Xong bữa tối đã là 19h30p, chỉ còn nửa tiếng nữa là đến giờ open, hắn mở hộp, cầm lấy quyển sổ hướng dẫn đọc kỹ cách sử dụng, sau đó đội mũ giáp rồi nằm lên giường.
Khi chơi game, người chơi đi vào trạng thái nghỉ ngơi, sẽ không khiến cơ thể bởi vì chơi game mà ảnh hưởng đến cơ thể, chỉ có thời gian dài trong game không offline, không ăn uống mới khiến người chơi sinh bệnh.
Bật công tắc nhỏ trên mũ, nhắm mắt lại, sau một giây chuyển đổi hắn đã bước vào một khung cảnh khác, một tòa lâu đài rực rỡ, mang phong cách cổ điển, xa hoa nhưng không thiếu phần trang nghiêm. Tiến về phía lâu đài, cảm thụ thân thể mình, hắn cảm thán không thôi, tuy cơ thể hắn bây giờ chỉ như một người bình thường yếu ớt nhưng tất cả các cảm xúc, giác quan lại gần như thật, 95% độ chân thật đã như thế này, không biết 100% còn như thế nào nữa.
Sau đó trước mắt hắn lóe lên, khung cảnh lại chuyển đổi, cả người hắn bay bổng giữa không trung, phía bên dưới, hai đội quân đông ngùn ngụt, khí thể ngất trời, đang đối diện nhau, chỉ chờ một tín hiệu là có thể lao vào sống mái.
Chỉ nhìn qua đã thấy hai đội ngũ không chỉ ngàn vạn quân, một bên là đội quân của nhân loại, hàng ngũ chỉnh tề, bộ binh, kỵ binh, cung binh, nỏ binh, pháo binh, thương binh,.... tất cả đều có trang bị đầy đủ, đồng bộ, vũ khí sáng loáng, khí thế ngất trời, tự tin mạnh mẽ.
Trên không trung là hàng trăm khinh khí cầu kiểu cũ, như hàng trăm chiến hạm lơ lửng trên không, bên vách núi là hơn chục chiếc ma tinh pháo trong truyền thuyết, nghe đồn có thể phá nát tường thành cấp 3 đổ xuống.
Bên trên vách núi, vị trí trung tâm còn có hơn chục người đang lơ lửng, từng người đều có một luồng áp lực mạnh mẽ, trang bị đều là màu đen chói lóa, tỏa sáng khắp không gian. Đúng vậy, họ đang lơ lửng chứ không phải là đứng trên đỉnh núi, có cả nam lẫn nữ, khuôn mặt đều là mơ hồ, tựa như có một tầng sương mù nào đó cố ý che giấu, nhưng ánh mắt lập lòe khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
Họ chính là tất cả Thần cấp cao thủ của nhân loại, là những người mạnh nhất, có quyền lực nhất. Gồm Lục hệ Pháp Thần (Thủy Thần, Hỏa Thần, Phong Thần, Lôi Thần, Thổ Thần, Quang Minh Thần), Chiến Thần, Thuẫn Thần, Thần Mục, Thư Thần, Đạo Thần, Sát Thần, Thần cấp Triệu hoán sư. Tất cả 13 người, 13 người ở đỉnh thế giới, vũ khí trong tay họ chính là Thần Khí đại diện, là thứ mà người khác chỉ dám ước mơ.
Phía bên đối diện là đội quân của quái vật, đa số là hình người đầu thú, có lang nhân, có ngưu đầu nhân, có sư nhân, có hổ nhân, trư nhân….. còn hơn chục quái vật khổng lồ cao như tòa nhà trăm tầng. Từng con quái vật đều trông dữ tợn, khát máu, vũ khí hình thù thiên kỳ bách quái, cũng dữ tợn y như chủ nhân của nó.
Ở phía trước nhất là Thần cấp boss, tuy không có thể hình to lớn nhưng ẩn chứa trong từng thớ thịt đều là năng lượng khổng lồ, uy nghiêm, cơ trí chứ không như binh lính của họ. Bên phe quái vật có 9 tướng lĩnh, 9 Thần cấp Boss đó đại biểu cho 9 thế lực hắc ám, cũng là 9 Thâm Uyên Lĩnh chủ chia đều cho chín địa vực trong Thâm Uyên.
Thâm Uyên Ác Long : Khi xưa cũng thuộc huyết thống Lạc Long, nhưng vì cha của Lạc Long Quân không chọn lựa hắn làm người thừa kế nên đã phản bội lại Lạc Long tộc. Hắn có sức mạnh phi thường, là người mạnh nhất trong 9 Lĩnh Chủ. Khi xưa đã có sức mạnh gần bằng Lạc Long Quân, nhưng đã sa đọa và làm tướng lãnh dưới tay Ma Vương. Lực lượng thần thánh của hắn bị ăn mòn và tiếp nhận Thâm Uyên chi lực, tiến hóa thành Thâm Uyên Ác Long, hắn trở nên mạnh mẽ hơn xưa và mạnh không kém Lạc Long Quân.
Cửu U Đại Bằng : Khi xưa Đại Bằng Tinh bị con trai Ngọc Hoàng là Thạch Sanh giết chết, nhưng vì không cam tâm nên linh hồn bay về phía Thâm Uyên, được Ma Vương thu giữ và tố thể. Sau khi tiếp nhận Thâm Uyên chi lực đã tiến hóa thành Cửu U Đại Bằng, có thể sử dụng năng lượng của tam hệ :Hắc Ám, Phong, Không Gian.
Địa Ngục Cửu Đầu Chằn (về sau gọi chằn bằng xà cho gọn, tuy ko giống về chất, nhưng hợp về vần) : Giống Đại Bằng Tinh, sau khi tiếp nhận Thâm Uyên tẩy lễ đã tiến hóa ra chín đầu, mỗi đầu có thể sử dụng một loại năng lượng : Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Hắc Ám, Lôi, Băng, Ăn Mòn, Nguyền Rủa.
Cửu Vĩ Ma Chồn : Ngày xưa là Cáo Chín Đuôi, cực kỳ tinh khôn, sau bị Lạc Long Quân tiêu diệt vì hay bắt người ăn thịt, sau khi chết, bằng trí thông minh của mình, Cáo Chín Đuôi được Ma Vương tiếp nhận làm thuộc hạ, tố thể và qua Thâm Uyên tẩy lễ đã tiến hóa thành Cửu Vĩ Ma Chồn, là loài cao quý cùng đáng sợ nhất trong truyền thuyết của tộc Chồn tinh, nắm giữ sự nhanh nhẹn cùng trí thông minh tuyệt đỉnh, nhờ vào đó trở thành trợ thủ đắc lực của Ma Vương.
Huyết Sát Chương Ngư : Trước là Qúai Ngư, loài cá khổng lồ, hay nuốt người, có phép phân thân làm 3 loài khi chết, nhưng cả 3 phân thân đều bị Lạc Long Quân giết sạch. Sau khi về dưới trướng của Ma Vương đã tiến hóa thành Huyết Sát Chương Ngư, có sức mạnh, thể lực tăng cao cùng hồi máu rất nhanh khi ở trên biển.
Ám Nhiên Qủy Thụ : Xưa là Cây Chiên Đàn thành tinh, do mê hoặc người mà bị Lạc Long Quân đuổi đánh về phía Tây Nam, sống quanh quất ở vùng đó, người ta gọi là Qủy Xương Cuồng. Về sau, Ma Vương khi đi qua vùng đất của hắn, thích thú với khả năng mê hoặc đặc biệt của loài Thụ Yêu này nên đã đánh bại cùng thu phục. Sau khi tẩy lễ, Thụ Yêu đã tiến hóa thành Ám Nhiên Qủy Thụ , nắm giữ năng lực mê hoặc càng mạnh hơn.
Thất Tội Hồ - Yêu Mị : Là đại diện của một trong thất tông tội :Sắc dục, tuy nhiên, nàng lại là một người kiêu ngạo đến cực điểm, chưa cho ai khuôn mặt tốt bao giờ, ngay cả Ma Vương cũng thế. Sự mị hoặc của nàng chỉ là bị động, bất kỳ người nào dù là nam hay nữ, chỉ cần nhìn vào nàng thì người đó sẽ bị nàng điều khiển như một con rối. Đây là đỉnh phong của mị thuật, không cần dùng thể xác, linh hồn, mà chỉ cần những cử động tự nhiên cũng có thể làm người khác u mê. Nàng không bị Ma Vương điều khiển, nàng chỉ vì quá nhàm chán vì sinh mệnh dài dằng dặc nên mới gia nhập Thâm Uyên thế lực. Không ai biết thực lực của nàng, vì nàng chưa bao giờ tự mình động thủ bởi vì đối thủ của nàng chưa cần ra tay đã chịu thua.
Phệ Nhật Song Đầu Lang : Khi xưa là quái vật Song Đầu Lang, chuyên đi vào thôn xóm bắt người ăn thịt, một ngày, khi Âu Cơ xuống núi chơi, bắt gặp và đã tiêu diệt. Vì oán hận nàng nên linh hồn không tiêu tan, sau được Ma Vương bắt gặp, gia nhập dưới trướng đã tiến hóa thành Phệ Nhật Song Đầu Lang, có thể thôn phệ đối thủ. Hai đầu của Phệ Nhật Song Đầu Lang có thể sử dụng năng lượng của Băng và Hỏa.
U : Không ai biết hắn là ai, ở đâu đến, người ta chỉ biết hắn luôn đi sau Ma Vương, lúc nào cũng mặc áo choàng phủ kín người, không ai rõ hắn mạnh như thế nào.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tất cả chỉ còn chờ một mệnh lệnh, không khí bạo ngược của chiến tranh đã đè ép khắp chiến trường, từng binh sỹ nắm chặt vũ khí, từng quái vật gào rú để tăng sỹ khí. Chết có gì sợ, sống có gì vui khi quân địch luôn lăm le quê hương mình, mặc dù biết mình chỉ là một con tốt thí trong cả bàn cờ, nhưng đội quân phía nhân loại vẫn không nề hà. Sự thiêng liêng trong đó không phải những con quái vật khát máu kia có thể hiểu được.
Bỗng, cả chiến trường lâm vào yên tĩnh, sự yên tĩnh đến lạ thường, như có một sự ăn ý giữa đôi bên, ngay cả đội quân quái vật cũng ngừng gào rú mà yên tĩnh chờ đợi.
“Keng…..”
Tướng chỉ huy bên nhân loại cưỡi Thiên Mã đứng trên vách núi, trường thương trong tay chỉ thẳng vào quân địch, không có gào hét, không có chỉ lệnh, chỉ có tiếng mũi thương ma sát trong gió. Hai bên quân đội lao vào nhau như thú dữ lao vào con mồi, hận không thể róc xương, uống máu quân địch.
Tràng cảnh thảm thiết diễn ra trong tích tắc, tiếng vũ khí va chạm vào nhau, tiếng vũ khí đâm vào da thịt, tiếng gào rú, tiếng kêu khóc, tiếng hô hào tăng sỹ khí hòa cùng với khung cảnh đẫm máu tạo nên một “chiến trường” chân chính. Không có tình cảm, không có nhân từ bởi vì nhân từ với kẻ địch chính là giết chết chính mình, giết chết đồng đội của mình.
Pháo binh đã khởi động, dung nham pháo, địa pháo, lôi pháo, độc pháo được bắn ra, rơi xuống cơn lũ quái vật, tiếng gào thét bây giờ lại bị át bởi tiếng pháo, bên tai chỉ còn tiếng “ầm ầm” nổ mạnh.
Bên đội quân quái thú cũng không kiêng nể, từng con quái thú khổng lồ bắt đầu gặt hái sinh mệnh, không hoa lệ, không cầu kỳ, chúng chỉ cần bước đi trong đội quân của nhân loại, tứ chi to như tòa nhà đi đến đâu là có nhân loại bị đè dẹp đến đấy, giống như những con voi đi vào ổ kiến vậy.
Cùng với quái vật còn có các yêu quái có thân hình cỡ trung, đa số là Vương cấp Boss, chúng dựa vào skill quần công cùng sức mạnh cơ thể gặt hái được không ít sinh mệnh. Nhưng đây là chiến trường, không phải đơn đấu, kiến có thể cắn chết voi nói chi chúng chỉ là con cọp. Hàng trăm xạ thủ bao vây lấy một con Boss, giương cung, kéo cung chỉ trong tích tắc, một giây sau tên đã cắm khắp người những con Boss này, chúng chết không nhắm mắt.
Kỵ binh của đội quân nhân loại đã xuất phát, tiếng vó ngựa chạy tới như những chiếc xe tăng lao vào chiến trận, trường thương trong tay từng bước gặt hái mạng sống của quân thù.
Thế nhưng, quái vật là thiên kỳ bách quái, mỗi loài có một khả năng riêng, ngay khi kỵ binh đã nghiền ép đến, tầng quái vật phía trước bỗng lùi về sau, từng con quái vật như thùng phuy bước lên, sau lưng gồ lên như chiếc ba lô, tay cầm một chiếc ống nối với “balo” phía sau lưng. Xếp thành hàng giơ thẳng chiếc ống về phía kỵ binh, khi kỵ binh chạy đến còn hơn 20m thì từ những chiếc ống phun ra những ngọn lửa rực cháy, đốt cháy kỵ binh, ngựa là sợ lửa, đây là thường thức, vì thế cả đội kỵ binh bị hỗn loạn thành đoàn, không còn hàng ngũ như trước.
Tình thế ngày càng khó kiểm soát, Thần cấp cao thủ của đôi bên không thể đứng nhìn được nữa, tung người về phía địch nhân, họ đi vào quân địch như hổ vào bầy dê, số lượng dù nhiều nhưng vẫn không thể chống được “chất” lượng của họ, mỗi kiếm vung ra là hàng chục sinh mệnh chi hỏa bị dập tắt. Không màu mè, đến cấp bậc này, họ đã phản phác quy chân, chiêu chiêu đơn giản nhưng chứa đầy tinh hoa.
Biết chỉ đánh những địch nhân nhỏ yếu chỉ là vô ích, họ dừng lại, đưa ánh mắt nhìn đối thủ, dường như họ đang chọn lựa đối thủ của mình, sau đó tẩt cả đều bay lên không trung, rồi ăn ý một cách kỳ lạ, họ bay về phía nhau như được phân cặp từ trước. Tốc độ quá nhanh, Thần cấp trong truyền thuyết không phải một kẻ bình dân như Phong có thể thấy được, chiêu thức của họ quá mau, chỉ thấy từng tia sáng va đập vào nhau rồi tách ra. Đều cùng một giai vị, kinh nghiệm chiến đấu đều là lão thành, việc chém giết đối thủ không phải là một sớm một chiều có thể làm được.
Không trung phía nhân loại vẫn còn 6 người chưa tham gia vào trận đấu, họ chính là 6 vị pháp thần của 6 hệ ma pháp. Tất cả đứng vào vị trí như đã ước định, giống như hình một lục mang tinh, ngâm xướng chú ngữ nào đó, bình thường ma pháp đối với họ là thuấn phát, ma pháp hơi phức tạp cũng chỉ ngâm xướng trong vài giấy, nhưng họ đã đứng đây ngâm hơn 5 phút, chúng tỏ họ đang chuẩn bị thực hiện cấm chú trong truyền thuyết.
Như một điệp khúc, trên bầu trời, hàng trăm khinh khí cầu bắt đầu nã pháo, ma tinh pháo trên vách núi cũng nhả đạn vào đội quân quái vật, ánh sáng đầy màu sắc bay rợp trời. Chưa hết, lúc này lục mang tinh dưới chân 6 vị pháp thần quang mang đại thịnh, ngay khi đạn pháo nã trúng quân địch, cả 6 vị cùng lúc giơ cao pháp trượng, chỉ thấy bầu trời phía đội quân quái vật như tách ra, hàng ngàn hỏa cầu giống như thiên thạch đang lao xuống, hàng ngàn băng cầu cũng đang dùng tốc độ nhanh nhất nối gót hỏa cầu, hàng ngàn trụ đất từ dưới chân quái vật đâm lên, hàng ngàn lưỡi đao gió sắc bén chém vào và hàng ngàn tia sét đan xen từ trên trời giáng xuống.
Giống như địa ngục trần gian, quái vật ngã xuống như ngả rạ, ngay cả những con quái vật khổng lồ cũng thi nhau ngã xuống, không thi hài nào được nguyên vẹn, tay chân văng lên tung tóe, huyết… khắp nơi chỉ còn huyết cùng huyết, máu tươi như nhuộm cả bầu trời, mùi huyết tinh, mùi khét của thịt cháy bay đầy trong không khí.
Cả đội quân nhân loại dừng lại, sau đó đồng loạt giơ vũ khí lên cao, hàng trăm vạn tiếng hô phá nát cả bầu trời, tiếng cười, tiếng khóc vì vui sướng, tiếng hét vì được xả nỗi uất ức. Tất cả mọi người đều cảm thấy đây là ngày hạnh phúc nhất, nhưng hạnh phúc đến nhanh, qua cũng nhanh như cơn mưa đầu hạ.
Phía sau đội quân quái vật, cách chiến trường hơn 10 km, ở trên một đỉnh núi cao có một công trình chỉ có trong thần thoại, một tòa lâu đài cổ kính, nghiêm trang, nếu chỉ nhìn vào tòa lâu đài chắc ai cũng thấy vậy, nhưng khi nhìn xuống thì là tràng cảnh quá hãi hùng. Hai bên vách núi là dung nham nóng chảy, từng đợt dung nham cuộn lên như từng đợt sóng, bọt khí nổi lên như giới thiệu về độ nóng của nó vây.
Trên đỉnh tòa tháp, một bóng người bước đi chầm chậm ra phía trước, tựa như chiến trường đằng kia chẳng liên quan gì đến hắn vậy, khuôn mặt yêu dị, mái tóc bạc trắng, hờ hững nhìn vào đại cấm chú phía trước, giống như đang thưởng thức cảnh đẹp vậy.
Ngay sau đó, bàn tay phải của hắn lóe lên tia ánh màu tím, không chói lóa nhưng khiến Phong nhìn vào mà không thở được, màu tím đó cô đọng dần, vài giây sau, người đàn ông đó giơ tay hướng lên bầu trời, tia sáng màu tím bắn lên như một tia laze.
Cả bầu không khí đọng lại, cả đội quân nhân loại, cả những Thần cấp cao thủ đang giao tranh đều dừng lại, mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn trời. Sợ hãi, kinh hoàng, tuyệt vọng bao trùm cả chiến trường. Bầu trời kia, mặt trời đã không thấy, những đám mây màu tím che lấp toàn bộ bầu trời, chúng xoáy lại với nhau tạo thành một hố đen, trung tâm hố đen chính là tia laze. 5s, chỉ 5s từ lúc hình thành hố đen đến lúc toàn bộ tia laze bị hút mất, cũng là 5s cuối cùng của quân đội phía nhân loại.
Không hoa lệ như cấm chú, chỉ có một thiên thạch màu tím bay ra từ hố đen, bay thẳng đếm giữa đội quân nhân loại. Sau một tích tắc, Phong đã liên tưởng ngay đến bom nguyên tử, vì chỉ có bom nguyên tử mới hình thành sức phá hoại như thế, hàng trăm vạn người lúc này chỉ như con sâu cái kiến bay lên không trung, sau đó bị nhiệt lượng toát ra từ vụ nổ thôn phệ thành tro bụi, không huyết tinh, nhưng kinh sợ đến tột cùng. Vụ nổ bắt đầu lan rộng ra xung quanh, một vòng tròn màu tím mở rộng một cách nhanh chóng, gặt hái từng sinh mệnh trên đường đi của nó.
Yên tĩnh, không, yên tĩnh ở đây là nói về sự sống, quá tĩnh mịch, quá lạnh lẽo, cả vùng đất chỉ còn tàn tích chứng minh rằng chỉ vài phút trước nơi đây là một chiến trường. Tiếng cháy “lộp bộp” như tiếng khóc than cho sinh mệnh rẻ mạt.
Khói đen bắt đầu nhạt dần, trên chiến trường lộ ra vài thân ảnh, họ vẫn chưa vẫn lạc bởi vụ nổ, 13 người, họ là 13 người mạnh nhất của nhân loại, họ chắc chắn có những kỹ năng bảo mệnh, họ không chết nhưng tim họ đã chết, họ là 13 vị thủ hộ thần của nhân loại, nhưng họ chỉ có thể trơ mắt nhìn con dân của họ chết, ai có thể đau đớn hơn họ. Nhưng họ không thể gục ngã, họ gục ngã thì không chỉ hàng trăm vạn quân đội trên chiến trường bị chết, mà còn cả ngàn vạn người thân của những người lính đang ở hậu phương cũng sẽ gặp nguy hiểm. Đôi mắt họ rực cháy, trong đó chỉ có căm giận cùng tự trách mình yếu đuối sau đó 13 đôi mắt cùng nhìn về phía trước.
“Cộp.... Cộp”
Tiếng bước chân đều đặn như lạc lõng giữa khung cảnh tang thương này, khói đen tản ra, ánh mắt hắn vẫn hờ hững, bước đến cách 13 người 200m hắn dừng lại, ngay sau đó, 9 tia sáng vọt đến sau lưng hắn, chính là 9 Thâm Uyên Lĩnh Chủ.
Lúc này, phía trước 13 Thần cấp cao thủ của nhân loại lại lăng không biến ra 2 người, cả thân ảnh của họ như bị một tầng sương mù che chắn khiến Phong không nhìn thấy họ là ai, nam hay nữ… 2 người mới đến cùng Ma Vương nhìn nhau vài giây, sau đó ngẩng đầu lên bầu trời, kỳ lạ thay, nơi đó chính là nơi Phong đứng theo dõi toàn tràng cảnh.