Hồi 20
Đã có Trụ Trì
Chàng thiếu niên đang đi, chợt quay lại nói:
- Xin các vị hãy đứng ngoài này chờ một lát.
Nói xong đẩy hai cánh cửa gỗ khép kín, bước vào trong nhà, một lát sau lại trở ra, chắp tay nói:
- Xin mời các vị vào.
Quần hào lũ lượt kéo vào, chỉ thấy trong nhà có một chiếc bàn vuông bằng gỗ mộc, trên bày la liệt rượu thịt, hơi rượu bốc thơm lừng.
Huyền Chân đưa mắt nhìn khắp xung quanh, không thấy Nhâm Vô Tâm đâu cả, trong bụng đang nghi nghi hoặc hoặc, chợt lại thấy phía sau bức rèm cỏ trong góc nhà bước ra một chàng thanh niên mặc áo lam.
Người này mi thanh mục tú, mặt phấn môi son, cử chỉ tiêu sái, chính là Nhâm Vô Tâm, người mà quần hào đang mong được gặp.
Cánh tay trái của chàng quấn một giải sa trắng buộc treo lên cổ, hình như bị thương nặng.
Huyền Chân giật mình hỏi:
- Cánh tay của các ha...
Nhâm Vô Tâm mỉm cười ngắt lời:
- Chỉ bị thương xoàng, không sao. Xin mời các vị ngồi.
Quần hào lần lượt ngồi xuống. Nhâm Vô Tâm nâng chén rượu cười nói:
- Trước hết hãy xin mời các vị cạn chén đã.
Nói xong ngửa cổ uống luôn một hơi. Bách Nhẫn nói:
- A di đà Phật! Bần tăng kiêng rượu, xin đa tạ thịnh ý của Nhâm tướng công.
Nhâm Vô Tâm nói:
- Xin mời các vị tự nhiên đi cho, tại hạ không biết khách sáo.
Quần hào lúc này trong bụng ai cũng nặng như chì, còn tưởng gì đến ăn uống, lại thấy Nhâm Vô Tâm chuyện trò vui vẻ ăn uống ngon lành, Huyền Chân đạo trưởng sốt ruột, không sao chờ được, liền chắp tay hỏi:
- Nhâm tướng công triệu chúng tôi tới đây, chắc phải có sự gì quan trọng muốn chỉ giáo?
Nhâm Vô Tâm nói:
- Đúng vậy! Tại hạ quả có việc trọng yếu muốn bàn với các vị.
Bách Nhẫn đại sư hỏi:
- Có phải vì chuyện nhà Nam Cung thế gia không?
Nhâm Vô Tâm mỉm cười:
- Đúng vậy! Chính là chuyện Nam Cung thế gia!
Ngừng một lát, chàng chợt nghiêm sắc mặt nói tiếp:
- Tình thế lúc này, tuy ta đi chậm một bước, song cũng chưa đến nỗi hoàn toàn tuyệt vọng.
Huyền Chân hỏi:
- Người dụ bọn áo đen tập kích ở trong hầm đá nhà Nam Cung thế gia có phải là các hạ không?
Nhâm Vô Tâm mỉm cười:
- Không phải tại hạ, nhưng cũng có liên quan với tại hạ.
Huyền Chân ngừng một lát lại hỏi:
- Người gảy đàn trên bờ sông Bạch Hà để dụ bọn áo đen thoái lui, phải chăng cũng là các hạ?
Nhâm Vô Tâm gật đầu:
- Đạo trưởng đoán đúng lắm. Người đó chính là tại hạ.
Huyền Chân hỏi:
- Các hạ hình như biết rõ mọi việc trong nhà Nam Cung thế gia lắm thì phải?
Nhâm Vô Tâm chỉ tủm tỉm cười, kế lại đưa mắt nhìn khắp mọi người rồi nói:
- Tại hạ mời các vị tới đây là vì có hai việc quan trọng muốn cùng các vị bàn tính. Tình hình trong nhà Nam Cung thế gia các vị đã được trông thấy tận mắt, nhưng lúc này họ chưa chuẩn bị phát động, một là vì Nam Cung phu nhân, người chủ mưu vụ này công hành chưa viên mãn, có mấy món tuyệt kỹ vẫn chưa luyện xong. Hai là vì những người bị Nam Cung phu nhân dùng dược vật khống chế trong “Mê hồn lao”, hoả hầu chưa đủ. Cứ theo những tin tức mà tại hạ thâu lượm được thì họ còn phải mất một thời gian khoảng chừng nửa năm nữa, việc chuẩn bị mới hoàn thành. Chừng đó trong võ lâm sẽ có một cuộc tàn sát cực kỳ thảm khốc, mà hai môn phái lớn Thiếu Lâm và Vũ Đương sẽ là mục tiêu thứ nhất trong dự mưu của họ.
Huyền Chân đạo trưởng thở dài nói:
- Việc này quan hệ tới vận mệnh của toàn thể giới võ lâm. Mặc dù mục tiêu thứ nhất của Nam Cung thế gia không phải là hai phái Thiếu Lâm và Vũ Đương, mà bần đạo đã biết cũng không thể khoanh tay ngồi yên được. Nhâm tướng công áo vải hành hiệp giang hồ, bần đạo vẫn lấy làm khâm phục. Nếu tướng công đứng ra chủ trì việc này, thì phái Vũ Đương kể từ bần đạo trở xuống đều tuân theo mệnh lệnh của tướng công.
Nhâm Vô Tâm mỉm cười nói:
- Đạo trưởng quá nặng lời, ba năm nay tại hạ không một giờ một khắc nà không chú ý tới mọi hành động của nhà Nam Cung. Dẫu có mấy người bạn đồng tâm đã dốc hết tâm lực giúp đỡ tại hạ nhưng rút cục cũng chỉ vì thế cô lực bạc, không thể phòng phạm chu đáo được. Mà Nam Cung phu nhân lại là một người thâm hiểm giảo hoạt, tâm cơ cực giỏi, y đạo võ công đều đã tới trình độ hỏa hầu, trong ngoài đề phòng lại nghiêm mật từng ly từng tý, nên tại hạ tuy đã dò biết việc mấy năm gần đây trong võ lâm có rất nhiều nhân vật cao thủ bỗng dưng mất tích, đều có liên can đến nhà Nam Cung thế gia, nhưng thật không biết là những người ấy vẫn còn sống và đã bị Nam Cung thế gia thu dụng.
Bách Nhẫn đại sư nói:
- A di đà Phật! Nam Cung phu nhân hình như không gì là không giỏi, có thể võ công tài trí của bà ta còn hơn cả Nam Cung Minh ngày trước.
Nhâm Vô Tâm nói:
- Có thế thật. Nam Cung phu nhân quả là một kỳ tài hiếm có trong võ lâm. Y đạo, võ công thế gian vô địch. Chẳng những thế mà thôi, bà ta còn tinh nghề bói toán, độn giáp, bụng chứa đầy thuật lạ mưu cao, một thân gồm đủ cả văn, võ, lang, độc...
Đường thái thái thở dài nói:
- Cứ nghĩ đến cái không khí âm trầm, khủng bố trong “Mê hồn lao” lúc nãy, lão thân vẫn thấy rùng mình, rợn tóc gáy.
Bách Đại tỏ vẻ sốt ruột, nói:
- Bây giờ ta phải tìm phương pháp gì đối phó với nhà Nam Cung thế gia. Chỉ ngồi bàn suông mãi thì có ích gì?
Nhâm Vô Tâm nói:
- Đại sư nói đúng, thì giờ chúng ta không còn mấy. Nếu đợi Nam Cung phu nhân chuẩn bị xong xuôi, thì chúng ta không còn cơ hội áp chế được họ nữa. Xin các vị trù tính ngay cho.
Huyền Chân trầm ngâm một lúc, rồi thở dài nói:
- Nhâm tướng công đã có bụng cứu thế, lại biết rõ những sự bí mật của nhà Nam Cung thế gia từ lâu, sao lại để dùng dằng tới mãi bây giờ? Phải chi ba năm trước, tướng công tuyên bố ngay cho thiên hạ biết rõ âm mưu gian hiểm của mụ thì chẳng những ta đã kịp thời ngăn chặn được bao nhiêu sự đáng tiếc xảy ra cho võ lâm, mà tình hình cũng không đến nỗi nghiêm trọng như ngày nay!
Nhâm Vô Tâm gượng cười nói:
- Đạo trưởng trách như vậy rất phải, chẳng qua cũng là lỗi bởi tại hạ vô tài, không phát giác được âm mưu của họ từ trước. Những sự bí ẩn trong “Mê hồn lao” tại hạ cũng chỉ mới biết được chừng một tháng nay. Hồi ấy đạo trưởng đang thời kỳ bế quan, tại hạ đã hai lần bồi hồi ở trước Tam Nguyên Quan, mà không dám vào quấy nhiễu, đành phải nấn ná chờ đến ngày đạo trưởng công hành viên mãn. Ngay lúc đó nếu tại hạ nói thẳng ra, e rằng đạo trưởng không tin, nên phải kiếm cách dụ các vị tới đây, để các vị có dịp chứng kiến tận mắt những âm mưu ghê gớm của Nam Cung phu nhân.
Đường lão thái chợt nhớ ra một việc, vội nói:
- Nhâm tướng công, con tôi bị hãm trong Mê hồn lao, tuy lão thân đã cứu ra được, nhưng nó bị trúng thuốc độc của Nam Cung phu nhân, đến nỗi mất hết trí nhớ, tướng công đã biết dùng tiếng đàn dẫn dụ được bọn người áo đen, thì chắc cũng biết cách khôi phục thần trí cho khuyển tử?
Nhâm Vô Tâm do dự một lát, rồi nói:
- Điều ấy cũng khó đoán định được lắm. Nhưng lão thái cứ đưa lệnh lang vào đây, tại hạ thử cố gắng xem sao.
Đường thái thái vội đứng lên chạy ra cửa. Huyền Chân cũng sẽ bảo Huyền Quang:
- Ra bế sư huynh ngươi vào đây!
Huyền Quang vâng lời, tất tả đi ngay. Bách Đại bồn chồn hỏi Bách Nhẫn:
- Tiểu đệ cũng muốn nhờ Nhâm tướng công xem mạch cho Bách Tường một thể có được không?
Bách Nhẫn mỉm cười buồn bã:
- Ừ! Thì cứ thử xem.
Bách Đại lập tức đứng lên chạy vụt ra xe. Một lát sau cả ba người lại bế người ốm, người chết vào trong ngôi nhà tranh.
Nhâm Vô Tâm nhìn ba người một lúc rồi nói:
- Các vị hãy giải huyệt đạo cho họ, rồi đặt họ nằm xuống đất.
Đường lão thái và Huyền Quang y lời giải huyệt, đặt nạn nhân xuống đất, rồi lui ra một bên.
Nhâm Vô Tâm thò tay vào mình lấy ra một chiếc sáo bằng ngọc đưa lên miệng thổi.
Tức thì một luồng thanh âm từ trong ống sáo từ từ cất lên.
Taytrái của chàng bị quấn băng đeo lên cổ, vận dụng tuy khó khăn, nhưng không ảnh hưởng gì tới tiếng sáo.
Âm thanh trước còn thấp, sau mỗi lúc một cao dần, cao dần, liên miên bất tuyệt.
Huyền Nguyệt mở mắt ra trước, nhỡn quang từ từ đưa khắp gian nhà một lượt, rồi thốt nhiên đứng phắt lên, ngơ ngác nhìn quanh, đối với bọn người trước mặt, hình như không nhận biết ai cả.
Đường Thông cũng vươn hai cánh tay đứng dậy.
Tiếng sáo lúc này đã biến đổi, âm điệu mỗi lúc một nhanh, khi thì ào ào như thác cuốn, lúc lại rầm rập như ngựa phi cực kỳ hỗn loạn.
Quần hào trong bụng cũng cảm thấy rung động, chân tay ngứa ngáy, nhấp nhổm chỉ muốn đánh nhau, tưởng như kẻ thù đang đứng ở trước mặt. Ai nấy đều vội vàng, vội đề chân khí điều hoà hơi thở, cho tâm trí đỡ bị kích thích.
Chừng nghe Đường Thông quát lên một tiếng, vung quyền đánh Huyền Nguyệt. Huyền Nguyệt phản ứng cực kỳ chậm chạp, bị Đường Thông đánh trúng một quyền, lập tức bật lùi sang bên cạnh mấy bước.
Nhưng một quyền của Đường Thông đã lôi cuốn được Huyền Nguyệt giơ chưởng lên đánh lại, đây là chiêu “Thần long xuất vân”.
Hai người lập tức xông vào ác đấu, quyền qua cước lại, không ai chịu nhường ai.
Huyền Nguyệt công lực thâm hậu, nên chỉ qua mười chiêu là Đường Thông đã lộ vẻ luống cuống, đành chỉ xoay quanh đỡ đòn, không còn đủ sức đánh lại nữa. Đường thái thái thấy thế sợ quá vội kêu:
- Nhâm tướng công, khuyển tử và Huyền Nguyệt đạo trưởng thần trí đều không được sáng suốt, nếu cứ để đánh nhau mãi rất có thể nguy tới tính mệnh. Tướng công nên cho họ nghỉ đi.
Nhâm Vô Tâm lờ như không nghe tiếng, vẫn gia công thổi sáo như cũ.
Huyền Chân đạo trưởng thấy Huyền Nguyệt ra đòn mỗi lúc một nặng, Đường Thông đã luôn luôn bị dụ vào thế hiểm, trong bụng cũng lo lỡ Huyền Nguyệt quá tay đánh chết Đường Thông thì chẳng khỏi gây thù với Đường lão thái, bèn đứng lên gọi to:
- Nhâm tướng công thôi đi, đừng để họ đánh nhau nữa!
Tiếng địch của Nhâm Vô Tâm lúc này chợt lại chuyển sang điệu khác, đang từ cấp tốc, sát phạt, đổi ra hoà hoãn, âm trầm, làm cho hai địch thủ đang đánh nhau say sưa hăng hái, bỗng nhiên khí thế trở nên chậm chạp, lờ đờ.
Quyền cước của hai người hình như cũng chuyển hướng theo điệu sáo, cứ từ từ chậm dần, rồi ngừng cả lại.
Nhâm Vô Tâm cất sáo đi, rồi lắc đầu, thở dài nói:
- Hỏng, hai người này trúng độc quá nặng, tâm thần họ đã bị Nam Cung phu nhân khống chế mất rồi.
Đường lão thái vội hỏi:
- Không còn phương pháp gì chữa được nữa sao?
Nhâm Vô Tâm nói:
- Phương pháp không phải là không có, nhưng cần phải mất một thời gian khá dài.
Huyền Chân đạo trưởng hỏi:
- Chừng độ bao lâu?
Nhâm Vô Tâm đáp:
- Khoảng chừng nửa năm, tối thiểu cũng phải ba tháng.
Bách Đại chợt hỏi xen:
- Sư đệ của bần tăng, chẳng hay còn cứu được không?
Nhâm Vô Tâm nói:
- Để tại hạ xem thương thế ra sao đã.
Nói xong đứng dậy tới bên Bách Tường, áp tai vào ngực nghe ngóng một hồi, rồi lắc đầu nói:
- Bách Tường đại sư tắt thở đã lâu, dù có thuốc tiên cũng không sao cứu được nữa.
Mọi người nghe xong đều lặng lẽ cúi đầu. Bách Nhẫn trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Lão nạp còn một việc, muốn phiền Nhâm thí chủ điều tra hộ.
Nhâm Vô Tâm nói:
- Đại sư cứ cho biết.
Bách Nhẫn nói:
- Vị sư đệ của lão nạp đây, ở trong chùa Thiếu Lâm cũng đáng kể là một trong những tay cao thủ, vô luận tay võ công cao cường đến đâu, cũng không thể chỉ một chưởng đã có thể giết nổi hắn. Vậy mà lần này hắn bị chết một cách rất dễ dàng, trong mình lại không có thương tích. Lão nạp thật không hiểu ra sao cả!
Nhâm Vô Tâm nói:
- Bách Tường đại sư ra khỏi khách sạn chừng bao lâu?
Bách Nhẫn đáp:
- Chỉ chừng nguội chén nước trà.
Kế đó ông lại thuật hết tình hình trong lúc Bách Tường bị nạn cho Nhâm Vô Tâm nghe.
Nhâm Vô Tâm nghe xong, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Những sự kỳ quái trong vụ này nói ra chỉ khiến cho người ta loạn óc. Tại hạ xưa nay vốn không tin là trên đời này có ma quỷ, nhưng những sự kỳ quái trong nhà Nam Cung thế gia quả còn đáng sợ hơn ma quỷ. Ba năm nay tại hạ đã tận tâm tận lực mà vẫn không sao điều tra ra manh mối.
Chàng ngửa mặt lên trời thở dài, rồi lại tiếp:
- Nhưng tại hạ đã xác định được một điều là những người bị cho vào áo quan, giấu trong hầm lạnh của nhà Nam Cung thế gia, không phải chỉ bị dược vật khống chế tinh thần mà thôi đâu. Cái cơ quan huyền bí ở trong đó, thật khiến cho người ta nghĩ nát óc cũng không sao tìm ra giải đáp.
Huyền Chân nói:
- Bần đạo tuy đã được trông thấy tận mắt cảnh tượng quái dị khủng khiếp trong “Mê hồn lao”, nhưng nếu ai bảo trên thế giới này có linh hồn, bần đạo cũng nhất quyết không tin.
Bách Nhẫn nói:
- Tuy nhiên những việc kỳ quái trong nhà Nam Cung thế gia vẫn làm cho đầu óc lão nạp lúc nào cũng lẩn quẩn một mối nghi hoặc không sao giải thích được.
Nhâm Vô Tâm chợt nghiêm sắc mặt lại, nói:
- Quái do tâm sinh ra, các vị không nên để cho Nam Cung phu nhân chăng một màn lưới thần bí mà lôi cuốn mình vào tà đạo...
Chàng ngừng một giây, rồi lại thở dài nói tiếp:
- Và nếu các vị bị mê hoặc bởi cái không khí thần bí của nhà Nam Cung thế gia, thì tức là các vị đã bị trúng kế của Nam Cung phu nhân rồi đó!Chí bị họ đoạt,khí bị họ áp chế, chỉ sợ sau này các bạn đồng đạo võ lâm đều bị mê hoặc bởi cái không khí thần bí đó, mà lần lượt rơi cả vào kiếp nạn. Do thế tại hạ xin yêu cầu các vị không nên đem những cái đã trông thấy ở trong “Mê hồn lao” truyền bá ra ngoài, cố hết sức tránh những lời tuyên truyền xuyên tạc khiến cho Nam Cung phu nhân có cơ hội lợi dụng được.
Đường lão thái nói:
- Nhâm tướng công nói dẫu phải, nhưng khốn nỗi những điều quái dị mắt thấy tai nghe vừa rồi chẳng khác gì cái bóng ma ám ảnh bên mình, không sao xua đuổi được.
Nhâm Vô Tâm gật đầu nói:
- Sở dĩ tại hạ dụ các vị tới nhà Nam Cung thế gia, mục đích cũng là để các vị được trông thấy tận mắt cái kiếp nạn mà trăm năm nay, trong lịch sử võ lâm chưa từng thấy qua. Nhân dịp cùng các vị tính kế đối phó với kẻ cường địch, và cũng để giải bớt những mối mê hoặc đang nhen nhúm trong lòng mỗi vị.
Ngừng một lát, chàng lại tiếp:
- Những người bị bắt vào nhà Nam Cung thế gia, mới đầu đều phải uống một thứ thuốc độc, điều đó quả có thật. Vì thế tại hạ mới phải mời mấy vị võ lâm tinh thông y học nghiên cứu xem thứ thuốc Nam Cung phu nhân dùng cho các nạn nhân uống có những chất gì, để liệu chế thuốc giải...
Bách Nhẫn đại sư nói:
- Nhâm thí chủ hiệp cốt nhân tâm, vì võ lâm thiên hạ trù mưu tính kế, hao tổn tâm huyết thật khiến cho chúng tôi phải xấu hổ đến chết.
Nhâm Vô Tâm nói:
- Đại sư không nên quá khiêm tốn, sau này tại hạ chắc còn phải nhờ đại sư nhiều việc.
Bách Nhẫn nói:
- Nhâm thí chủ muốn sai khiến việc gì, lão nạp xin hết sức.
Nhâm Vô Tâm nhìn Huyền Chân và Đường lão thái, rồi hỏi:
- Hai vị định đi đâu bây giờ?
Huyền Chân nói:
- Bần đạo định về Vũ Đương, kén lấy mấy tên đệ tử võ công hơi cao một chút cho luyện tập trận kiếm, đề phòng sau này phải đối phó với Nam Cung thế gia.
Đường lão thái nói:
- Tôi phải về Tứ Xuyên chữa bệnh cho khuyển tử xong đã, rồi sẽ liệu sau.
Nhâm Vô Tâm nói:
- Bệnh của lệnh lang trước hết phải tìm thuốc giải độc, rồi để cho tĩnh dưỡng ít lâu, thần trí sẽ dần dần hồi phục. Nếu thái thái có lòng tin, xin cứ giao lệnh lang cho tại hạ. Tại hạ nguyện xin hết sức chạy chữa. Vả tâm thần lệnh lang đã bị Nam Cung phu nhân khống chế, để ở bên mình cũng nguy lắm.
Đường thái thái ngẩn người, chưa biết nói sao. Nhâm Vô Tâm đã quay sang nói với Huyền Chân:
- Huyền Nguyệt đạo trưởng cũng cùng một căn bệnh đó. Nếu đạo trưởng vui lòng, xin cứ để tại hạ đưa tới một chỗ bí ẩn, an toàn, tìm cách điều trị.
Chàng nói xong liền đứng lên, nhìn khắp mọi người, rồi thủng thỉnh tiếp:
- Tại hạ còn một điều cần phải thưa với các vị, là từ nay trở đi, dù có thấy tin tức gì lạ, xin các vị cũng đừng sốt ruột, nhất là hễ thấy kẻ nào khả nghi, thì tuyệt đối không nên để họ tới gần. Bây giờ tại hạ có chút việc phải đi, xin các vị bảo trọng.
Nói dứt lời, liền bước lại phía Đường Thông và Huyền Nguyệt, giắt tay hai người đi vào nội thất.
Quần hào yên trí là chàng đưa hai bệnh nhân vào phòng rồi lại trở ra, bất đồ chờ mãi không thấy, đều lấy làm quái lạ. Bách Đại sốt ruột gọi to:
- Nhâm tướng công! Nhâm tướng công!
Vừa gọi vừa rảo bước đi vào, chỉ thấy cửa sổ trong phòng mở toang, còn Nhâm Vô Tâm thì đã biến đâu mất hút. Bất giác đứng ngẩn người ra.
Bách Nhẫn chờ lâu không thấy Bách Đại trở ra, sợ lỡ xảy ra sự gì chăng, bèn cùng vội chạy theo vào, chỉ thấy Bách Đại một mình đứng tựa cửa sổ, trông ra ngoài vườn, vẻ mặt ngơ ngác, liền hỏi:
- Bách Đại sư đệ, Nhâm tướng công đâu?
Bách Đại quay đầu lại đáp:
- Không biết hắn đi đâu mất rồi. Con người thật là kỳ quái!
Bách Nhẫn nói:
- Người này khác nào như con thần long, thấy đầu chẳng thấy đuôi. Đã là kỳ nhân, thì hành động cũng ly kỳ, lạ gì mà lạ?
Lúc này quần hào cũng đã lục tục kéo vào, trông qua cửa sổ chỉ thấy lúa xanh mơn mởn, đồng ruộng mênh mông, chẳng thấy hình ảnh Nhâm Vô Tâm đâu nữa.
Huyền Chân đạo trưởng nói:
- Chúng ta cũng nên đi đi thôi!
Bách Nhẫn đại sư hỏi:
- Đạo trưởng định về Vũ Đương ử?
Huyền Nguyệt nói:
- Bây giờ bần đạo hãy trở về Tam Nguyên Quan, hai tháng nữa sẽ xin xuất lĩnh đệ tử môn hạ tới chùa Thiếu Lâm tương hội với đại sư, cùng tính mưu cự địch.
Nói xong nhún mình nhảy qua cửa sổ mà đi. Huyền Quang cũng theo luôn.
Bách Nhẫn nhìn theo bóng hai người đã khuất, mới quay lại hỏi Đường lão thái:
- Thái thái định đi đâu?
Đường lão thái đáp:
- Lão thân định về Tứ Xuyên trước đã, rồi tiện thể triệu tập các bạn võ lâm đồng đạo trong Xuyên, cùng hợp lực tiểu trừ Nam Cung thế gia.
Bách Nhẫn nói:
- Sau hai tháng nữa bần tăng sẽ chờ đón đại giá ở đỉnh núi Thiếu Thất.
Đường lão thái nói:
- Lão thân xin cố gắng đúng hẹn.
Bao Phương chợt cất tiếng nói xen:
- Huynh đệ tại hạ đang nằm dưỡng thương ở Xuyên, tại hạ xin theo Thái thái về thăm một thể.
Đường lão thái gật đầu, rồi cả hai cùng nhảy qua cửa sổ mà đi.
Bách Nhẫn khép hai cánh cửa lại, rồi bảo Bách Đại:
- Chúng ta cũng đi thôi!
Nói xong quay mình bước ra khỏi nội thất. Nhưng khi vừa bước tới cửa phòng, chợt giật mình đứng sững lại.
Thì ra ông đã trông thấy một thiếu nữ mặc áo trắng ngồi trên chiếc ghế gỗ, quay lưng vào nhà trong.
Bách Nhẫn trầm giọng hỏi:
- Ai đó?
Người con gái hình như không nghe thấy câu hỏi, vẫn lẳng lặng ngồi yên. Bách Đại nghiêng mình lách qua Bách Nhẫn, bước lên trước, ngầm tụ công lực, quát hỏi:
- Ngươi điếc hay sao thế?
Thiếu nữ thủng thỉnh đáp:
- Tôi nghe thấy rồi!
Bách Đại ngầm vận “kim cương quyền lực” giơ tay phải lên nói:
- Bần đạo chỉ cần đánh sẽ một quyền là cô nương bị thương ngay tức khắc.
Thiếu nữ thản nhiên, lạnh lùng đáp:
- Chúng ta không thù không oán, tại sao ngươi muốn đánh ta?
Bách Đại ngẩn người ra, từ từ buông tay xuống nói:
- Nữ thí chủ nói đúng. Nhưng sao bần tăng hỏi lại không trả lời?
Thiếu nữ hỏi lại:
- Hai vị sư phụ có phải ở chùa Thiếu Lâm cả không?
Bách Nhẫn đáp:
- Cô nương đoán đúng. Bần tăng là Bách...
Vừa nói tới đấy, chợt lại nghĩ đến cái chết của Bách Tường, bèn vội dừng lại, thi triển công phu “truyền âm nhập mật”, nói với Bách Đại:
- Sư đệ để ý giám sát cẩn thận, để tiểu huynh vòng ra trước mặt thị xem sao.
Bách Đại gật đầu, bước lên một bước, quyền kim cương đề tụ đủ mười thành công lực, chỉ chờ dịp phóng ra.
Bách Nhẫn vòng ra trước mặt thiếu nữ, đứng cách nàng chừng bốn, năm thước.
Người con gái hình như không muốn cho Bách Nhẫn trông thấy mặt, liền cúi gầm đầu xuống nên chỉ trông rõ một nửa mặt về phía bên ngoài.
Bách Nhẫn cau mày, chắp tay nói:
- Nữ thí chủ nếu không phải là người trong Nam Cung thế gia thì tại sao lại không dám đường hoàng nhìn thẳng vào mặt người khác?
Người con gái từ từ đứng lên, bước ra cửa, vừa đi vừa nói:
- Nếu hai vị không muốn cho tôi ở đây, thì tôi xin cáo lui.
Bách Nhẫn xoay mình đứng chắn phía trước nói:
- Nữ thí chủ đừng đi vội.
Thiếu nữ đứng lại hỏi:
- Để làm gì?
Bách Nhẫn nghiêm nét mặt nói:
- Nếu cô nương không cho bần tăng biết rõ quý danh, và mục đích đến đây có việc gì, thì đừng mong ra khỏi ngôi nhà này.
Bách Đại nóng ruột, không nhịn nổi, liền bước ngang ra một bước, nắm lấy cổ tay trái thiếu nữ. Thiếu nữ vội rút tay về, tránh thoát.
Bách Đại bắt hụt, lại đưa tay trái lên, chặn ngang ngực hộ thân, tay phải phóng ra một chưởng.
Thiếu nữ thân pháp nhanh nhẹn, chỉ sẽ uốn lưng ong xoay đi nửa vòng là lại tránh thoát hai thế của đối phương.
Bách Đại giơ tay trái đánh ra, tay phải thi triển thủ pháp “Thập nhị cầm long” là một môn tuyệt kỹ của Thiếu Lâm, nắm lấy yếu huyệt uyển mạch của thiếu nữ, chỉ trong thoáng chốc tay trái phóng luôn năm chiêu, tay phải ba lần biến thức.
Thiếu nữ áo trắng bị tả chưởng hữu chỉ của Bách Đại tấn công tới tấp, bắt buộc nàng phải phản kích để giải vây. Nàng lật cổ tay ngọc lên, mấy ngón tay thon nhỏ luôn luôn điểm ra, ngăn giữ mạch huyệt, không cho thế công của Bách Đại tới gần.
Thủ pháp đánh bằng mấy ngón tay đó, đã làm cho Bách Đại choáng người. Ông cảm thấy những chỗ bị ngón tay của đối phương điểm vào, toàn là những yếu huyệt cần phải tránh cả, làm cho thủ pháp Cầm long của ông tưởng như không sao có thể thi triển được.
Nhưng Bách Đại ứng biến rất nhanh, nên chỉ qua vài đòn chiến diện, ông đã kịp nhận thấy thủ pháp của thiếu nữ tuy quỷ dị khôn lường, có thể hoá giải được những công thế kỳ ảo của mình, nhưng hình như cũng chỉ có một chiêu cứ đổi đi đổi lại mà dùng mãi.
Bách Đại nhờ nội lực thâm hậu, giơ tay trái phóng ra một chưởng cực kỳ lanh lẹ, ù ù như gió bão, cốt làm phân tán tâm thần thiếu nữ, tay phải ngừng lại để tìm cách phá giải chiêu thức của nàng.
Ông là người thông minh, kiến thức uyên bác, chỉ trong nháy mắt đã ước liệu được thời gian biến hóa của mấy ngón tay đối phương, bèn thét lên một tiếng, tay phải đưa ngang, đánh ra một chiêu “Thiên ngoại lai vân.”
Chiêu này dùng tới tám thành công lực, một luồng kinh khí mãnh liệt vô cùng, đánh thẳng vào thiếu nữ.
Thiếu nữ bị một chiêu đó, không sao gắng gượng nữa, phải bật lùi lại phía sau ba thước.
Bách Đại lập tức nhảy theo, bồi luôn cho nàng một quyền vào giữa ngực.
Thiếu nữ luôn luôn nghiêng mình né tránh, làm cho quyền của Bách Đại bị trượt ra ngoài.
Chỉ nghe “bình” một tiếng, nhà cửa rung chuyển, cát bụi mù mịt, vách tường bằng đất bị thủng ra một mảng lớn rộng chừng hai thước.
Thiếu nữ nhún mình nhảy ra tới hơn một trượng, định theo chỗ vách thủng chuồn ra ngoài.
Những Bách Đại đã chuẩn bị từ trước, khi nào chịu để nàng bỏ chạy một cách dễ dàng như vậy, bèn phất ống tay áo tăng bào, rồi nhanh như một mũi tên xông lên trước, tay phải thi triển chiêu “kim xách phộc long” một trong “Thập nhị cầm long thủ”, nắm lấy cổ tay của thiếu nữ.
Quả nhiên thiếu nữ vẫn dùng thủ pháp vừa rồi, cong mấy ngón tay phải điểm vào huyệt “khúc trì” ở sườn Bách Đại.
Bách Đại đã biết trước là khi nào tới gần huyệt “khúc trì” năm ngón tay cong cong đó sẽ bất thình lình duỗi thẳng ra, khiến cho đối phương không tính được mức độ cự ly mà né tránh. Vừa rồi suýt nữa Bách Đại đã bị thua vì ngọn đòn đó, và đồng thời cũng đã tìm được phương pháp giải trừ, bèn cười nhạt một tiếng, cánh tay trái hơi hạ thấp xuống, dụ cho thiếu nữ duỗi thẳng ngón tay ra, rồi thốt nhiên biến đổi thủ pháp, tay trái phóng một quyền, quét qua mặt thiếu nữ, khiến cho tâm thần nàng bị phân tán, tay phải đổi thành chiêu “Túng long Bắc hải”, bất thình lình lật ngược cổ tay, khoá lấy cổ tay phải của thiếu nữ.
Ông đã tính đúng được thời gian và tầm cự ly của thiếu nữ nên mới thành công được một cách dễ dàng.
Hồi 21
Tố Nữ Báo Động
Thiếu nữ kêu lên một tiếng kinh hoảng, thì ra uyển mạch ở cổ tay phải của nàng đã bị Bách Đại nắm trúng.
Chỉ lực của Bách Đại rắn như sắt, thiếu nữ cảm thấy cổ tay như sắp gẫy, đau quá, không sao chịu nổi, bất giác buột miệng kêu rú lên.
Bách Nhẫn đại sư tâm địa hiền từ, thấy thế không nỡ, bèn nói:
- A di đà Phật! Sư đệ không nên độc tay, chúng ta thà tha lầm một trăm người, còn hơn là giết oan một người!
Bách Đại nói:
- Người con gái này hành động rất đáng ngờ, lại còn cố làm ra vẻ thần bí, đúng là người nhà Nam Cung thế gia không sai.
Vừa nói vừa bóp mạnh tay thêm chút nữa. Thiếu nữ thấy cổ tay đau như tiện, quên cả giữ gìn, ngẩng đầu kêu to:
- Buông ta ra!
Bách Nhẫn chú ý, nhìn thấy nàng môi son má phấn, mày xanh như lá liễu, mắt trong như nước hồ thu, rõ ràng là một giai nhân tuyệt thế.
Lúc này mồ hôi trên trán nàng đã thánh thót rỏ xuống đôi gò má.
Bách Đại vì quá uất hận bởi cái chết của sư đệ nên không gì làm ông xúc động được nữa. Thấy thiếu nữ nhăn nhó vì đau, ông chỉ lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi sợ đau, thì phải thành thật trả lời bần tăng mấy câu hỏi đây.
Thiếu nữ vừa thở hổn hển vừa nói:
- Nếu ta không cố ý hiện thân, thì đời nào ngươi bắt được ta...
Ngừng một lát, nàng lại tiếp:
- Trong vòng một trăm trượng xung quanh khu vườn này, đều có người trong Nam Cung thế gia mai phục, ta chỉ cần thả tín hiệu cầu cứu, là bọn họ lập tức kéo đến.
Bách Đại nói:
- Tốt lắm, càng nhiều càng hay, bần tăng sẽ được giết một mẻ sướng tay để báo thù cho sư đệ.
Thiếu nữ đưa mắt nhìn thi thể Bách Tường nằm trong góc nhà, thở dài hỏi:
- Vị sư phụ này chết đã bao lâu rồi?
Bách Nhẫn đáp:
- Chưa đầy mười hai tiếng đồng hồ.
Thiếu nữ nói:
- Trừ phi các ngươi tình nguyện cho vị sư phụ ấy xung vào chân “Thất thập nhị sát” trong nhà Nam Cung thế gia thì trên đời này không còn ai có thể cứu được ông ta nữa.
Bách Đại nổi giận nói:
- Đệ tử môn hạ Thiếu Lâm, khi nào lại chịu đem thân đi làm nanh vuốt cho ai?
Bách Nhẫn đại sư đăm đăm nhìn vào mặt thiếu nữ, dường như cố nhận xét xem nàng ở địa vị thế nào trong nhà Nam Cung thế gia. Ông còn mang máng nhớ mặt mấy người quả phụ trong nhà Nam Cung thế gia, nhưng không thấy một người nào giống mặt người con gái này, liền cau mày hỏi:
- Nữ thí chủ hình như không phải là một trong mấy vị quả phụ nhà Nam Cung thế gia, có phải không?
Thiếu nữ thủng thỉnh đáp:
- Nếu tôi là người nhà Nam Cung thế gia thì lúc này hai vị sư phụ chắc đã táng mạng.
Bách Nhẫn quay lại bảo Bách Đại:
- Sư đệ buông tay ra, chúng ta không nên bắt nạt một người con gái cô thế.
Bách Đại tuy trong bụng không muốn, nhưng không dám trái ý sư huynh, đành phải buông tay ra, lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi định trốn, thì đừng trách bần tăng tàn ác!
Thiếu nữ kéo tay áo lau mồ hôi, đôi mắt long lanh hết nhìn Bách Nhẫn lại nhìn Bách Đại, hình như muốn tìm trên hai khuôn mặt đó một cái gì, nên mấy câu cảnh cáo của Bách Đại tựa hồ cũng không nghe thấy.
Bách Nhẫn thấy nàng nói năng rõ ràng, sắc diện cử chỉ cũng như người thường, không giống bọn nô bộc bị dược vật khống chế, trong bụng tự nhủ: “Những sự thần bí trong nhà Nam Cung thế gia thường ghi một ấn tượng sợ hãi khủng bổ vào lòng người ta, khó có thể quên được. Vậy mà người con gái này vẫn giữ gìn được thần thái tự nhiên, kể cũng lạ thật! Xem chừng nàng ở trong nhà Nam Cung thế gia địa vị cũng không đến nỗi thấp kém. Ta thử hỏi dò nội tình trong nhà Nam Cung thế gia xem, hoạ may có biết được chút nào không?”
Ông nghĩ vậy, bèn ôn tồn nói:
- Nữ thí chủ tuy không phải là nhân vật cốt cán trong nhà Nam Cung thế gia, nhưng địa vị chắc cũng không kém quan trọng?
Thiếu nữ lúc này chỉ mải nhìn quanh ngó quất, hình như không nghe thấy câu hỏi của Bách Nhẫn đại sư.
Bách Đại thấy thái độ của nàng như vậy, càng thêm tức bực, sẽ gắt:
- Nếu không vì lòng nhân từ của chưởng môn sư huynh tôi, thì bần tăng đã cho ngươi nếm thủ pháp phản cân trầm mạch của phái Thiếu Lâm rồi!
Thiếu nữ vẫn điềm nhiên, thò đầu nhìn vào phòng trong lẩm bẩm nói một mình:
- Kỳ quái thật!
Bách Nhẫn xua tay ngăn Bách Đại không cho bạo động, rồi hỏi:
- Kỳ quái gì cơ?
Thiếu nữ quay lại hỏi:
- Hai vị đến đây bao lâu rồi?
Bách Nhẫn không trả lời, chỉ hỏi:
- Nữ thí chủ định tìm ai?
Thiếu nữ gật đầu:
- Tôi tìm một người họ Nhâm.
Bách Nhẫn hỏi:
- Có phải Nhâm Vô Tâm không?
- Tôi không biết tên, chỉ biết ông ta họ Nhâm thôi!
Bách Nhẫn nói:
- Cô nương không biết tên thì cứ tả hình dáng cũng được.
Thiếu nữ lắc đầu:
- Tôi không biết, tôi không gặp ông ta bao giờ. Tôi chỉ vâng lệnh người sai khiến thôi.
Nàng vừa nói, sắc mặt vừa lộ vẻ bối rối, bồn chồn. Bách Nhẫn đại sư lại hỏi:
- Nữ thí chủ vâng lệnh ai?
Thiếu nữ không đáp, chỉ thở dài, lẩm bẩm:
- Sắp đến giờ rồi, tôi không thể chờ được nữa!
Bách Nhẫn đại sư nói:
- Lão nạp là chưởng môn phương trượng chùa Thiếu Lâm, quen thân với Nhâm tướng công lắm. Nếu cô nương có lòng tin, thì muốn nói gì với Nhâm tướng công, xin cứ nhắn, lão nạp sẽ nói lại cho Nhâm tướng công hay cũng được.
Thiếu nữ nói:
- Tôi đâu dám tin sư phụ.
Bách Nhẫn cười nói:
- Cô nương đã không biết mặt Nhâm tướng công thì dù có gặp ông ta cũng làm sao mà biết được?
Thiếu nữ nói:
- Điều ấy không cần sư phụ phải lo hộ. Tôi đã có cách liên lạc với ông ta.
Bách Nhẫn trầm ngâm một lát, rồi nói:
- Thế mới thật khó. Lão nạp dẫu có tín vật chứng thực là phương trượng Thiếu Lâm đây, nhưng chắc nữ thí chủ cũng không biết được?
Thiếu nữ nói:
- Sư phụ cứ cho tôi xem.
Bách Nhẫn thò tay vào mình lấy ra một pho tượng màu hoàng kim đặt lên lòng bàn tay, nói:
- Nữ thí chủ có nghe nói về pho tượng Ngã Phật này bao giờ không?
Thiếu nữ chú ý nhìn pho tượng một lúc, chợt sụp quỳ xuống đất lạy, nói rằng:
- Vãn bối tuy chưa được trông thấy bao giờ, nhưng đã từng nghe người ta nói pho Kim Phật sắc lệnh này, chỉ có chưởng môn chùa Thiếu Lâm mới được giắt trong mình thôi.
Bách Nhẫn cất pho tượng đi, rồi sẽ hỏi:
- Nữ thí chủ nghe ai nói về Kim Phật sắc lệnh?
Thiếu nữ đáp:
- Gia phụ!
Bách Nhẫn vội hỏi:
- Lệnh tôn là ai?
Thiếu nữ đáp:
- Gia phụ tên gọi Diệp Trường Thanh.
Bách Nhẫn sửng sốt hỏi:
- Phải chăng là Diệp đại hiệp, một trong Trung Nguyên Tứ Quân Tử?
Thiếu nữ ứa nước mắt nói:
- Chính thị. Vãn bối tên gọi là Diệp Sương Y.
Bách Nhẫn sắc mặt cũng rầu rầu, thở dài nói:
- Lão nạp và Trung Nguyên Tứ Quân Tử tuy rất ít khi gặp gỡ, song cũng là phương ngoại tri giao. Xin mời cô nương đứng lên cho.
Diệp Sương Y vừa đứng lên, Bách Nhẫn lại nói:
- Võ công của Trung Nguyên Tứ Quân Tử biệt lập một phái, không kém gì Thiếu Lâm, chỉ tiếc là đều đã biến thành người thiên cổ.
Diệp Sương Y nói:
- Gia phụ và ba vị sư thúc bá vẫn còn sống cả.
Bách Nhẫn tuy đã nghe Nam Cung phu nhân nói Trung Nguyên Tứ Quân Tử vẫn còn sống, và hiện đã biến thành bộ hạ của mụ, nhưng trong bụng vẫn không tin. Lúc này lại nghe Diệp Sương Y nói như vậy, vội hỏi:
- Câu ấy có thực không?
Diệp Sương Y nói:
- Gia phụ và ba vị sư thúc bá đều bị Nam Cung phu nhân cho uống Mê thần dược, rồi giam ở trong “Mê hồn lao”...
Bách Nhẫn thở dài nói:
- Hôm nọ bần tăng và mấy vị nữa có vào thám hiểm trong “Mê hồn lao”, đã được nghe Nam Cung phu nhân nói vậy nhưng tuyệt không dám ngờ là sự thật.
Ngừng lại một lát, ông lại hỏi:
- Cô nương không bị mụ cho uống Mê hồn dược, thì sao lại cam tâm để cho mụ sai khiến?
Diệp Sương Y nói:
- Vãn bối vì tình thế bắt buộc, bất đắc dĩ phải nương thân trong nhà Nam Cung thế gia. Cốt lưu cái thân này lại, để mai sau còn có lúc phải dùng đến.
Bách Đại chợt hỏi xen:
- Những người trong Nam Cung thế gia, ai cũng phải uống mê thần dược, sao chỉ riêng một mình cô nương được miễn?
Diệp Sương Y nói:
- Vãn bối may nhờ được đệ Tứ phu nhân trong Nam Cung thế gia che chở nên mới giữ được thần trí tỉnh táo...
Bách Nhẫn đại sư nói:
- Nhâm tướng công đã đi khỏi đây, cô nương có cần bảo việc gì xin cứ nói, bần tăng sẽ xin chuyển đạt hộ.
Diệp Sương Y ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Đại sư đã là một vị chưởng môn, lại là bạn tri giao với gia nghiêm, vãn bối thực không dám giấu giếm điều gì. Nhưng trước khi tới đây, Tứ phu nhân đã căn dặn là việc này chỉ được nói riêng với Nhâm tướng công thôi. Nên vãn bối không dám trái lệnh. Duy có điều này, vãn bối có thể tiết lộ với đại sư được là: Mấy môn thần công của Nam Cung phu nhân đã sắp viên mãn, ba tháng trước đây mụ đã tiên liệu là giang hồ sắp có biến, nên phải luyện tập gấp đêm ngày, kỳ hạn sớm hơn dự định nhiều. Có thể chỉ nội trong vòng một tháng nữa mà thôi. Do thế cuộc hẹn của Tứ phu nhân và Nhâm tướng công đành phải bỏ dở...
Bách Nhẫn ngắt lời:
- Cuộc hẹn gì vậy?
Diệp Sương Y nói:
- Điều đó vãn bối không rõ, chỉ thấy Tứ phu nhân nói: Bàn tay ma của Nam Cung phu nhân luyện, hoả hầu đã thành, Nhâm tướng công cần phải lưu tâm cẩn thận, người ấy võ công cao lắm...
Bách Nhẫn cau mày:
- Bàn tay ma?
Diệp Sương Y nói:
- Đó là lời Tứ phu nhân dặn, thực ra vãn bối cũng không hiểu rõ lắm.
Bách Nhẫn đại sư chợt lại nhớ đến cái chết của Thiên Long thiền sư và Bách Tường, bất giác gật gù lẩm bẩm:
- Bàn tay ma, có lẽ chính là cái bàn tay tuyệt đẹp đó!
Diệp Sương Y nói:
- Nếu đại sư gặp Nhâm tướng công, xin nói dùm hộ vãn bối mấy câu như vậy. Bây giờ vãn bối xin cáo từ.
Nói xong chắp tay thi lễ, đoạn hớt hải ra cửa đi mất!
Bách Nhẫn nhìn theo bóng dáng thiếu nữ, chợt thở dài nói:
- Tội nghiệp cô bé!
Nói xong cúi xuống ôm xốc thi thể Bách Tường lên, rảo bước đi ra cửa. Vừa đi vừa nói:
- Chúng ta hãy mau mau ra khỏi nơi đây, rồi sẽ tính kế.
Hai người ra khỏi khu vườn, chỉ thấy gió thu lạnh lẽo, lá rơi xào xạc, phong cảnh hoang vắng y như một bãi tha ma. Hai người trong bụng đều nặng trĩu những nỗi ưu tư, lo lắng nên chỉ cắm đầu đi, không ai buồn lên tiếng.
Bách Nhẫn nghĩ đi nghĩ lại, không biết làm cách gì thông tin cho Nhâm Vô Tâm ngay, để chàng liệu cách ứng phó. Thời gian chỉ còn có ba mươi ngày nữa, mà chàng thì như chim trời cá nước, biết phương hướng nào mà tìm?
Ông chợt nghĩ đến người đàn ông đạp thủy xa ban nãy, bèn vội quay đầu nhìn lại khu vườn, nhưng chỉ thấy chiếc thuỷ xa vẫn theo chiều gió từ từ chuyển động, mà người đạp xe thì đã đi đâu mất biến.
Chiếc xe ngựa lúc này vẫn đậu ở bên đường, còn người phu xe thì đang ngồi ngủ gật ở phía trước xe, trông rõ ra vẻ ung dung nhàn hạ.
Bách Đại ngoảnh lại nói với Bách Nhẫn:
- Mời sư huynh ngồi vào bên trong, để tiểu đệ ở ngoài còn coi động tĩnh.
Bách Nhẫn bế thi thể Bách Tường vào trong xe. Bách Đại đánh thức gã phu xe dậy, rồi ra roi cho ngựa chạy.
Bách Đại cùng gã phu xe ngồi phía trước, đảo mắt nhìn khắp xung quanh, những người qua đường, không một người nào lọt qua luồng nhỡn tuyến của ông ta.
Thốt nhiên nghe từ phía xa xa văng vẳng có tiếng đàn sáo đưa lại. Lắng tai nghe kỹ một lúc thì ra là tiếng kèn đám ma.
Gã phu xe chợt co một dây cương lại, cho ngựa rẽ sang con đường ngang, miệng lẩm bẩm nói một mình:
- Thà đi vòng mất một thỏi đường, còn hơn là gặp đám ma.
Bách Đại cau mày toan nói, nhưng chợt lại nghĩ: “Những người khách bộ hành còn hay kiêng nhảm, huống hồ người phu xe quanh năm giong ruổi đường trường, nên họ cẩn thận cũng phải. Vả họ đã tự ý, mua đường thì mặc họ, hơi đâu mà can thiệp.”
Con đường rẽ này hình như bỏ hoang đã lâu, quanh năm không có vết chân người qua lại, hai bên cỏ tốt như rừng, bò kín cả lối đi. Bách Đại chợt có cái cảm giác rợn rợn, cặp mắt luôn luôn nhìn chòng chọc vào những bụi cỏ rậm, đề phòng lỡ có quân mai phục.
Đi một lúc lâu, chợt thấy phía trước mặt có một pho tượng Như Lai cao ước tới năm thước đặt ở bên đường, dưới ánh nắng chiều thu, kim quang lại càng chói lọi rực rỡ.
Hai bên tượng Phật có ba cỗ quan tài còn mới tinh, đặt ngang đường cái, chắn hết lối đi. Hai vị tăng nhân thân thể gầy gò khô đét, đầu trọc lông lốc, mặc áo cà sa vàng, tay chắp ngang ngực, đứng trước quan tài, sắc mặt âm trầm cặp mắt đờ đẫn.
Bách Đại giật mình, vội bảo người phu xe dừng lại. Người phu xe quát to:
- Hai vị tránh ra cho chúng tôi đi nhờ một chút!
Hai nhà sư vẫn cúi đầu chắp tay đứng yên, hình như không nghe thấy tiếng người phu xe nói.
Bách Nhẫn đại sư biết là có chuyện, liền nhảy xuống xe. Bách Đại sẵng giọng nói:
- Các vị tự nhiên vô cớ ra chắn đường, chắc hẳn là muốn sinh sự với anh em ta chăng?
Nhà sư đứng bên trái lạnh lùng đáp:
- Người xuất gia trông thấy kim thân của Ngã Phật, sao không quỳ lạy?
Bách Nhẫn rảo bước tiến lên, miệng nói:
- Sư đệ xuống đi!
Rồi bước tới tượng Phật, nói:
- Bần tăng sơ ý, xin hai vị đại sư chớ trách.
Nói xong chắp tay cung kính lễ một lễ, nhưng hai tay đã ngầm tụ công lực, đề phòng.
Bách Đại cũng theo sư huynh quỳ xuống lễ Phật. Nhà sư miệng nở một nụ cười âm hiểm, thủng thỉnh nói:
- Phật pháp vô biên, phổ độ chúng sinh. Hai vị lễ được một lễ, sau khi chết đi sẽ được tiêu diêu cực lạc.
Bách Đại đứng phắt dậy nói:
- Người trong đạo Phật phải lấy phương tiện làm đầu, phiền hai vị đại sư nhường lối cho chúng tôi.
Nhà sư đứng bên phải cười nhạt:
- Nể mặt Ngã Phật, bần tăng đặc biệt quyên cho ba vị mấy vật cần dùng.
Bách Đại hỏi:
- Vật gì mà cần dùng?
Nhà sư chỉ tay vào ba cỗ áo quan tài nói:
- Ba cỗ áo quan này đều là thứ gỗ thượng hảo hạng. Các vị có thể chứng đại đạo, trút bỏ thể xác trước mặt Ngã Phật, linh hồn theo Phật về Tây, há chẳng phải là một điều khoái lạc của kiếp con người hay sao.
Bách Đại lạnh lùng “hừ” một tiếng, nói:
- Cũng là đệ tử Tam bảo cả, bần tăng không muốn thương tổn lòng từ bi của Ngã Phật, xin hai vị tránh lối cho.
Nhà sư đứng phía trái cười sằng sặc, nói:
- Hai vị đã không chịu, thì để chúng tôi ra tay siêu độ cho vậy.
Bách Đại quắc mắt hỏi:
- Các vị có phải là người của Nam Cung thế gia không?
Hai nhà sư không trả lời, Bách Đại quay lại nói với Bách Nhẫn:
- Xin sư huynh ra lệnh.
Bách Nhẫn nghiêm trang nói:
- Thôi chúng ta đi đường khác vậy, cùng là người trong cửa Phật, lẽ nào lại tàn sát lẫn nhau?
Bách Đại thở dài một tiếng, lòng đầy uất ức, nhưng không biết nói sao. Ông vừa quay lưng đi, chợt nghe mấy tiếng nổ long trời, rồi ba chiếc nắp áo quan thi nhau bay lên.
Bách Đại tuy đã quay đi, nhưng vẫn để ý giám sát hành động của hai nhà sư, vừa nghe tiếng nổ, lập tức quay mình lại đánh ra một quyền.
Một luồng quyền phong cực kỳ mãnh liệt rít lên như xé bầu không khí, nhắm thẳng vào nhà sư bên trái đánh tới.
Ông đã tính đúng vị trí, độ cách cực kỳ chuẩn xác, nên quyền phong không hề chệch ra ngoài nửa bước.
Nhà sư vội giơ bàn tay khẳng khiu ra đón đỡ. Hai luồng tiềm lực vừa va vào nhau, tức thì gây thành một cơn gió lốc, cuốn cát bụi bay mù mịt.
Nhà sư áo vàng võ công tuy cao, xuất chiêu cũng cực kỳ quái di, nhưng rút cục vẫn không chịu nổi ngọn quyền ác liệt của Bách Đại, cái thân hình gầy gò bị đánh bật lên khỏi mặt đất. Chợt thấy hai chân lão co lại, quay lộn người đi, rồi lại rơi trở về chỗ cũ. Sắc mặt lão vẫn âm trầm, tay phải đã thò vào tay áo.
Bách Đại thân thể cũng hơi run run, tự nghĩ: “Tên này thân pháp võ công cực kỳ quái dị, xem chừng không phải võ nghệ Trung Quốc, có lẽ hắn là một vị Lạt Ma ở Tây Tạng cũng nên?”
Trong khi nghĩ ngợi, nhỡn tuyến của ông đã chiếu vào ba cỗ quan tài.
Lúc này nắp quan tài đã mở, bên trong có ba người sừng sững đứng bên.
Người bên trái thân thể gầy gò, cánh tay trái bị cụt tới tận nách, tay phải cầm một thanh trường kiếm đã tuốt vỏ, ánh sáng lóng lánh như bạc. Thần tính âm âm, mặt mũi hung ác, đôi mắt sáng quắc như điện.
Người đứng bên phải thân hình ngũ đoản, bụng to bè bè, tóc dài tới hơn một thước, để rối bù lên như tổ quạ, quần áo thì rách rưới bẩn thỉu, hình như đã bao nhiêu năm chưa được nhúng vào nước.
Vậy mà trong tay nhân vật khó coi ấy lại cầm một chiếc thúy địch màu bích lục dài chừng ba thước, trong suốt từ trên xuống dưới không có một tỳ vết nào, nhác trông cũng biết là một vật có giá trị.
Còn người đứng giữa lại là một vị tăng nhân mặc áo vàng đi chân đất. Gã này tầm vóc nhỏ bé gầy gò, chỉ bằng một đứa trẻ con, nhưng tấm áo cà sa thì lại quá rộng, gió thổi làm tà áo bay tung lên, che kín cả thân thể. Trông tưởng như một tấm áo phơi trước gió, không biết là bên trong có người.
Ba người này thân hình đã cổ quái, thần tình lại càng âm hiểm đáng sợ. Bách Nhẫn đưa mắt nhìn qua đã nhận ra lai lịch hai người đứng bên, còn người đứng giữa thì không biết là ai cả.
Ông chợt biến sắc mặt, bước lên vài bước, nói với người đứng bên trái:
- Thí chủ có phải là Mộ Dung Phi đại hiệp mà người ta thường gọi là “Nam Hải đệ nhất kỳ kiếm” đó chăng?
Người một tay chẳng nói chẳng rằng, cây trường kiếm trong tay thốt nhiên vung lên, biến thành những điểm sao bạc, kiếm phong rít lên vù vù.
Bách Nhẫn mỉm cười nói:
- Thí chủ đã sử dụng chiêu tuyệt học “Nhất kiếm thiên ảnh” trong Nam Hải kiếm pháp, xuất thần nhập hóa như vậy, chắc là lão nạp đoán không sai.
Người cụt tay thấy Bách Nhẫn nhận định chính xác như vậy, sắc mặt cũng hơi biến đổi. Gã ăn mày vừa béo vừa lùn bất giác ngửa cổ lên trời cười sằng sặc nói:
- Chưởng môn phái Thiếu Lâm có khác, kiến văn rộng rãi thật! Mỗ xin bái phục!
Bách Nhẫn cười nói:
- Thí chủ quá khen! Trông cách phục sức và cây sáo trong tay thí chủ, bần tăng lại chợt nhớ đến một người. Nếu bần tăng đoán không sai, thì trong Cái Bang có một vị đại kỳ nhân gọi là “Xà Thần” Khang Tổ, người ấy không những thích chơi thú vật, lại giỏi nghề dạy rắn, có lẽ chính là thí chủ?
Bách Đại đứng lên lạnh lùng đỡ lời:
- Môn hạ Cái Bang người nào cũng là bực anh hiệp kỳ sĩ, thấy nghĩa dám làm, khi nào lại chịu đầu thân làm tôi tớ cho nhà Nam Cung thế gia? Chắc sư huynh đoán lầm rồi!
Lão béo lùn lại ngửa cổ lên trời cười sằng sặc một hồi, rồi thốt nhiên đặt ống sáo lên môi, thổi.
Tiếng sáo vừa sắc vừa nhọn, khiến cho người nghe có cảm tưởng mỗi tiếng là một mũi dao nhọn cứa vào quả tim.
|