- Beng, beng,… Binh,…
Xóm nghèo rách nát yên tĩnh, thoang thoảng vang lên âm thanh tiếng kim loại va chạm vào nhau, nghe có vẻ chát chúa nhưng gần gũi, nhất là với những thôn dân nơi đây.
Mùa thu, trong ánh nắng chiều, một làn gió nhẹ thổi bay chiếc lá vàng khô, lượn lờ theo cơn gió bay vào chiếc lò lửa đang cháy.
- Phốc.
Chiếc lá ngay lập tức bốc cháy, than bụi bay lên theo cơn gió nhẹ thổi qua vươn vào khuôn mặt đang ướt đẩm mồ hôi của chàng thiếu nhiên trai trẻ khỏe mạnh.
- Binh, bang,…Xèo…
Đôi tay rắn chắc vung lên chiếc búa kim loại to nặng, gõ mạnh vào tấm kim loại nóng đỏ bừng bừng, từng búa, từng búa gõ đều. Tấm kim loại dần định hình xong, chàng trai tay cầm kẹp gắp đưa vào thùng nước, âm thanh bất loạn của nước bất ngờ gặp kim loại nóng, hơi nước thoát lên trắng xóa.
- Lão bá à, cái cuối cùng đã rèn xong rồi, mau ra xem.
Chàng thanh niên thả miếng kim loại trên tay xuống một đống hơn mười cái khác đã được rèn rồi. Hình dạng đa dạng, là những nông cụ với công dụng khác nhau, với những chức năng riêng biệt. Hài lòng nhìn đống sản phẩm, chàng trai gọi lớn vào trong nhà, một căn nhà gỗ mái lá sụp sệ.
- Ồ, mới đó mà đã xong rồi sao, tiểu huynh đệ đúng là tài giỏi.
Một ông lão hơn năm bước ra, dáng người nhỏ ốm, lưng hơi còng. Ông thuận miệng khen một tiếng rồi đến bên đống nông cụ vừa được rèn kiểm tra.
- Tốt lắm, không ngờ là có thể rèn tốt như vậy. Đại ân của tiểu huynh chúng tôi không biết đền đáp thế nào, nếu không có chúng, mùa vụ năm tới của chúng tôi chắc rằng không đủ mà nộp thuế. So với đám người ở trấn, cậu đúng là ân nhân của chúng tôi mà.
Vừa nói, nước mắt ông lão không tự chủ tuôn ra, sự tuôn trào của niềm uất ức và hạnh phúc được cứu thoát trên bên bờ nguy cơ.
- Ông này, cứ nói chuyện không đâu, vị tiểu huynh đang mệt, không mau mời cậu ấy vào uống nước.
Bà lão không biết đã ra từ lúc nào, nước mắt cũng đã chảy tràn trên má, bà nhanh lau đi, lên tiếng trách mắng lão ta mấy câu rồi quay sang niềm nở mời cơm chàng trai.
- Để tiểu huynh chê cười, lão ta hễ gặp chuyện xúc động là quên trước quên sau, cơm lão bà này cũng vừa làm xong rồi, cậu nếu không chê cơm rau đạm bạc thì vào cùng ăn với hai chúng tôi.
Chàng trai tên là Lâm Khang, một thợ rèn mang theo chiếc lò dự định đi khắp thiên hạ, ngao du bốn bể. Lúc đi ngang qua thôn này, biết họ gặp khó khăn nên ở lại giúp đỡ, cũng xem như một công việc kiếm sống. Không chỉ ở đây, mà những thôn làng cậu đi ngang đều gặp phải khó khăn, quan phủ thì bỏ mặc không quản, chàng tận tình giúp đỡ những việc mình có thể giúp, rồi lại tiếp tục lên đường.
Sáng sớm, gà còn chưa gáy, Lâm Khang đã thức dậy gói gắm hành lý đi ra chiếc lò lớn bên ngoài. Chàng dùng chân gạc ra hai chân cố định hai bên, đi đến đầu lò, chui vào khung tay vịn dùng lực hai tay đẩy đi. Chiếc lò nặng hơn năm trăm cân(250 kg), có bốn bánh xe bên dưới nên lực dùng giảm bớt nhưng cũng khoảng trên trăm cân vậy mà chàng cứ thế một mình đẩy đi. Chỉ có vẻ hơi nặng nề ban đầu, kế tiếp một quảng chiếc xe liền đi thoan thoát, gương mặt chàng bình tĩnh như thường. Cả người và chiếc lò nhẹ nhàng lướt đi trong màn sương đêm u tĩnh.
…
Thành trì Triều Dương, một trong năm thành trì lớn thuộc địa phận đất phong Hiếu Hiển Vương, nằm ở Đông Nam Nam Nhạc quốc. Đang là mùa thu, khung cảnh hòa vào nhịp điệu bốn mùa, người dân tự nhiên cởi mở hơn, thoải mái hơn trong các mối quan hệ. Mặc cho khung cảnh điêu tàn thiếu thốn của thôn làng ngoài thành, nơi đây tràn ngập sự nhộn nhịp và thịnh vượng, quán xá tấp nập, nhóm chợ chen chút, người dân sống thoải mái cười đùa. Nếu không có những thôn xóm sụp sệ bên ngoài có lẽ ai cũng cho rằng đây là một vùng thịnh trị yên bình.
- Da…hây, Lệ Viên tiểu tỳ, …Lần này ta nhất định sẽ thắng…
Trên đường lớn, bất ngờ xuất hiện một cô gái giục ngựa chạy nhanh, gương mặt thanh tú, mang hơi thở thanh xuân hoạt bác, mái tóc để xõa tung bay trong gió. Cô vừa giục ngựa vừa quay đầu về phía sau hô lớn, gương mặt tỏa sáng với nụ cười tự tin hớn hở.
- Ngô Thanh Tiêu ngươi đừng vội đắc ý, ai thắng ai thua còn chưa biết được...Mà ngươi gọi ai là tiểu tỳ hả?…
Thanh Tiêu sơn, một ngọn núi nhỏ duy nhất trong thành, nơi đây nó được xem là biểu tượng vinh quang. Một thân lam ảnh cưỡi ngựa từ trên theo xuống đuổi theo cô gái phía trước, vừa đến gần lại nghe được tiếng khiêu khích của cô ta. Nàng lập tức phản bác, gương mặt tỏ vẻ cáu giận lại có chút kiên cường, nét thanh lệ có thêm vài phần khả ái.
- Lần này ngươi thua chắc, biểu huynh rồi sẽ là của ta, ngươi đừng hòng tranh được…tránh đường ra cho bổn tiểu thư…
Ngô Thanh Tiêu nét tự tin không giảm, tiếp tục khiêu khích, hai người đã đấu với nhau từ nhỏ, không ai chịu nhường ai lần nào. Con ngựa bất ngờ xuất hiện rồi chạy nhanh trên phố khiến nhiều người không phản ứng kịp, bối rối né tránh, khiến cho Thanh Tiêu gấp gáp lớn tiếng.
- Ngươi gấp đi đòi mạng à, coi chừng hại tới mạng người.
Lệ Viên nhìn thấy cũng gấp gáp la lên.
- Bổn cô nương làm việc không cần ngươi quản,… Mau tránh ra…
Khu phố bị hai người làm hỗn loạn cả lên, vài người đi đường lúng túng té ngã vào các sạp hàng, chủ tiệm nhìn thấy mà chẳng dám lên tiếng, chỉ biết than thầm một tiếng, mặc cho hai người khuất bóng hướng về cửa thành phía Tây.
…
Lâm Khang một đường hướng về phía Bắc, mục tiêu của chàng là đến kinh đô của Nam Nhạc quốc. Xuất phát từ tờ mờ sáng, chàng đi một mạch đến giữa trưa mới ngừng lại, đến một gò đồi nhỏ chàng đẩy chiếc lò vào bóng mát rồi ngồi xuống gốc cây gần bên. Thể chất của chàng tốt hơn người thường rất nhiều, lại thêm rèn luyện nhiều năm tạo cho chàng một thân thể cường tráng, vóc người không quá to, điều này có thể do di truyền, cơ bắp được rèn luyện săn chắc, cứng rắn đến độ phi thường.
Lấy tay gạt mồ hôi trên mặt, chàng uống một ngụm nước nghỉ ngơi một lát. Đợi khi hơi thở điều hòa lại, chàng đi đến chiếc xe lò rèn mở ra ngăn tủ, bên trong là bánh, lương khô và hoa quả của những người nông dân tặng cho khi chàng giúp đỡ. Cầm ra vài miếng bánh với khô, chàng nhìn vào chúng một lát, nở nụ cười vui vẻ và bắt đầu ăn, thức ăn không phải sơn hào hải vị nhưng đối với chàng, ăn chúng như đang hưởng thụ niềm vui sướng trên đời. Ăn xong chàng nằm ngã lưng xuống nghỉ ngơi, hưởng thụ cơn gió thu nhẹ và ánh sáng ấm dưới bóng râm.
…
- Keng, keng,…các anh em mau chạy đi, bọn người không rõ lai lịch này cực kỳ lợi hại, để anh ở lại giữ chân bọn chúng.
Trên một bãi đất trống, đất khô cằn không có cây to chỉ lẻ loi vài vụi cỏ, nằm lài bên dưới ngòn đồi, có những tảng đá to nhỏ nằm loạng xoạng rãi rác. Bụi đất và đá nhỏ bị khuấy động bởi nhóm người bay lả tả phiêu phù, tình hình cho thấy hai phe đang có một cuộc chiến với nhau. Một trung niên nhân chững chạc, râu mép lưa thưa, dướng người không to lớn nhưng có một bờ vai rộng, luôn hướng mình về phía trước, điệu bộ như cố che chở đám người phía sau.
Có thể dễ dàng phân biệt hai nhóm người, cùng với trung niên vừa lên tiếng, bốn người còn lại chỉ mặc trên người đơn giản chiếc áo vãi đã sờn gai. Một người đang cầm trong tay một thanh “Hình” đao thông thường, một lúc chống đỡ ba người đối địch vừa nghe lời đại ca nói liền rống to trả lời.
- Không, có đi thì cùng đi, có chết thì cùng chết, mấy người chúng em tuy chẳng ra gì nhưng vẫn còn biết báo ân.
- Đúng vậy. Đại ca, nếu muốn đi cũng phải là huynh đi, lần này coi như để chúng đệ trả ơn đùm bọc bấy lâu nay của đại ca.
Một người trẻ tuổi dùng quyền cước cũng lên tiếng hưởng ứng, cậu ra quyền mỗi lúc mãnh liệt hơn, không hề có chút thoái ý nào.
- Được lắm, ha ha…Hồ Binh ta sống một đời này không phí, có huynh đệ như vậy ta còn muốn gì hơn. Xin lỗi các anh em, hãy cùng nhau chiến đấu nào.
Hồ Binh nghe được tiếng gọi hào nghĩa từ hai nghĩa đệ, anh sảng khoái cười to, kiếm trong tay trở nên lặng lệ hơn nhưng phần nào đó là sự mạnh mẽ cương trực. Anh ta hào khí la to rồi hoành kiếm chém vào kẻ địch, mỗi kiếm khí thế một tăng, áp bách bọn người lạ mặt lùi lại.
- Lên… A… Hây…
Lâm Khang bị âm thanh chiến đấu làm tỉnh giấc, chàng hướng mắt nhìn về cuộc chiến đằng trước không xa lắm. Vừa nhìn chàng liên nhận ra bên nào thuộc chính, bên nào tà, càng nhìn chàng càng bị tinh thần của những võ phu này làm rung động.
Ban đầu năm người bị nhân số áp bức bó tay bó chân khó thi triển hết được bản lãnh, ưu thế bên nào nhìn vào liền rõ, thắng bại chỉ là chuyện sớm muộn. Kể từ lúc năm người cùng chung một lòng quyết tâm chóng trả đến cùng, thân pháp của họ trở nên biến đổi, di chuyển vị trí liên tục. Lúc thì đi vào trung tâm chiến đấu, lúc thì lui ra bờ vòng vây, khi xen kẻ thay đổi vị trí, khi thì độc lập di chuyển theo hướng của mình.
Ban đầu không ai cho rằng lối di chuyển đó có chứa huyền cơ gì, nhưng ngay sau đó chiến đấu liền phát sinh biến hóa, năm người mỗi vị trí di chuyển đều tìm vào điểm yếu của vòng vây vừa khép lại hỗ trợ lẫn nhau, lối chiến đấu như vậy không phải thuộc về trận thế nào mà hoàn toàn từ kinh nghiệm chiến đấu và sự tin tưởng của năm người với nhau.
Bên ngoài vòng chiến, tên thủ lĩnh và đồng bọn của hắn đang ở bên ngoài quan sát, nhìn ra một chút môn đạo, hắn nở nụ cười hời hợt âm trầm, phất tay một cái, mười người theo lệnh chạy lên gia nhập chiến đấu.
- Keng, keng,…Huỵch, …hây,…
Người thanh niên khôi ngô đang dùng quyền pháp đối địch, bỗng nhiên xuất hiện thêm bốn người sát khí lăm lăm lao vào cậu ra chiêu. Đôi mắt vốn xưa nay bình tĩnh, loáng thoáng cảm xúc chứa chan liền trở nên lăng lệ quyết liệt, quyền đầu xuất hiện thêm nhiều kình phong sắc bén cắt da, biến chiêu nhanh nhẹn đánh hạ hai người bay ra. Nhưng ngay tức khắc liền có người chen vào, liên miên không dứt tựa hồ muốn tập trung tiêu hao triệt hạ cậu trước tiên.
- Tam đệ, …tứ đệ ngụ đệ mau đến hỗ trợ, còn lại để ta ứng phó…Thiên tinh phong vũ.
Hồ Binh nhìn thấy huynh đệ bị bao vây, liền lên tiếng phân phó mấy người còn lại, anh đột nhiên cong eo trụ chân, hai tay giương ra thanh kiếm, chỉ chóc lát thanh kiếm rung lên, những luồng khí xoay quanh thân kiếm. Anh hô lớn một tiếng “Thiên tinh phong vũ.” Sau đó chân phải bước lên trụ trước, hay tay hoành kiếm ra sau rồi chém mạnh về phía trước.
Từ lúc biến đổi thân pháp đến lúc ra chiêu bất quá chỉ nữa nhịp thở, chiêu thức vừa ra, hình thành ba tầng cương phong chém thẳng đến đám người lạ mặt.
- Aaaaa, hự,…ây da,…
Mấy tên lâu la gặp biến liền chắn vũ khí đỡ lấy những bộ phận trọng yếu, cương phong cắt qua da thịt chạm vào binh khí rồi lướt đến bờ đá tảng phía sau cắt lên mấy dấu vết. Cương phong đi qua, hơn năm người bị cắt trúng trọng thương, ngay cả vũ khí che chắn cũng bị hư hại, cũng may không ảnh hưởng nhiều đến tính mạng, chỉ tạm thời mất đi lực chiến đấu.
- Ồ,…Khí xung tần “Phong Vũ”.
Tên thủ lĩnh bắt gặp tuyệt chiêu Hồ Binh xuất ra, khóe miệng khẻ chép lên một tiếng. Nhìn vào người được Hồ Binh gọi là tam đệ, ánh mắt từ từ chuyển thành cay độc.