến nhiều kẻ xem cô nàng này như nữ thần đố kị, lúc đó phiền phức không gây cũng sẽ có.
“ Dù sao ta với nàng ấy cũng có nói chuyện qua lại với nhau, coi như may mắn gặp gỡ người cùng trang lứa nói chuyện mà thôi, nếu như nàng không muốn xảy ra mối quan hệ này thì tự nhiên ta sẽ cắt bỏ. “
Lâm Thánh Vương cũng biết phân biệt nặng nhẹ, việc gì cần buông thì bỏ, không nên cố gắng níu kéo kẻo cả hai lại bị tổn thương. Nếu như không có duyên thì xem như người dưng qua đường thôi.
“ Hiện tại cuộc đấu giá sẽ bắt đầu. “
Chu Nhạc lên tiếng lấn át tất cả tiếng ồn, mọi người nghe thấy nàng thốt lên liền chủ động im lặng chỉnh đốn lại chỗ ngồi. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Chu Nhạc chỉ dùng một lời nói mà có thể trấn áp tất cả mọi người ở đây, Chu Nhạc nhìn thấy mọi thứ đã yên tĩnh trở lại liền cầm lấy chiếc búa gõ xuống :
“ Vật phẩm đầu tiên được đấu giá chính là… “
Chu Nhạc búng tay một cái, một người trong cánh cửa tiến ra, trong tay của người này bưng một thứ được phủ kín bởi một tấm màn. Tất cả mọi người đều chú ý tới thứ được phủ trong tấm màn đó nhưng có vẻ như mọi người nhìn không thấu được thứ gì, có vẻ đây là tác dụng của tấm màn kia.
Lâm Thánh Vương tò mò nhìn rồi xoa xoa đôi bàn tay.
Khi đồ vật đó được đặt xuống bàn, Chu Nhạc liền cười mỉm rồi từ từ mở ra :
“ Đây là…. “