Đêm của khu rừng thiêng Forest astrology vốn rất tĩnh lặng, nhưng nó chưa bao giờ tĩnh lặng như hôm nay.
Sự tĩnh lặng mang âm hưởng đau thương... Đến kì lạ.
Trong phòng, Karma lặng nhìn Dannis đang thở thoi thóp trên giường. Cô nhẹ nhàng tiến đến đặt lên môi cậu một nụ hôn nhè nhẹ, như cố để cậu không tỉnh giấc... Cô không chắc cậu còn có thể sống qua đêm nay hay không. Cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt màu tím của cậu, mắt cô rưng rưng, những giọt nước mắt cứ chực chờ để trào ra. Người của Danis không nóng, điều đó khiến cô nở một nụ cười, cô không hiểu sao cô lại nở một nụ cười vào hoàn cảnh này. Nhưng bàn tay mềm mại của cô chưa bao giờ rời khỏi khuôn mặt cậu... Cô thì thầm mấy câu không nghe rõ, dường như chỉ để nói cho một mình Danis nghe.
''xin lỗi anh... Danis''
Cô rút tay khỏi người Danis... Cô vẫn nhìn cậu với như thế. Anh mắt trìu mến pha lẫn một chút chua xót...
Cô quay người hướng ra cửa bước đi. Cô hơi lưỡng lự một chút, nhưng rồi cảm giác đó tan biến ngay sau ánh mắt quyết tâm của cô...
Cô bước đi...
Bước đi trong lặng lẽ...
Cô hướng ra khỏi khu rừng thiêng của tộc Forest Spirit. Cô không hề quay đầu nói đúng hơn là cô không dám quay đầu... Cô sợ... chỉ cần cô quay đầu lại nhìn, dù chỉ một chút thôi, cũng khiến cho trái tim vốn yếu ớt của cô tan vỡ, cô vĩnh viễn không thể rời đi và rồi, Danis sẽ chết.
- Haizz!!!
Teross ngồi trên mái nhà nhìn bóng dáng Karma dần trìm trong bóng đêm, khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng không cảm xúc...
.
.
Trời đã sáng rồi, phải không?
Danis mở mắt... cậu thấy ánh sáng đã tràn ngập căn phòng quen thuộc này. Căn phòng bằng gỗ được thiết kế như để đón nhận tất cả từ bên ngoài, gió, ánh sáng và hương hoa.
Đầu óc cậu vẫn mơ hồ, Danis ngồi dậy, nhưng ngay lập tức, một cơn đau khủng khiếp trong đầu như một quả bom phát nổ tại đó, khiến cho mắt cậu hoa lên....
-Ha...a.
Danis rên rỉ. Những kí ức của những ngày qua bất chợt ùa về đi kèm với nó là cơn đau khủng kiếp kiến cậu không thể kiềm chế.
....
Và ngạc nhiên....
Cánh cửa mở ra, một người quen thuộc bước vào. Cậu biết... không... không chỉ biết người đấy... Mọi việc khiến cho cậu tưởng răng cậu chưa rời khỏi giấc mơ. Nhưng nếu mọi việc là sự thật...
-Cha?
Ông khẽ gật đầu. Trông ông có vẻ mệt mỏi, có lẽ đã lâu ông không được ngủ. Ông nắm tay gần như là kéo Teross vào phòng, bắt đầu ngiêm giọng chất vấn cậu ta.
-Teross, con hãy kễ lại sự việc tối hôm qua!
Danis không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng cậu có linh cảm xấu về chuyện này. Câu chăm chú lắng nghe, nhưng trong đầu cậu đã có tình huống xấu nhất có thể xảy ra...
Teross vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, khuôn mặt anh lạnh lùng, vô cảm như được đúc từ đồng. Anh lơ đãng nói... Giọng điệu như thể chuyện chả liên quan gì tới anh.
- Karma đi rồi!
- Đi... Đi đâu?
.
Danis ngồi tại chỗ sắc mặt ngay lập tức thay đổi, cả người cậu như lọt vào hầm băng. Hắn nhìn người anh trai hỏi như để cố tìm kiếm một tia hi vọng nào đó, như nghe nhầm chẳng hạn... Lúc cậu tỉnh đậy, thứ đầu tiên cậu nghĩ đến đó là một phép màu của thánh thần dành cho cậu. Thực ra đó chỉ là sự lấp liếm cho suy nghĩ thật sự của cậu mà thôi, và khi nghe Teross nói rằng Karma đã rời đi, cậu biết chắc điều gì đã xảy ra...
- ngươi biết mà Furi Danis...
Giọng điệu cười cợt đầy vẻ chế diễu của Teross khiến Danis bừng tỉnh... Cậu có tính trước về việc này, nhưng lời khẳng định của Teross vẫn giống như cây búa lớn nện vào trái tim của cậu... Danis tuyệt vọng ngả người xuống giường đầu óc mong lung, cậu miên man suy nghĩ. Phải rồi, cậu yêu Karma Indiara, cậu chấp nhận hi sinh tất cả vì cô. Lời nguyền của Lucife vốn không nhằm vào cậu, và cậu đã thay cô nhận lấy lời nguyền độc ác nhất này...
Nhưng tại sao...
Kể cả hi sinh tính mạng của bản thân cậu vẫn không thay đổi được điều gì...
Ánh mắt cậu nhìn sang Teross đầy đận dữ. Cậu biết chính hắn ta đã để cho cô ấy ra đi. Thậm chí hắn còn biết chính xác cô ấy đi đâu và sẽ xảy ra chuyện gì... Vậy mà hắn không hề ngăn cản.
.
******
Rừng đêm....
Những tán lá.
Những rặng cây.
Tiếng thú hoang
Tiếng hoa.
Tiếng gió...
Và không tiếng người
Đất đen...
Lạnh....
Một cơn gió lạnh đi qua cũng là lúc Teross nhìn lên bầu trời. Mây mù đã che khuất bầu trời, khiến cho anh không thể cảm nhận cái thú vui kia lần cuối. Cái thú được tắm mình trong ánh trăng huyền ảo của khu rừng thiêng...
-Thật buồn...
Teross bất ngờ thốt lên. Chính hắn cũng không thể hiểu nổi tâm trạng của mình lúc này. Một chút gì đó xót xa không nỡ khiến hắn phải nở một nụ cười tự diễu. Rõ ràng một kẻ máu lạnh, vô tình như hắn không thế có loại cảm xúc này...
-Ra đi... em trai.
Teross đột ngột đổi giọng, giọng nói của anh trở lại như lúc xưa, lạnh như băng. Anh vẫn không quay đầu lại, nhưng cách nói của anh giống như anh đang là người quan sát từ phía sau.
-...
Từ một góc tối, sau những lùm cây, Danis bước ra. Trông cậu ta lúc này không có vẻ giữ được bình tĩnh nữa, thật dễ để hiểu thanh kiếm trên tay cậu nhằm mục đích gì.
- Ta cùng nhau đi cứu cô ấy.
Danis lên tiếng. Suốt cả ngày hôm nay cậu đã cố nén lửa giận với người anh trai. Cậu biết anh trai mình là ai. Teross là chiến binh mạnh nhất của tộc Forest Spirit. Cậu muốn cùng anh trai đi cứu Karma ánh mắt của cậu nhìn Teross đầy mong chờ...
Cậu chờ một lời đồng ý của kẻ trước mặt..
.
Tật nhiên là không. Đôi mắt rực lửa trong đêm của Teross nói lên điều đó. Teross thở dài nhìn cậu em trai của mình....
-Em sẽ không đi đến đâu, nếu như chỉ hành động theo tình cảm như vậy.
Danis ngẩn người một chút. Trong chóc lát lửa dận bị đè nén bùng lên trong lòng cậu.
-Anh im đi. Chính anh mới là người bỏ cuộc. Làm sao anh biết cô ấy không thể cứu được? Anh chưa hề nghĩ cách. đúng không.
Giọng nói Danis cay đắng,đau khổ.... Không khí lạnh ban đêm không thể làm hạ hỏa cái đầu đấy. Cậu ta chưa bao giờ là một người kiên nhẫn, mà không ai có thể kiên nhẫn được trước ánh mắt của kẻ trước mắt kia. Teross quay lại, hai tay không cầm bất cứ thứ gì, anh đưa bàn tay lên, ra dấu thách thức...
Đến lúc này...
Danis lao tới, cậu dồn hết tức giận vào trong lưỡi kiếm. Đầu cậu lùng bùng, không còn điều gì khác ngoài việc phải cứu cho được Karma, bất kể về sau thế nào. Đúng, anh đã từng hứa với cô ấy... anh sẽ luôn bảo vệ...
"Bôp!"
Tiếng động này không phải tiếng lưỡi kiếm chém vào da thịt, mà đó là tiếng chạm nhau của lớp da trần. Bàn tay của Danis, chưa kịp chạm tới Teross, đã bị cánh tay cứng như thép kia giữ lại, nhanh và mạnh đến nối chính Danis còn không theo kịp quán tính của mình, bị Teross ném thẳng vào vách đá gần đấy.
-Cá....
Có lẽ cậu định nói "cái gì", nhưng không kịp thốt ra. Ngay lúc cậu ngẩng lên và mấp máy môi, áp suất trong ngực cậu bị nén lại, và một cơn đau ập đến từ một cú va đập khác dữ dội hơn trước... Teross đứng ngay trước mặt cậu, bàn tay cứng như thép của anh lún vào ngực Danis, tạo nên một vết lõm đáng sợ, rõ ràng không có sự nương tay.
-Ha... h.....
Danis cảm thấy mằn mặn ở cổ họng, nó trào ra... một vũng máu đỏ lòm từ đó xộc thẳng lên miệng, phun thẳng ra ngoài. Chênh lệch sức mạnh quá rõ, Danis không thể làm gì được, cậu chờ đợi một cái gì đó, một đòn dứt điểm từ người anh trai.
-Đồ ngu... mày mãi mãi chẳng làm gì nên hồn nếu chỉ biết đâm đầu vào chỗ chết.
Đó là đòn dứt điểm của Teross. Lời nói đó như một mũi tên đâm xuyên qua tấm khiên niềm tin của Danis. Cậu khó nhọc đưa đôi mắt đang mờ dần lên, cậu thấy cái bóng to lớn của người anh trai mà cậu không thể vượt qua đang quay lưng lại với cậu.
Teros bước đi, từng bước hướng đến khu rừng bóng đêm...
-Teross!!!
Cậu hét lên, nhưng không phát ra tiếng.
Teross vẫn bước đi anh thậm chí không thèm để lại một cái nhìn cho người em trai mình.
- Anh?
Danis cố phát ra tiếng nói từa tựa như: Anh định đi đâu?
Teross dừng lại trong bóng đêm. Anh không quay lại, giọng nói anh vẫn lạnh lùng, nhưng câu nói của anh lại rõ ràng hơn bao giờ hết
-Danis... ngươi quá yếu đuối...
Teross để lại những lời ấy, anh khuất dần vào bóng đêm.
Danis ngục xuống đất... Tất cả mọi thứ dường như trôi xa ra khỏi tầm tay cậu. Cậu ngất đi trong cơn mơ màng, những hình ảnh về quá khứ tươi đẹp như những bộ phim quay chậm chiếu trong đầu cậu...
.
******
-Ư.. a...
Danis mở mắt. Cậu vẫn ở trong căn phòng quen thuộc, mọi thứ vừa xảy ra đối với cậu như một cơn ác mộng. Thật sự cậu rất muốn tin rằng tất cả chỉ là mơ, và khi tỉnh dậy cậu vẫn là Danis của ngày xưa và mọi việc vẫn như cũ.
Furi Zare trầm ngâm nhìn con trai, bên cạnh là Juvia Idiara cùng một vài người nữa cũng đang lo lắng nhìn nhau...
Danis chống tay cố ngồi dậy nhưng cơn đau trước ngực truyền tới khiến cậu không nhúc nhích được...
- Danis con sao rồi?
Zare vội hỏi. Tâm trạng ông lúc này đã là rất tệ nhưng khuôn mặt ông vẫn trầm tĩnh... Sự trầm tĩnh cần có của một nhà lãnh đạo tối cao của tộc Forest Spirit và là chỉ huy của liên quân Union Light.
- Anh Teross đâu?
Danis hỏi, nhưng không một ai trả lời. Mọi người chỉ nhìn nhau. Điều này khiến Danis càng thêm lo lắng.
- Anh cần nghỉ ngơi.
Giọng nói trong trẻo vốn có của Juvia giờ đã run run. Hai tay cô nắm chặt lấy tay của Danis, ánh mắt nhìn anh rưng rưng như muốn khóc...
Danis càng thêm lo lắng, hơn lúc nào hết cậu cảm giác như có chuyện kinh khủng nào đó sắp ập đến...
- cha?
Zare nhìn con trai nói thẳng:
- Theo tin tình báo, anh con đã trở thành một Night Hunter và gia nhập vào đội quân Alliance shadow vào tối hôm qua.
Juvia oà khóc nhào vào lòng ngực của Danis. Bản thân Danis giờ đây đã hoá đá.