Chương 32
ĐỒNG BỆNH MÀ CHẲNG THƯƠNG NHAU
Tư Dao bước vào phòng khám của bác sĩ Du Thư Lượng, thẳng thắn hỏi luôn: “Thưa anh, em vội vã xin gặp anh ngay, không phảI vì có vấn đề tâm lý gì cần giúp đỡ… Nhưng có mấy câu hỏi, cũng tạm coi là vấn đề tâm lý. Em biết anh quen anh Lâm Nhuận, xin anh cho em biết anh Nhuận là người như thế nào? Anh ấy có phải con người đáng tin không? Hay là một nhân vật nguy hiểm?”
Qua một số lần được điều trị, cô hiểu rằng Thư Lượng cũng như mấy người bạn của cô, đều rất quan tâm đến cô.
Thư Lượng không ngờ Tư Dao lại nêu ra vấn đề này, anh vừa mời cô ngồi xuống vừa cố nghĩ cách nói cho thoả đáng: “Tư Dao ạ, nếu tình cảm giữa hai người có khúc mắc gì, tôi có thể với tư cách bạn bè, dàn xếp hộ hai người. Tôi không biết nhiều về Lâm Nhuận, có lẽ không thể biết nhiều hơn em, và nếu có biết chuyện bí mật gì thì tôi cũng sẽ giữ kín cho em”
“Anh ấy từng nói là qua công việc về một vụ án mà quen anh, hồi đó anh ấy làm về vụ án gì? Chắc anh vẫn còn nhớ, phải không ạ?”
Thư Lượng lắc đầu: “Này, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? Tôi thấy em có phần quá lo lắng, em cho tôi biết tình hình mấy ngày gần đây đã, được không?”
Ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ Lượng, Tư Dao cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cô có phần ân hận, khi nãy anh ngỏ ý giúp cô tìm ra căn nguyên của chứng sợ hãi không gian khép kín, cô đã từ chối thẳng thừng: “Chẳng rõ thầy Vân Côn có cho anh biết, coi như em đã mắc chứng nan y không? Có lẽ điều em nên làm hiện nay là sống cho thỏa thích, hoặc ít ra là hưởng thụ cuộc sống, chứ không cố níu kéo mọi chuyện quá khứ làm gì”. Có lẽ vì giận Thư Lượng không công khai thẳng thắn nên thái độ của cô tỏ ra rất cứng rắn.
Thư Lượng không khuyên can gì nhiều, anh hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của cô lúc này. Cô đã phải chịu đựng quá nhiều rồi, anh không nên chủ động tìm hiều những xáo trộn về tình cảm của cô.
“Anh có nhớ tôi đã nói với anh rằng, không rõ hồi đó Lưu Dục Chu đã dùng cách gì để tổ hợp thành tiếng nói của Viên Thuyên, rồi gọi điện cho Quách Tử Phóng không? Anh có biết cách dùng máy tính để tạo ra tiếng người không?”
Trương Sinh gần như không cần nghĩ, nói luôn: “Chắc chắn Điền Xuyên biết. Khi cậu ấy viết trò chơi “Huyết trích tử” đã dùng phần mềm Hồng Ảnh Tinh để soạn âm thanh, lồng tiếng cho hai vai chính nam và nữ. Nhưng bạn buộc phải có giọng mẫu, tức là giọng thật của đối tượng, càng phong phú càng tốt”
“Tôi đã cầm đến đây rồi”. Tư Dao đưa ra một ổ phát MP3 có thể ghi âm. Trưa nay cô hẹn Lâm Nhuận đi ăn cơm, mục đích là để ghi lại một đoạn tiếng nói của anh ta. Đây gần như là một cuộc hẹn hò đáng ngượng ngùng nhất trong đời cô. Cô cảm thấy con tim mình như đã lạc đi xa. Hai người nói chuyện thật rời rạc nhạt nhẽo. Tình yêu ngắn ngủi của họ sắp nhanh chóng chấm hết.
Trương Sinh mở âm thanh đó để copy vào máy tính, khi nhận ra giọng Chung Lâm Nhuận, anh ta giật bắn mình: “Bạn… bạn định hạI đức ông chồng à?”
“Chỉ nói vớ vẩn! Tôi và anh ta sắp kết thúc rồi…”
“Vậy là tôi sắp có cơ hội? Biết ngay mà! Hoa bách hợp dại đi nữa, cũng phải có mùa xuân!”. Trương Sinh cười lớn.
Tư Dao không thể cười nổi: “Này, hãy nghiêm túc cho! Mau tìm Điền Xuyên đi!”
Đã tổ hợp xong giọng nói, ba người quây lại trước máy điện thoại. Tư Dao gọi điện cho Phòng khám chuyên gia của Bệnh viện thần kinh.
Giọng một y tá truyền đến: ”Phòng khám chuyên gia xin nghe!”. Tư Dao nhận ra đó là chị y tá vẫn ngồi trước cửa phòng khám của Du Thư Lượng.
Điền Xuyên nhấn nút “phát” trên máy tính, bộ loa phát ra giọng nói của Chung Lâm Nhuận: “Tôi muốn nói chuyện với bác sĩ Lượng”.
Chị y tá ngớ ra: “Nói chuyện à? Anh là… à, tôi nhớ ra rồi, anh là Lâm Nhuận!”
Tư Dao kinh ngạc, trong khi soạn đối thoại, cô không hề nghĩ là chị y tá này lại nhận ra giọng Lâm Nhuận, tức là họ rất quen nhau. Nếu ngừng quá lâu, sẽ khiến đối phương nghi ngờ, cô đành ra hiệu cho Điền Xuyên phát tiếp câu sau” “Xin chào, tôi là Chung Lâm Nhuận”. Cú ghép này cũng gượng trôi qua được.
“Thì ra đúng là anh Nhuận. Đã lâu quá không gặp. Anh định hẹn trước để khám à? Cứ chờ, tôi sẽ lấy bệnh án của anh ra…”
Lúc này Tư Dao không biết nên làm thế nào nữa.
Lâm Nhuận cũng là bệnh nhân của Du Thư Lượng!.
Giống như cô, anh ta cũng có vấn đề về tâm lý hoặc thần kinh!
Một điều khiến Tư Dao thấy thật sự bế tắc không biết bấu víu vào đâu là: nếu Lâm Nhuận có vấn đề về thần kinh thật, thì lời nói của anh ta câu nào là đáng tin, câu nào là hão huyền?
“Anh Nhuận vẫn nghe đấy chứ? Ngày kia bác sĩ Lượng có thời gian, anh có cần hẹn giờ cụ thể không?”
Điền Xuyên và Trương Sinh cuống lên nhìn Tư Dao, chờ cô “chỉ thị” nên phát câu nào trong số câu đã tổ hợp sẵn?
Hai anh không ngờ Tư Dao lại trả lời luôn vào máy: “Ngay bây giờ tôi muốn gặp bác sĩ Lượng!”.
Chị y tá hết sức ngạc nhiên: “Ơ kìa… cô là… cô là Mạnh Tư Dao à? Lâm Nhuận đâu? Sao hai người lại…”
“Lâm Nhuận là bạn trai của tôi, chị cho tôi gặp bác sĩ Lượng ngay được không? Tôi có việc rất khẩn cấp, cần xin ý kiến anh ấy!”
“Bác sĩ Lượng đã hết giờ làm việc, tôi không có tư cách để…”
“Chị cũng đã biết tôi, tôi không có ý quấy rầy anh ấy, tôi rất cần thật mà. Có thể nói là… chuyện chết người!”
Tư Dao cố nài nỉ, chị y tá đã động lòng, nghĩ ngợi rồi nói: “Thôi được, cô cứ bình tĩnh, ổn định tâm trạng đã. Cô có thể đến gặp bác sĩ Lượng nhưng giờ này phòng khám sắp đóng cửa. Cô hãy đến khu nhà hành chính của bệnh viện, phòng làm việc của anh Lượng trên tầng ba, phòng số 323. Giờ này anh ấy thường vẫn ngồi làm việc, xem bệnh án hoặc nghiên cứu. Tôi sẽ gọi điện cho anh ấy ngay, cô cứ xuất phát là vừa”.
“Lâm Nhuận đâu? Anh ấy hay là bạn có việc khẩn cấp?” Bác sĩ Du Thư Lượng quan tâm hỏi. Tư Dao cảm thấy rất ngượng, vì cô đã làm phiền bác sĩ Lượng mãi thế này… Nếu là người khác đã hết nhẫn nại, nhưng Thư Lượng vẫn rất hiền hoà.
“Anh ạ, em vốn không biết anh Nhuận cũng là bệnh nhân của anh, nhưng nay đã biết rồi, mong anh cho em biết anh ấy được chẩn đoán là bệnh gì? Để em có thể suy luận anh ấy nói năng câu nào là thật câu nào là không thật”
“Chẳng lẽ em chỉ vì…”
“Em hiểu anh lo điều gì. Em sẽ không vì anh Nhuận có vấn đề thần kinh mà bỏ anh ấy, chính em cũng là bệnh nhân kia mà! Anh ấy xưa nay rất tốt với em. Có điều, gần đây em vô tình phát hiện ra anh ấy có hoàn cảnh xuất thân rất phức tạp, trực tiếp liên quan đến các chuyện kinh hãi mà em vướng phải, em gần như không thể tin anh ấy nữa”
“Ý em là, em có cảm giác anh ấy sẽ gây nguy hiểm cho em sao?”
“E rằng anh ấy đã gây nguy hiểm cho em, và khiến cho bao người vô tội phải bỏ mạng”. Tư Dao đã rơm rớm nước mắt. Cô cũng biết mình hiểu về bác sĩ Lượng còn rất ít, tuy nhiên mình phải tin người bác sĩ nhiệt tình và chân thành này.
Thư Lượng chìm trong suy nghĩ. Anh điểm qua các rủi ro mà Tư Dao đã nếm trải, tuy không biết rõ các tình tiết nhưng anh tin, trực giác của cô không lấn át lý trí.
“Về lý mà nói, tôi không thể kể về bệnh tình của bệnh nhân cho một bệnh nhân khác nghe. Tôi thật sự lo ngại trước tình hình của em. Hay là, tôi sẽ báo với công an, để họ coi anh ấy là một đối tượng nghi vấn. Như thế, tôi cũng có cơ sở để cho em biết tình hình anh ấy, đồng thời cũng giúp em đề phòng…”
“Đừng nên làm vậy. Hiện giờ tất cả mới chỉ là suy đoán, tuy cũng có các đầu mối nhưng chưa hề có bằng chứng nên công an sẽ không vào cuộc. Và, dù họ bắt tay vào điều tra thì chưa chắc đã lần ra chuyện gì, mà sẽ là rút dây động rừng, em sẽ càng sớm phải từ giã cõi đời. Em chỉ muốn biết về bệnh tình của anh Nhuậ, em hy vọng sẽ có thể xoay chuyển mọi việc”
“Chỉ mình em làm ư?”
“Em có rất nhiều bạn nhiệt tình giúp đỡ, kể cả anh nữa. Nhưng mọi việc rất nguy hiểm, em không muốn làm liên lụy đến bất cứ ai… Anh cũng đã biết: người sĩ quan cảnh sát thường quan tâm đến em, cách đây ít lâu còn bị ám hại nữa là những người tay không tấc sắt!”
Thư Lượng lại trầm ngâm một lúc. “Thôi được, Lâm Nhuận là một bệnh nhân rất chú ý nói năng đúng mực, tâm tư rất có chiều sâu. Anh ấy cũng không hoàn toàn tin tôi cho nên chưa từng cho tôi biết bất cứ điều gì cụ thể trong đời sống. Mỗi lần đến đây điều trị, anh ấy rất hay dùng hình ảnh để ví von, so sánh, mong rằng tôi sẽ thông qua đó để nhận xét và điều trị. Trong quá trình điều trị, tôi có ý uốn nắn lại khuynh hướng đó, gợi mở để anh ấy nói về cuộc sống thực tế, nhưng anh ấy đều nhận ra. Anh ấy rất thông minh, khi nhận ra ý đồ của tôi, anh ấy đứng dậy bỏ về luôn! Tuy nhiên, tôi vẫn nhận ra các nét đặc trưng của bệnh tình, sau một thời gian quan sát, tôi càng khẳng định anh ấy mắc chứng trầm uất nghiêm trọng và tâm thần phân liệt ở thể nhẹ.
“Tình hình tiến triển không thuận lợi kéo dài rất lâu. Dần dần tôi cũng hiểu, những đau khổ và u uất của anh ấy bắt nguồn từ vai trò của chính mình trong đời sống. Anh ấy phải chịu rất nhiều áp lực trong đời sống, môi trường công tác thì cạnh tranh gay gắt, gánh nặng gia đình, thậm chí có cả sự lựa chọn giữa thiện và ác. Tất cả những điều này anh ấy chỉ diễn tả một cách trừu tượng đầy ngụ ý, tôi trước sau vẫn không thật hiểu rõ. Cho đến một hôm anh ấy bắt đều kể với tôi về một nhân vật có thật trong đời sống. Là một cô gái, anh ấy nói thẳng với tôi về cách nghĩ của mình đối với cô ta, những nỗi lo nghĩ cho cô ta; những chuyện không thuận lợi của cô ta trong đời sống đã giày vò anh ấy. Thậm chí anh ấy đã từng bảo cô ấy đến nhờ tôi khám bệnh, vì anh ấy không thể chịu nổi khi thấy cô ấy ngày một tiều tụy”.
“Cô gái ấy là em!” Cả hai người cùng chung một ý nghĩ. Hai hàng lệ lăn trên đôi má Tư Dao.
“Tôi những tưởng Lâm Nhuận sẽ bắt đầu giãi bày tâm sự, tôi rất mừng. Nhưng nào ngờ từ sau lần đó anh ấy không bao giờ đến gặp tôi nữa”.
Tư Dao hết sức thất vọng, cô ngẩng lên: “Thật thế ạ?”
“Những điều tôi nói với em, chỉ có thể. Tôi cũng biết Lâm Nhuận là một luật sư rất có tài, ngoài ra, không biết thêm điều gì khác vì anh ấy chưa bao giờ tâm sự với tôi”.
“Vậy thì, em nên thế nào ạ?”
“Nếu em không muốn báo công an, vì cho rằng sẽ càng them nguy hiểm thì đành cứ tiếp tục giao lưu với anh ấy. Tôi là một thầy thuốc… Thực ra tôi không nên nói điều này… Tôi cảm nhận rằng anh ấy rất yêu em. Anh ấy cũng có một trái tim nhạy cảm thậm chí là yếu mềm”.
Tư Dao mỏi mệt lê bước về nhà. Trên đường đi, cô đã nghĩ rất nhiều. Cô tưởng tượng mình nên nói thế nào với Lâm Nhuận để anh ấy nói thật mọi chuyện với mình như vậy, có lẽ vẫn còn có cơ hội cứu vãn tình cảm.
Nhưng, như thế khác nào chuyện viển vông? Con người anh ta như thế, vai mà anh ta sắm trong những sự việc kinh khủng, liệu có thể đổi khác được không?
Đã bước đến cửa nhà rồi mà cô vẫn không hình dung ra nên nói năng thế nào.
Mấy hôm nay “ giác quan thứ sáu” luôn mách bảo, vẫn có một đôi mắt âm thầm dõi theo cô. Cô nghĩ nát óc vẫn không thể hiểu nổi tại sao dịp vừa qua liên tiếp có kẻ rat ay nhăm vào cô, hình như rắp tâm giết bằng được cô..thì nay hình như thế lực đen tối ấy bỗng nhiên tan biến? Không có “vệ sỹ” của công an nữa, mà cô lại thấy sự uy hiếp đã mờ nhạt.
Phải chăng đây là sự im lặng trước khi bão tố ập đến? Tại sao lại như vậy? Những ngày này đã có tiến triển gì, khiến chgo “lệnh thủ tiêu” cô đột nhiên phanh lại?
Hay là vì cô đã biết bí mật về bức tường kép?
Nhưng cô không hề nói chuyện này với ai. Thực tế, ngoài việc phát hiện ra những vấn đề ẩn sau Chung Lâm Nhuận thì bức tường kếp chẳng có điều gì đáng gọi là bí mật.
Điều đáng ngờ nhất liên quan đến tập đoàn Đắc Quản, thì văn bản lại bị thiếu trang.
Nếu những trang thiếu ấy đề cập đến những hành vi bất chính của Đắc Quảng thì có thể suy luận rằng, Đắc Quảng rất để mắt tới công chúng. Rất có thể vì chúng mà Ưng Chí Hoành đã cài cắm con trai đến ngôi nhà này.
Nếu đúng là thế thì muốn lần ra bức tường kép tuyệt mật, buộc phải có bẩn vẽ thiết kế ngôi nhà. Xem ra từ khi Lâm Nhuận vào đây ở việc này chưa hề có tiến triển gì.
Cho đến khi Viên Thuyên xuất hiện và đến khi cô xuất hiện…
Xưa nay người trong cuộc bao giờ cũng dễ rối trí. Cho đến giờ Tư Dao mới nhận ra cô đang đứng trước hai mớ bòng bong rất khác nhau nhưng dường như chúng lại có sợi dây liên hệ mờ mờ với nhau…Một là bí mật về ngôi nhà, những thế lực đen tối hung hãn nào đó đang hăm he phá hủy nó; một là lời nguyền :”Đau thương đến chết”, người mặc áo mưa bí hiểm, bệnh viện cơ tim và đột tử.
Kết cục dường như đều là cô khó mà thoát chết.
Thì ra cô đã đứng trước cửa nhà từ rất lâu.
Cô đang hoang mang, chơi với thế này, phải chăng là đại nạn sắp đến?
Cũng như mọi ngày, Tư Dao khẽ mở cửa, nhẹ tay khép lại, chần chừ một lát, rồi nhẹ bước về phía căn phòng của Lâm Nhuận.
Cả ngày hôm nay nhất là từ sau khi ngồi ăn trưa với Tư Dao, Lâm Nhuận không biết bao lần định nhấc điện thoại lên gọi đến phòng khám chuyên gia của bệnh viện thần kinh để hẹn nói chuyện với bác sỹ Du Thư Lượng, nhưng rồi lại thôi. Anh biết hiện giờ là một thời kỳ hết sức chơi vơi, không rõ gặp Thư Lượng rồi, sợi dây đang căng liệu có đứt luôn, rồi anh sẽ nói ra điều anh không nên nói? Mà anh thì còn phải giải quyết những việc còn quan trọng hơn…
Dù những việc trước mắt quan trọng đến đâu thì cũng chỉ vì người con gái đã chịu bao khổ sở khốn đốn, hết sức đáng thương kia!
Nhưng tại sao cô ấy bỗng nhiên lại xa lánh anh?
Sự bất ngờ xa lánh ấy khiến cho kế hoạch của anh có nguy cơ đổ bể.
Điều đáng buồn hơn là anh sẽ lại phải nhìn thấy bóng đen chết chóc.
Sau khi tan tầm, Lâm Nhuận không nần lại cần mẫn làm thêm như mọi ngày nữa, anh về nhà từ sớm, rồi lên tầng 2 gõ cửa phòng Tư Dao.
Không thấy trả lời. chắc cô ấy vẫn chưa về.
Lịch Thu đã về từ lâu, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô từ trong phòng mình bước ra. Thấy Lâm Nhuận ấm ức bước xuống cầu thang, cô cũng xuống theo. Khi bước đến gần cửa phòng Lâm Nhuận, cô mới gọi tên anh. Lâm Nhuận chầm chậm xoay người lại, Lịch Thu cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Lâm Nhuận nhìn vẻ mặt Lịch Thu, anh cũng ngạc nhiên không kém: “Chị Thu sao thế?”
“Tôi..thấy anh rất ủ rũ…anh chưa bao giờ như thế này cả. Kể cả khi bị thương đang nằm liệt giường, anh cũng vẫn mạnh mẽ lắm kia mà?”
Lâm Nhuận cảm thấy bùi ngùi. Vậy là vẫn còn có người quan tâm và nghĩ đến tâm lý, tâm trạng cùa mình.
“Cảm ơn chị đã quan tâm, tôi không sao cả. “ Lâm Nhuận được giáo dục từ bé, không được thể hiện sự yếu đuối và dựa dẫm về tinh thần và tình cảm. sự giáo dục ấy này lại chiếm ưu thế.
Chỉ bản thân anh hoặc thêm bác sỹ Thư Lượng nữa là biết rõ khía cạnh nhạy cảm và mềm yếu của anh.
“ Tôi thấy anh chàng Tử Phóng lắm mồm đã nói là, giữa anh và Tư Dao có một số chỗ hiểu lầm. anh đừng nén mãi trong lòng những điều không vui. Nên nói chuyện với cô ấy. Dù sao…hai người thực sự rất đẹp đôi, nếu phải chia tay thì thật đáng tiếc”.
“Vâng, tôi sẽ làm thế”. Anh thầm nghĩ, cô đâu có biết tôi và cô ấy chắc chắn không thể đến với nhau.
Kết cục của chúng tôi sẽ là “Đau thương đến chết”!
Thời gian thì không còn nhiều, có thể gặp cô ấy mấy lần nữa?
Nghĩ đến đây Lâm Nhuận không sao kìm nổi, hai hàng lệ trào ra từ khóe mắt.
Lịch Thu nhận ra ngay,
“Anh Nhuận nói xem, chuyện là thế nào vậy?” Lịch Thu cảm thấy giữa Lâm Nhuận và Tư Dao không đơn giản là tranh luận cãi nhau…
Cô ấy là một người dịu hiền, có lẽ…cái tính cách căn bản là yếu mềm của mình luôn rất cần sự quan tâm của một người chị gái như thế này.
“Có lẽ chị Thu sẽ không thể tin rằng, xưa nay rôi là một người chẳng vui vẻ gì”. Tôi có thể mở ngăn kéo cho chị thấy, hàng chục lọ thuốc chống bệnh trầm cảm.
Lịch Thu càng thêm kinh ngạc, lẽ nào đây là sức tàn phá không gì mạnh hơn của tình yêu…
"Anh đừng nói thế này. Anh vẫn rất ổn, mọi phương diện đều rất đặc sắc. Dao Dao cũng là cô gái cực kỳ đáng mến, xinh đẹp, rất hiểu biết. Hai người sẽ có tương lai rất tốt đẹp, anh hãy kiên định vững tin!"
Lịch Thu càng nói, Lâm Nhuận càng cảm thấy tương lai mịt mờ . Những sự giấu giếm, lừa dối, cứng cỏi giả tạo, che đậy sự yếu ớt, nén chặt sự giằng xé nội tâm...đều xối xả tuôn trào theo làn nước mắt. Đã bao ngày tháng qua anh khát khao được sà vào một cõi lòng để mà thỏa thuê nức nở như một đứa trẻ con.
Nếu vẫn như trước cố gồng mình một cách bất lực thì chắc anh sẽ gần như tự đào mồ chôn mình.
Mình đâu phải là thiên thần bảo vệ mà Tư Dao rất cần, chính mình vốn là một con người đang chìm đắm, ai sẽ cứu vớt mình đây?
Liệu mình có thể sống cho mình một lần, quên đi nghĩa vụ, sự kiêu hãnh, vẻ vang, chính nghĩa, tình thân, tình yêu... để chỉ còn có cái tôi bé nhỏ ích kỷ, để nói với cô gái xinh đẹp cao sang này rằng, cô rất thấu hiểu lòng người, cô như làn nước suối mát trong, cô đã quan tâm giúp đỡ tôi với đôi bàn tay và bờ vai đáng tin cậy, tôi không còn sự lựa chọn nào khác, tôi nguyện xin làm một đứa trẻ con bơ vơ...
Nhưng anh vẫn không thể nói ra. Sự kiêu hãnh, chính nghĩa, tình yêu mà anh không thể quên đã ngăn cản anh lại. Anh chỉ nói: "Chị Thu à, tôi cảm thấy mình sống rất mệt mỏi, rất khổ sở". Nói rồi, anh ngồi ngay lại bên cửa ôm mặt khóc.
Lịch Thu chưa từng thấy một người đàn ông cao to mạnh mẽ nhường ấy lại òa khóc như thế này. Từ nơi mong manh nhất nơi đáy lòng cô thấy nao nao. Ngay từ ngày đầu dọn về đây ở cô đã rất có cảm tình với chàng trai tuấn tú này. Tuy nhiên, cái chết của người em gái vẫn như một bóng đen ám ảnh khiến Lịch Thu chưa từng thấy xúc động yêu đương
Tình yêu giữa Tư Dao và Lâm Nhuận đến nhanh như làn chớp, đâu phải không khiến cô thấy bùi ngùi?
Lịch Thu cúi xuống, giọng đầy thương yêu trìu mến: "Khóc đi, khóc cũng là tốt, anh sẽ thấy dễ chịu hơn... tôi có thể ngồi bên anh. Nào, vào nhà đi!"
Cô kéo Lâm Nhuận quay trở vào, đỡ anh ngồi xuống đi văng, rồi lặng lẽ đừng trước anh, nghe anh kể về nỗi lòng, về những mâu thuẫn trong cuộc sống, về sự tuyệt vọng đối với tương lai.
"Tôi thật sự không biết con đường tương lai sẽ đi về đâu". Lâm Nhuận bỗng đứng lên, như muốn thể hiện rằng rất khó bước đi. Phải, vì chân anh vẫn chưa khỏi hẳn.
Anh là con người rất có tình cảm, vì Tư Dao, anh đã bị thương nặng.
Động tác quá mạnh khiến anh loạng choạng suýt ngã.
Lịch Thu vội đỡ anh.
Lâm Nhuận sững sờ, khẽ nói "cảm ơn". Anh bỗng ôm chặt Lịch Thu, rồi lại bật khóc nức nở.
Ngay bên mình là một con người thân thiết có thể nương náu, mình là kẻ rất yếu đuối, chứ không phải là một con người mạnh mẽ gì.
Lịch Thu thấy lúng túng, nhưng cô hiểu ngay ra, người đàn ông này cần được tựa vào một bờ vai để khóc than; chính cô lại đang rất thông cảm với anh.
Và thế là cô để cho Lâm Nhuận ôm choàng lấy mình, cô chỉ khẽ khuyên nhủ anh vài câu..
Đúng thế, tiếng nức nở của Lâm Nhuận đã nhỏ dần, hai người lặng lẽ ôm nhau, cùng cảm nhận những giây phút tĩnh lặng.
|