Ban nãy chỉ tập trung nhìn lông mày mà không để ý Vô Tự mang đàn vào trong phòng từ lúc nào. Anh ta hỏi tôi: “Có tâm trạng nghe một khúc không?”
Tôi nhoẻn cười: “Tôi rất thích nghe huynh đàn.”
Vô Tự cũng cười, đây không phải là tôi phỏng đoán, mà tôi nghe được âm thanh cười khe khẽ sau lớp màn che mặt.
“Mới chỉ nghe tôi đàn một lần đã thích rồi sao?”
“Đúng vậy.”
“Thích nghe hay là thích nghe để dễ ngủ?”
“…”
Vì biết tôi cũng không thuộc bài nào nên lần này Vô Tự tự chọn rồi tự đàn. Vô Tự đàn đến nửa bài thì dừng. Tôi đang lắc lư người không thấy nhạc nữa thì hỏi: “Sao vậy?”
Vô Tự một tay vẫn đặt hờ lên dây tơ, một tay giữ thân đàn. Ánh mắt thâm trầm.
Tôi không hỏi nữa. Quay qua xem xét cái chân của mình.
“Tĩnh cô nương có thể cùng tôi tấu một khúc?”
Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt mờ mịt của Vô Tự. Huynh ấy biết tôi có nhạc cụ trong người sao? Nhưng tôi lại không giỏi xài. Vậy mà nghĩ sao lại đồng ý.
Cây tiêu từ trong ngực lấy ra, tỏa ánh sáng nhè nhè, chỗ tay cầm vào truyền đến một cảm giác mát mẻ.
Vô Tự nhìn cây tiêu không chút ngạc nhiên, cứ như đã từng thấy qua rồi vậy. Cây tiêu này được đặt trên Bạch hổ như bảo vật vậy, thì cây đàn kia chắc không ngoại lệ. Có điều, Vô Tự giúp tôi có phải vì đã biết tôi sở hữu cây tiêu của anh ta, nhưng lại không biết mở miệng đòi thế nào? Ây da, tôi cũng không phải mặt dày tham lam nha.
Thế nên tôi đưa cây tiêu cho Vô Tự, nói: “Cây tiêu này, cây đàn kia, rất giống nhau. Chắc đều là của huynh? Không may thất lạc?”
Vô Tự nhìn cây tiêu trên tay tôi hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ sở hữu cây đàn này…”
Dừng một chút rồi tiếp: “Tĩnh cô nương có muốn biết tên cây đàn là gì không?”
Tôi ừ một tiếng, thật ra tôi định nói “tôi còn muốn biết tên thật của huynh nữa”, nhưng chỉ để trong đầu.
“Độc Ma cầm.”
“Cây đàn ma quái duy nhất?” Tôi lắc đầu, nhưng dù sao vẫn thấy ghê ghê. Vô Tự ánh mắt không thay đổi, chỉ vào cây tiêu của tôi nói:
“Đó là Vô Tử tiếu.”
Tôi nuốt nước bọt. Tên như vậy rồi, gốc gác chắc cũng li kì lắm.
“Vậy còn cái này…” Tôi chìa bản cầm phổ trước mặt Vô Tự.
Anh không nhìn, đáp gọn lỏn: “Thiên Trường Địa Cửu.”
Tôi há hốc miệng. Còn chối không phải của mình, đưa cái nào đọc tên vanh vách cái đó, có khi biết luôn cả xuất xứ cũng nên. Lúc này tôi mới để ý. Độc Ma cầm và Vô Tử tiêu cùng lúc phát ra ánh sáng xanh nhạt, rồi dần chuyển qua đỏ nhạt, cam nhạt…làn khói mỏng xung quanh cũng đổi màu theo. Đây cũng là chuyện ngạc nhiên, nhưng há miệng vậy rất xấu, tôi đưa tay che miệng lại.
Vô Tử ngữ khí vẫn không có gì thay đổi, nói với tôi:
- Rất nhiều năm về trước. Hỏa Phụng, Thủy Ngưu, Mộc Long chung sống hòa thuận trên một vùng đất duy nhất tên là Ngũ linh thiên tụ. Khi ấy có ba cao thủ của ba phái là Độc Huyền kiếm hệ Hỏa, Trúc Thiên Vũ hệ thủy, và Thanh Yên Tử hệ Mộc võ công siêu đỉnh, uy danh lừng lẫy. Tiếc thay cũng vì một chữ tình. Khi còn hòa thuận, ba người ngày ngày cùng nhau luận đàm thơ ca võ học. Độc Huyền kiếm ban đầu đem lòng say đắm Thanh Yên Tử, hai người vượt qua nhiều nguy hiểm, thu phục đươc bạch hổ và thanh long, lấy sừng và da làm nên cây Độc Ma cầm và Vô Tử tiếu, lại truyền thụ một nửa nội lực vào. Sau đó vì một hiểu lầm, hai người ân đoạn nghĩa tuyệt. Vật định tình nhìn chướng mắt, mỗi người ném một nơi.Nhưng vì uy danh của nó…
Tôi ngáp một cái, chuyện thật dài dòng. Vô Tự thấy vậy dừng lại hỏi: “Buồn ngủ rồi?”
Tôi xua tay: “Không, huynh kể tiếp đi!”
Vô Tự nghiêng đầu: “Tĩnh cô nương có vẻ không hứng thú với chuyện tôi kể? Đây không phải là chuyện mà ai cũng được nghe”
Tôi thở dài, thành thật nói: “Chuyện huynh kể quả thực rất dài. Sao huynh không tóm gọn lại.”
Vô Tự bỏ đàn vào bao, đặt sang một bên. Tôi thu người lại, cũng nhìn Vô Tự. Sau đó anh ta cởi áo choàng trên người, khoác lên cho tôi.
“Tĩnh cô nương là Thủy Ngưu?”
“Không sai”_ Tôi xác nhận.
“Tĩnh cô nương đang cầm một trong hai vật định tình uy chấn thiên hạ.”
“Đúng vậy.”_Nói xong tôi đưa tay giữ cằm cho khỏi rớt ra.
Sau lớp vải, tôi lờ mờ nhìn thấy Vô Tự cười. Lẽ ra tôi nên đặt tên nhân vật là Lạc Yên. Ai nói chuyện với tôi cũng trở nên vui vẻ. Mốt ra khỏi đây tôi sẽ mua thẻ đổi tên. Tôi cầm cây tiêu lên ngắm qua một lượt. Thật ra đã ngắm không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng vì mới biết đây là vũ khí rất “xịn” nên ngắm thêm lần nữa, cũng không hao mòn gì mà. Vừa ngắm vừa nghĩ phải về Thủy Yên tháp, cất nó vào kho. Sau này cứ vậy đem xài, miên man nghĩ như vậy, suýt nữa ngửa mặt lên trời cười. Vô Tự khi đó chăm chú đọc cuốn phổ. Tôi nhìn anh, thắc mắc:
“Sao huynh phải che mặt?”
“…”
“Mặt huynh có sẹo hả?”
“...”
“Ây da, tôi không quan trọng chuyện đó đâu. Huynh bỏ ra cho thoải mái. Huynh xem nói chuyện mà cứ bịt vậy khó chịu chết được.”
Tôi vươn tay tính tháo hộ, vì thấy Vô Tự đang dùng cả hai bàn tay cầm cuốn phổ rồi. Nhanh như cắt Vô Tự chụp lấy tay tôi. Vì đang nửa quỳ nửa nhoài người nên tôi mất thăng bằng, cả người lao vào trong lòng Vô Tự