Hoàng hôn bắt đầu buông xuống, khi mặt trời trở về nghỉ ngơi ở dãy núi Vĩnh Hằng cũng là lúc ánh sáng ma đạo tràn ngập mọi ngóc ngách trong thị trấn. Với dân số vượt qua con số một trăm ngàn, có thể khẳng định rằng quy mô của trấn Holm không hề thua kém một vài thành phố nhỏ quanh vùng. Từng căn nhà khang trang được xây dựng san sát, vô số cửa hàng được mở cho tới tận tối mịt cùng những con đường nhộn nhịp tấp nập ngựa xe qua lại… khung cảnh phồn hoa náo nhiệt là một nét đặc sắc của thị trấn thông thương này, sẽ không khoa trương mà nói rằng, nơi đây là một trong những nguồn thuế chính của lãnh địa nam tước.
Lúc này sắc trời không còn sớm nữa, thế nhưng, không biết có phải uống nhầm thuốc hay không mà trấn trưởng đại nhân lại vất vả ăn vận xiêm áo chỉnh tề đứng ngoài cửa trấn. Với lão trấn dân, cảnh tượng này cũng không xa lạ gì, chắc chắn chỉ những khi có đại nhân vật nào ghé qua chốn đây, bọn họ mới có cơ hội thấy mập mạp nghiêm túc như vậy. Mọi người sôi nổi thảo luận xem khách nhân sẽ là ai: có người đoán là thuế vụ quan, có người đoán là đích thân nam tước lão gia giá lâm, lại có người đoán là đám kỵ sĩ học đồ đi ngang qua… Với những người thiếu thốn phương tiện giải trí như những trấn dân này, có lẽ ngồi lê đôi mách cũng là một thú vui giết thời gian không tệ.
Cùng mấy tên hộ vệ đi lại quanh quẩn dưới ánh đèn ma đạo, trấn trưởng đại nhân cũng không để ý đám dân đen ti tiện xung quanh, lúc này đây, hắn càng quan tâm đến vị đại nhân vật sắp giá lâm trấn này. Không ngừng dùng chiếc khăn tay lau đi lớp mồ hôi dày trên trán, thỉnh thoảng, trấn trưởng lại lấy ra chiếc đồng hồ quả quýt bằng vàng để theo dõi thời gian, trong năm phút, hắn đã làm động tác này không dưới sáu lần. Trên thực tế, trấn trưởng cũng không phải đợi quá lâu, ước chừng vài hô hấp sau, hai ba thân ảnh xuất hiện trên con đường phía đông.
Lại thêm vài hô hấp, thân ảnh từ mờ nhạt mông lung trở nên ngày càng rõ ràng, tổng cộng ba người cùng bốn con ngựa phi nhanh hướng cửa trấn.
Dẫn đầu là một người bị áo choàng phủ kín thân trên, từ khôi giáp dưới thân cùng thể trạng cao lớn cũng không khó đoán đây hẳn là một chiến chức giả. Đằng sau hắn một thiếu niên thanh tú cùng một trung niên đại thúc đang cố gắng thúc ngựa đuổi theo chiến mã màu đen phía trước, bộ dạng vô cùng chật vật. Cuối cùng là một con ngựa dùng để chở hàng, tuy nhiên lúc này trên lưng ngựa lại đang trống trơn.
- Hô…
Giật dây cương ra lệnh cho chiến mã chậm lại, khách nhân dừng ngựa trước mặt trấn trưởng, rồi không đợi người sau kịp lên tiếng, hắn cao giọng thông báo:
- Ta là Gabriel, kỵ sĩ học đồ dưới trướng nam tước đại nhân. Hôm nay, phụng mệnh tới đây xử lý yêu cầu của trấn dân, hi vọng ngài phối hợp.
Lời vừa thốt ra, xung quanh lập tức xuất hiện ồn ào, dù đã cố gắng hạ thấp âm lượng nhưng những tiếng xì xào bàn tán của trấn dân vẫn khiến đoạn đường không khác gì một phiên chợ. Tuy nhiên, tiếng nói chuyện cũng không tiếp tục được bao lâu, chỉ với một cái liếc mắt, kỵ sĩ học đồ đã làm tất cả im lặng… Sống lưng duy trì tư thế thẳng tắp trên lưng ngựa, hắn cao cao nhìn xuống đợi một câu trả lời từ trấn trưởng, không khí thoáng chốc trang trọng lên theo động tác của học đồ.
- Bẩm đại nhân, ti chức là trấn trưởng trấn Holm, tuân theo chỉ thị của lĩnh chủ đại nhân tới tiếp đón ngài.
Nhận ra ánh mắt của kỵ sĩ học đồ, trấn trưởng vội vàng cung kính cúi đầu, đôi mắt hơi liếc nhanh đánh giá vẻ mặt khách nhân. Thực tế, mập mạp cũng không xa lạ gì uy danh của kỵ sĩ học đồ trước mặt, càng biết phải nói như thế nào để phù hợp với tính cách của thanh niên, nếu chỉ bàn về nịnh bợ, hắn cũng có thể xếp vào nhóm “kinh nghiệm phong phú”.
Trong đầu không ngừng suy đoán mục đích chuyến viếng thăm của Gabriel, trấn trưởng tiếp tục đánh giá hai người đằng sau: “Thiếu niên kia đoán chừng là tùy tùng mới thu của kỵ sĩ học đồ. Ừ, một chút quà nhỏ là không thể thiếu. Người còn lại nhìn khá quen mắt, hắn là…”
Trông thấy trung niên đại thúc, đôi mắt trấn trưởng hơi co rụt, sau đó mập mạp gập người càng sâu, lại đưa ra lời mời lấy lòng:
- Tôn kính kỵ sĩ đại nhân! Hẳn ngài cũng đã mệt mỏi bởi quãng đường xa, ti chức mạn phép được làm chủ, xin mời các vị đại nhân ghé qua tệ xá để kẻ hèn này có cơ hội được đón gió tẩy trần cho một chức nghiệp giả.
- Không cần thiết, ta đang mang nhiệm vụ trên thân, cũng không có thời gian ăn uống tiệc tùng. Mời trấn trưởng lập tức đưa ta tới kho dữ liệu để thực hiện công việc… Ngoài ra, ta còn chưa phải kỵ sĩ chính thức, mời gọi ta là kỵ sĩ học đồ.
Gabriel lập tức cự tuyệt, hắn hiểu rõ mình nên toàn tâm toàn ý thực hiện nhiệm vụ lần này. Phải biết, lời của lão quản gia chưa bao giờ sai, lần gần đây nhất nghe theo lão nhắc nhở đã giúp hắn chỉ nhận một vết sẹo bên má, mà không phải nửa bên má!
Dưới sự hướng dẫn của trấn trưởng, Gabriel nhanh chóng xé tan đám đông xung quanh để tới trung tâm hành chính. Đây là nơi ghi chép, xử lý, quản lý mọi hồ sơ của cư dân trong trấn. Lúc này đã hết giờ làm việc, tòa nhà im lìm vắng lặng, chỉ còn lại vài ba người gác cổng đang lượn quanh tuần tra.
Đưa ngựa cho người hầu chăm sóc, bốn người đi vào khu lưu trữ hồ sơ. Mỗi tuần một lần, dữ liệu về mọi hoạt động của thị trấn sẽ được nhập từ văn bản, hồ sơ vào máy tính ma đạo. Thứ này có công dụng tương tự máy vi tính trong kiếp trước của Gabriel, khác biệt duy nhất là không có mạng Internet. Sau một năm, người quản lý sẽ phải sao chép một phần tài liệu từ máy tính để báo cáo lên ban ngành cấp cao. Bởi vậy, sai phạm trong hồ sơ là tuyệt đối không thể, tất nhiên, lý luận chỉ là lý luận.
- Đại nhân, đây là chiếc máy tính lưu giữ thông tin ngài cần.
- Ừ, cám ơn trấn trưởng.
- Vậy xin phép cho ti chức được cáo lui, ti chức sẽ chuẩn bị chút đồ ăn giúp ngài và tùy tùng bồi bổ khi xong việc.
Nói rồi trấn trưởng cung kính cúi chào, sau đó lui ra từ từ, từng bước rụt rè cẩn thận như muốn tránh làm phiền kỵ sĩ học đồ.
- Đại nhân, vị trấn trưởng này cũng thật quan tâm chúng ta?
Đợi trấn trưởng đi xa, thiếu niên tùy tùng mới nhỏ giọng nói ra nghi vấn.
- ...Đúng là quá quan tâm tới chúng ta.
Như có điều suy nghĩ, Gabriel chậm rãi trả lời. Lúc này, trung niên đại thúc vẫn trầm mặc đi theo hai người chợt hừ nhẹ rồi lên tiếng, ngữ điệu có vẻ như hiểu rất sâu vị trấn trưởng này.
- Đại nhân, ngài không biết đấy thôi. Trấn trưởng trấn Holm là kẻ nổi danh tham tài cùng bợ đỡ, năng lực của hắn cũng không phải là rất giỏi nhưng khả năng đấu đá thì thuộc bậc nhất. Tiền đồ xán lạn của đại nhân đã là chuyện rõ ràng mười mươi, hắn không nhân cơ hội ôm chân ngài mới là lạ.
- Hi vọng là ngươi đúng.
---
- Đáng chết, tại sao có thể là hắn!
Một âm thanh nổi giận chợt vang lên trong căn phòng tối, có thể nhận ra tâm trạng bực bội của người đang gào thét.
- Ngươi… xác định là người đàn ông đó chứ?
Một giọng nói khác vang lên, giọng điệu dị thường âm lãnh.
- Chính là hắn, ta không thể nhận sai được.
Kèm theo xác nhận của người trả lời, không khí trong căn phòng trở nên đè nén và căng thẳng.
- Chúng ta nên làm sao bây giờ?
Im lặng một lúc, thanh âm đầu tiên chợt lên tiếng.
- Chuyện đã đến nước này chỉ còn có một cách giải quyết...
- Giết!
---
Màn đêm buông xuống, ma đạo ánh sáng cũng đã ngừng hoạt động, lúc này trấn Holm chìm vào giấc ngủ yên tĩnh. Tuy nhiên, trong trung tâm hành chính vẫn còn một nhóm người khốn khổ đang phải thức khuya làm việc tăng ca.
- Ngày 12 tháng 7, không có vấn đề.
- Ngày 13 tháng 7, trấn dân... thuế thu... sự kiện... không có vấn đề.
...
Gabriel cùng thiếu niên tùy tùng đang vùi đầu nghiên cứu tài liệu báo cáo trong kho dữ liệu. Chỉ có những lúc xử lý đống chữ số lằng nhằng này, hắn mới hơi cảm nhận được kiến thức kiếp trước có đất dụng võ. Mặc dù số lần động não của kỵ sĩ học đồ đại nhân đã giảm đi đáng kể từ khi xác định mục tiêu trở thành chức nghiệp giả, thế nhưng, động não một chút khi cần thiết vẫn là có thể.
- Đại nhân, tất cả tài liệu đều đầy đủ, mọi thứ đều ghi chú rõ ràng. Ta không phát hiện ra điều gì khả nghi.
Vừa xem xong một phần tài liệu, thiếu niên tùy tùng không kìm được mà nhắc nhở học đồ. Hắn không biết tại sao Gabriel phải lập tức tới đây xem xét hồ sơ về trấn dân, cũng không biết về chi tiết nhiệm vụ của chủ nhân mình, dù sao hắn cũng mới trở thành tùy tùng trong ngày hôm nay. Tuy nhiên, hắn biết: sẽ không ai ngốc tới mức để những giao dịch ngầm của bản thân bị ghi chép trong hồ sơ hành chính, làm con trai một thương nhân, hắn có hàng trăm cách để lách qua những văn bản này. Thiếu niên cảm thấy cũng đến lúc nghỉ ngơi sau một ngày bôn ba vất vả.
- Quả thật là không có gì khả nghi.
Đôi mắt lấp lóe như có điều suy nghĩ, Gabriel nhẹ gật đầu xác nhận. Sau đó, hắn lập tức quay sang trấn an trung niên đại thúc, người sau đang có chút kích động.
- Yên tâm, ta nhất định sẽ giải quyết chuyện của ngươi.
- Tiểu nhân…
- Thật vất vả ngài quá, đêm hôm khuya khoắt còn cần mẫn vì công việc, ngài là tấm gương sáng cho chúng tiểu nhân noi theo.
Trung niên đại thúc còn chưa phản ứng thì trấn trưởng đã nhanh chóng đi vào từ ngoài cửa, kèm theo đó là điệu bộ xu nịnh lấy lòng của ban chiều.
- Đại nhân, ti chức thấy ba vị cũng bắt đầu mệt mỏi. Đêm đã khuya, xin mời mọi người tới tệ xá nghỉ ngơi dưỡng sức.
Dừng lại một chút, hắn tiến tới thì thầm với kỵ sĩ học đồ, âm thanh bỉ ổi và ám muội:
- Hơn nữa, nếu đại nhân cần mát xa thư giãn, ti chức cũng có thể đi chuẩn bị. Xin an tâm, tất cả đều là tự nguyện, ngài không biết mị lực của mình lớn tới mức nào đâu.
- Cám ơn, làm việc nhiều cảm thấy hơi mệt mỏi… ừ, nghỉ ngơi một chút cũng là ý tưởng không tệ. Phục vụ đặc thù thì xin miễn, ta cũng không có tinh lực dành cho các nàng.
Gabriel nở nụ cười trả lời, sau đó, còn không chờ thiếu niên tùy tùng kịp cảm thấy vui mừng, hắn quay sang nói:
- Về phần hai người các ngươi, hãy ở đây xem xét nốt chỗ tài liệu đi, nhất là ngươi, tùy tùng, nếu ngươi muốn lập chí trở thành chức nghiệp giả thì kiên trì và dũng khí là không thể thiếu.
Bỏ qua ánh mắt thất vọng của thiếu niên tùy tùng cùng trung niên đại thúc, thanh niên cất bước theo trấn trưởng đi ra ngoài. Tuy nhiên, khi đi đến ngưỡng cửa, thanh niên hơi dừng lại một chút như nghĩ đến điều gì, sau đó hắn cởi bỏ vỏ kiếm bên hông cùng ma văn sổ tay ném cho thiếu niên tùy tùng.
- Cho ngươi mượn sổ tay làm việc, nhân tiện bảo dưỡng thanh kiếm cho ta. Sáng mai ta muốn thấy hai người tới gặp ta.
Nói rồi không đợi hai người trả lời, Gabriel đã quay bước đi theo trấn trưởng.
---
- Trấn trưởng, nhà của ngươi có xa nơi đây không?
- Bẩm đại nhân, tệ xá ngay gần đây, chỉ vài bước là tới.
- Ừ, trấn trưởng quả là thương dân như con, ngay cả nhà cũng cố chọn ở gần trung tâm hành chính để tiện đi làm.
- Đại nhân quá khen, ti chức chỉ thực hiện đúng bổn phận của mình.
- Nếu nhà ngài đã gần đây, vậy cũng không cần lấy ngựa nữa, chúng ta cứ đi bộ tới thôi.
Nhẹ thở ra một hơi, trấn trưởng đưa mắt liếc nhìn hai hộ vệ bên cạnh. Bỗng nhiên...
Rít…! Xuy…
Âm thanh xé gió cùng tiếng cắt qua da thịt nhẹ nhàng vang lên. Dưới ánh trăng, một vệt hàn quang chợt léo lên rồi biến mất, tiếp đó là máu tanh gay mũi bắn tung tóe khắp đường.
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, lại nghe thấy âm thanh “keng keng” vang lên không dứt, điều duy nhất mà trấn trưởng thấy là cảnh tượng một hộ vệ khác của mình đang chiến đấu với kỵ sĩ học đồ, vẫn là cử chỉ nho nhã lễ độ như thường ngày nhưng nụ cưởi yếu ớt của Gabriel lại giống như ác ma nhe nanh trong mắt mập mạp.
- Xin lỗi, sửa lại một chút, ý của ta là... đi bộ giết tới nhà ngươi.