Thân ảnh yểu điệu kia thì ra là một cô gái tuổi ước chừng đôi mươi cực kỳ xinh đẹp, dáng người uyển chuyển quyến rũ ,ngực căng mông đầy ,vòng eo nhỏ nhắn mảnh khảnh ,nàng có gương mặt trái xoan tinh tế, mắt phượng mày ngài, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng cực kỳ mê người khẽ nhếch lên, quả thực là tuyệt tác của tạo hóa. Mặc dù đứng trước một vưu vật như vậy nhưng diệp phàm căn bản không quá để ý bởi vì hắn còn đang chưa dứt hoảng sợ.
“Ta là Mộ dung tuyết ,ngươi tên là gì ?”
Mộ dung tuyết thấy hắn vẫn đang ngơ ngác nhìn mình, trong lòng bực bội lạnh nhạt hỏi lại. Một lúc vẫn không thấy động tĩnh ,nàng nhíu mày tay khẽ lật một hỏa cầu phá không mà ra nện thẳng vào ngực diệp phàm, Hắn như con diều đứt dây bay ngược ra sau đập mạnh vào cây đại thụ sau lưng. Đau quá, diệp phàm bật người khuôn mặt không biết vì đau hay giận mà vặn vẹo, lúc xanh lúc trắng cực kỳ đáng sợ ,hắn tức khí chỉ thẳng vào mộ dung tuyết đối diện gào lên:
“Đồ đàn bà điên làm gì thế, muốn chết hả đừng tưởng lão tử hiền mà an hiếp nha”
Mộ dung tuyết mỉm cười không nói chỉ là từ trong ánh mắt nàng nhận ra được sự thương hại và giễu cợt. Diệp phàm lại càng tức giận càng chửi bới nhiều hơn chỉ kém là làm thịt nàng tại chỗ thôi ,nhưng qua màn vừa rồi hắn nhận ra mình chả phải đối thủ của bà cô này nên chỉ đành xả hết cơn tức qua cái miệng.
Sau một phen phát tiết oán khí, diệp phàm mệt lả người ngồi bệt xuống đất trên ngực vần còn âm ỉ đau ,chổ áo tiếp xúc với hỏa cầu đã bị cháy một mảnh cũng may lúc hắn bay với tốc độ cao gió lạnh đã dập giùm ngọn lửa nếu không chắc giờ hắn đã hành heo quay rồi .Xoa xoa vết thương một hồi hắn mới phát giác “kỳ quái mình bay nhanh như vậy mà chỉ bị vài vết thương nhẹ ,chẳng lẽ cô nàng này nương tay” ,nghĩ vậy oán khí trong lòng hắn cũng giảm bớt vài phần .Diệp phàm xoay người khổ sở nói:
“Ta là diệp phàm, cô nương biết đây là đâu không, còn có cô sao lại xuất hiện kiểu như u hồn thế kia không hù chết ta là may rồi còn vung tay múa chân như vậy nữa. Ôi số ta sao mà đen thế ,tất cả đều tại lão già chết tiệt kia dám bắt…”
“Dừng ,dừng ngươi đang hỏi ta hay đang kể lể vậy”
Thấy hắn kêu ca than vãn, mộ dung tuyết thật sự không chịu nổi đành lên tiếng cắt ngang:
“ha ha tất nhiên là hỏi rồi”
Diệp phàm nhận ra mình hơi quá đà cười ngượng hai tiếng đáp:
“Nơi đây hả thì tất nhiên là rừng địa ngục trung tâm của thiên nguyên đại lục”
Mộ dung tuyết nói:
“Rừng địa ngục? ,thiên nguyên đại lục?, nói rõ hơn một chút được không”
Diệp phàm nghe thấy mấy cái tên này khá là ngầu, nhất là cái tên rừng địa ngục rất giống trông các bộ phim thần thoại ti vi hay chiếu càng làm hắn thêm hiếu kỳ ,mặt đầy vẻ kích động hỏi tiếp:
Mộ dung tuyết thấy mặt hắn đầy vẻ học hỏi, lấy làm lạ ”ngay cả rừng địa ngục không biết thì đành đằng này đến cả đại lục mình sống còn phải hỏi sao” Mộ dung tuyết nhìn hắn như thể đang nhìn một sinh vật lạ. Cảm thấy ánh mắt khác thường của nàng diệp phàm lập tức hiểu ra “chẳng lẽ nói ta đến từ không gian khác như vậy có phải quá thần thánh không, đến cả bản thân còn không tin được huống hồ người khác”.Hắn cười ngượng giải thích:
“Ha ha , ta hình như bị mất trí nhớ ,khi tỉnh lại đã thấy nằm ở đây rồi”
“Ahh”
Mộ dung tuyết làm ra vẻ đã hiểu rồi tiếp tục giảng giải:
“Trước hết nói về đại lục này, đại lục này là thiên nguyên đại lục ,diện tích thì chưa rõ bởi lẽ chưa từng có ai chu du hết được đại lục, nhưng theo các án văn từ thời viễn cổ truyền lưu xuống thì biên giới lục địa có thể là các mảnh hư không vô cùng vô tận ,còn hư không kia thì thật chưa từng có nghi chép gì đáng kể. Theo những gì ta biết thì ở trên đại lục từ thời viễn cổ đã được phân chia thành từng vùng như trung tâm,cực đông, cực tây, cực nam, cực bắc mỗi cực bị ngăn cách bởi các dãy núi cao ngàn trượng nếu không phải cường giả đạt tới bậc tông sư căn bản đừng nghĩ đến việc qua lại giữa các vùng. Ngoài ra ở cực tây của đại lục là một mê cung sa mạc vô tận, cực đông là đại dương mênh mông vô cùng, cực bắc và cực nam là vùng đất băng tuyết vĩnh hằng ,bốn vùng cực này được các cường giả gọi là ranh giới tử thần. Đó là các vùng đất con người có thể khám phá ra còn có hay không các vùng đất khác không ai biết được bởi lẽ từ sau thời viễn cổ chưa ai vượt qua được ranh giới tử thần. Còn rừng địa ngục là một trong năm hiểm địa của đại lục nơi đây là sao huyệt của các loại yêu thú từ cấp thấp chưa có linh trí đến các siêu cấp thú vương hung mạnh .Đồng thời nơi đây còn là nguồn cung cấp dược liệu chủ yếu của vùng trung tâm, càng đi sau vào bên trong càng có nhiều kỳ hoa di thảo quý hiếm”
“Này này, cho hỏi cái, con người ở đại lục này có năng lực đặc biệt gì phải không, vừa rồi chẳng phải cô nói cái gì mà phi hành qua núi ngàn trượng , cái gì cấp bậc tông sư gì đó”
Diệp phàm nghe Mộ dung tuyết giới thiệu mà cứ giống như đang đọc một cuốn tiểu thuyết huyền huyễn Lòng hiếu kỳ càng mạnh không kiềm được hỏi chen một câu:
Mộ dung tuyết cũng không tức giân chỉ cảm thấy càng lúc càng tò mò về diệp phàm, bây giờ nàng mới để ý thấy diệp phàm không thề có nguyên lực dao động chẳng lẽ hắn từ trên trời rơi xuống ,bởi lẽ người dân của cả đại lục đều biết tu luyện nguyên lực chỉ là nhanh hay chậm tùy căn cơ và công pháp từng người. Thấy hắn vẫn đang ngóng chờ ,nàng đành dẹp sự tò mò qua một bên thở dài nói:
“Ta thật không biết ngươi chui ra từ đâu nữa?”
“Có Vậy cũng phải hỏi sao, tất nhiên chui ra từ bụng mẹ rồi”
Diệp phàm vẻ mặt ngây ngô trả lời:
Mộ dung tuyết cười khổ ,nàng cũng bất đắc dĩ trước sự vô sỉ của hắn. Đôi mắt đẹp lườm Diêp phàm một cái, Mộ dung tuyết quay lai vấn đề chính
“Người dân ở thiên nguyên đại lục từ xa xưa đã biết tu luyện nguyên lực ,nguyên lực phân chia thành nhiều thuộc tính căn bản vào thể chất từng người, chủ yếu là các nguyên tố ngũ hành kim, thủy, hỏa, thổ. Ngoài ra còn có các diễn sinh khác như lôi, băng, vụ, dung nham, … Hình thức tu luyên cũng phân thành hai trường phái đối chọi gay gắt với nhau. Một bên cho rằng lấy thân thể làm vật dẫn quán thâu nguyên lực thiên địa vào từng tế bào trên cơ thể từ đó điều động các nguyên tố thuộc tính, bên còn lại thì lại chú trọng về nguyên thần trong cơ thể, họ cho rằng bản thể của con người là nguyên thần tại nê hoàn cung còn thân thể chỉ là vỏ bọc bên ngoài nên chú trong rèn luyện thần hồn hấp thụ nguyên lực thiên địa bồi dưỡng thần hồn từ đó dùng tinh thần lực trực tiếp dẫn động nguyên lực từ thiên địa. khi lượng nguyên lực trong thức hải nê hoàn cung hay trong cơ thể đạt đến ngưỡng nhất định sẽ gặp tầng bình cảnh, vươt qua sẽ tiến giai đến cảnh giới cao hơn. Phân chia cảnh giới ở cả hai tương đối giống nhau, sơ cấp gồm cấp sĩ và cấp sư, trung cấp thì cấp tướng và cấp vương, cao cấp có cấp tông sư và tôn sư,siêu cấp lại có sự khác nhau giữa hai hệ phái là đồng cấp cường giả thánh quân và chúa tể. Ngoài ra còn có bậc cường giả trong truyền thuyết là đế thần, tuy nhiên từ sau thời viễn cổ căn bản chưa từng xuất hiện cường giả cấp bậc này”
“Hay vậy sao, vậy nếu ta tu luyện cũng sẽ xài được hỏa cầu giống như cô sao”
Nghe xong, Diệp phàm vẻ mặt đầy mong chờ hỏi:
“Hì hì, điều đó còn tùy vào bản thân tương thích với loại thuộc tính nào nữa, mà quan trong hơn là phải có công pháp tu luyện. Công pháp tu luyện được phân chia từ sơ cấp, trung cấp, cao cấp, siêu cấp, thần thánh. Công pháp càng cao cấp thì tốc độ tu luyện càng nhanh, uy lực càng đáng sợ nhưng yêu cầu khi tu luyên lại càng khó, ngoài ra công pháp chỉ có tác dung hướng dẫn phương pháp tu luyện và sử dụng nguyên lực còn việc biến ảo chiêu thức thì tùy thuộc vào cách khống chế các nguyên lực của từng người. khì khì, có phải muốn tu luyện không, ở đây ta có công pháp tu luyên thuộc hàng cao cấp đấy nhé ,chỉ cần ngươi giúp ta làm mấy việc ta sẽ cho người, còn hướng dẫn ngươi tu luyện thế nào thấy hấp dẫn không không”
Mộ dung tuyết thấy vẻ mặt hắn hớn hở xem ra đã động tâm bèn đề nghị. Thật ra thì nàng đã bị giam ở đây hơn ngàn năm rồi, buồn tẻ muốn chết nhưng căn bản là không thể rời đi được tất cả vì quyển công pháp chết tiệt đang trên tay diệp phàm, khi nàng mở quyển công pháp thì không ngờ nó hút nguyên thần của nàng vào trong cho tới khi diệp phàm mở ra nàng mới thoát được. Càng bực bội hơn là nàng căn bản không thể cách qua xa quyển công pháp mà thân thể thì đã thanh xương khô nguyên thần căn bản là không cách nào di chuyển được nó đành kiếm sự trợ giúp từ diệp phàm.
Diêp phàm thấy có công pháp tu luyện lại còn là cao cấp thì thèm nhỏ dãi nhưng thấy bộ mặt đầy gian kế của mộ dung tuyết. Lòng đầy nghi hoặc, diệp phàm cố kìm nén ham muốn trong lòng, “không có công pháp thì từ từ kiếm cũng được chứ bắt mình đi vào chỗ chết chắc thì có công pháp cũng làm được cái gì đâu”, hắn nhíu mày nghi hoặc hỏi
“Muốn ta làm việc gì ?, mà nói trước ta không làm những việc kiểu thương thiên hại lý hay là đi vào nơi nguy hiểm cửu tử nhất sinh hay là gì gì đại loại thế đâu đấy”
“Tất nhiên là không rồi, ngoài ra ta còn chỉ đường dẫn ngươi ra khỏi khu rừng này nữa, thế nào”
Mộ dung tuyết thấy mưu kế đã thành tiếp tục dụ dỗ:
“Thật sao, ta đồng ý chỉ cần dẫn ta ra khỏi khu rừng việc gì ta cũng đồng ý”
Diệp phàm động tâm lập tức gật đầu đồng ý .Đang lo lắng làm sao thoát khỏi khu rừng quỷ quái này, nào ngờ vớ được cái phao cứu sinh sao mà hắn không vui được
“Thật ra cũng không có gì ,chỉ cần mang theo ta ra khỏi đây ,ngoài ra hứa trên con đường tu luyện sẵn tiện tìm kiếm giúp ta vài loại tài liệu phục chế cơ thể là được là được”
Mộ dung tuyết vẻ mặt gian kế đã thành vui vẻ nói:
“Ngươi không sợ ta thoát ra khỏi đây và lấy được công pháp rồi bội ước hả”
Diệp phàm thâm sâu nhìn mộ dung tuyết nở một nụ cười quỷ dị:
“Ngươi dám, ta đã trồng một hạt giống ký sinh vào người ngươi, không tin có thể nhìn ngực mình, hì hì chỉ cần ngươi giữ lời hứa ta se hóa giải giùm ngươi, dù sao thì giết ngươi chả được ích gì”
Mộ dung tuyết cũng không yếu thế trừng mắt nhìn hắn cười giễu cợt:
Diệp phàm chấn động, cúi xuống nhìn phát hiện ngực mình từ bao giờ đã khắc họa một đồ án bông hoa màu xanh kỳ lạ “không thể nào từ lúc nào mà, chẳng lẽ…thôi đúng rồi đúng là con đàn bà chết tiệt từ đầu đã tính kế với lão tử rồi” Diệp phàm bực bội nghĩ rồi hung hăng quay sang Mộ dung tuyết nói:
“Thật là thâm nha, đâu đâu công pháp đâu giao ra rồi còn rời khỏi đây nữa”
Thấy hắn chịu thua, Mộ dung tuyết đắc ý hếch cái cằm nhỏ “cho xem sau này còn dám lên mặt với bà không” rồi chỉ vào cái đầu nhỏ nhắn của mình nói:
“Ha ha ở trong đầu ta có rất nhiều công pháp tu luyện của cả hai hệ từ sơ cấp đên cao cấp , người muốn luyện hệ nào cấp bập bao nhiêu cứ nói”
“Thế còn quyển trong tay ta thì thế nào”
Diệp phàm hiếu kỳ chỉ vào quyển sách trên tay:
Mộ dung tuyết tức thì biến sắc khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, run rẩy nói:
“Nó nó là bùa đoạt mạng”
“Cái gì”
Diệp phàm giật mình bật thốt rồi vội ném quyển sách qua một bên
Mộ dung tuyết sau một lúc khuôn mặt đã trở lại bình thường chỉ chỉ vào quyển công pháp trên mặt đất khổ sở nói:
“Đó là hư vô kinh thư thần thánh cấp trong truyền thuyết, tuy nhiên trong đó có huyết kế của người sáng tạo ra nó nếu không phải là truyền nhân của kẻ đó không thể tu luyện, nếu ngoan cố sẽ bị phản hệ hút mất hồn phách, ta chính là ví dụ"[