“Không phải chứ”
Diệp phàm nghe thế không khỏi vừa sợ vừa tiếc. Khi nghe hai chữ thần cấp lòng hắn mừng như mở hội, ” vớ được bảo bối rồi, khà khà, nếu tu luyện thành công không phải ta vô địch dị giới này rồi sao”, nhưng khi nghe xong câu cuối ý định học tập công pháp để độc bá thiên hạ trong đầu hắn không cánh mà bay. Thử hỏi công pháp thất truyền trong truyền thuyết thời đại này chưa từng có ai tu luyện mà chỉ có thể nhìn không dàm sờ mó gì hỏi sao hắn không tức lộn ruột cho được, nhưng diệp phàm cùng đành thở dài bỏ qua dù sao cái mạng nhỏ này hắn còn quý lắm chưa muốn đánh cược nó với một thứ viễn vông như vậy.
“Không xong núp mau, ta cảm thấy hai cổ khí tức rất cường đại đang phi hành tới, ta sẽ tạo tạo kết giới chặn khí tức của chúng ta”
Diệp phàm đi đến nhặt quyển công pháp cho vào túi áo đang định quay sang nói với Mộ dung tuyết thì cô nàng chợt biến sắc quát to làm hắn giật mình ngơ ngác hỏi lại:
“Cái gì”
Còn chưa để hắn kịp hiểu thì Mộ dung tuyết đã phất tay một cơn gió khẽ quét qua cuốn hắn ngã nhào vào bụi rậm kế bên. Cùng lúc này cuồng phong lại nổi gió hai bóng người đạp không mà tới. Gió bụi mù mịt sau một lúc tan đi, lúc này Diệp phàm mới nhìn rõ hai bóng người này thì ra là một già một trẻ. Lão già mặt một chiếc hồng bào thêu phượng cả người bao phủ bởi một tầng hoả diễm toả ra sức nóng kinh nhân khiến không gian xung quanh ông ta không ngừng méo mó biến dạng . Còn người trẻ tuổi hơn thật ra cũng đã trung niên mặc một chiếc hoàng sắc bào không có nguyên lực che thân nhưng cả người vẫn toát ra một khí thế trầm trọng làm diệp nhìn mà tim đập mạnh, hơi thở dồn dập, mồ hôi ứa ra như tắm nếu không phải có mộ dung tuyết ở bên chặn bớt áp lực thì chắc giờ hắn đã chết hồi nào không hay. Sợ hãi, thật sự là sự sợ hãi toát ra từ nội tâm, Diệp phàm không dám nhìn thẳng hai người trên không vội vàng quay đầu nhìn quang cảnh tan tác vì trận cuồng phong lúc trước, hắn thật càng không khỏi khiếp sợ sức mạnh phi thường này bên cạnh đó còn kèm theo ao ước và sự quyết tâm đạt được nó.
“Nam cung thiên ngươi là tên vô sỉ lợi dụng lúc ta đại chiến với thất thải linh xà lén trộm đi thất thải linh chi, nếu giờ ngươi giao ra ta đây ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống còn nếu không thì hừ hừ”
Lão già mặc hồng bào chỉ vào người trung niên đối diện mặt đầy phẫn nộ:
“Chỉ bằng ngươi, nếu là sư huynh ngươi thì có khi ta còn có chút e ngại”
Hoàng bào trung niên được gọi là Nam cung thiên mặt vẫn thản nhiên mỉm cười có vẻ không hề xem hồng bào lảo giả vào mắt
Mặt hồng bào lão giả đen xì, người run run lão rút từ trong nhẫn một chiếc hồng liên đao chạm khắc hình phượng tinh tế giơ lên, nguyên lực dồn vào, cả thân đao bị bao phủ bởi một tầng hoả diễm rực cháy, không khí xung quanh không ngừng biến dạng méo mó. Vung đao chém xuống một đạo đao quang đỏ sẫm hình bán nguyện dài hơn trăm trượng xé gió phóng đi lao thẳng vào người Nam cung thiên. Nơi đao quang luớt qua không khí như bị bóp méo còn kèm theo những tiếng xèo xèo kỳ quái. Diệp phàm hai mắt sáng ngời đang nhìn hồng sắc lảo giả vung đao thì chợt giật mình “sao đột nhiên không khí nóng thế nhỉ, kiểu này phải hơn 40 độ đấy chứ chả chơi”. Bực mình hắn nhìn quanh, mặt đờ ra miệng há hốc cả một mảnh rừng nơi đao quang đi qua đang bốc cháy dữ dội còn có xu hướng lan sang chổ hắn trốn. Hoảng sợ diệp phàm luống cuống định bỏ chạy thì mộ dung tuyết khẽ lật tay không khí bắt đầu mát hơn một tầng băng mỏng hình thành nên chiếc bát trong suốt úp hai người vào trong nhưng kì diệu là hoả diễm cháy sang vẫn không hề làm tan lớp băng này. Diệp phàm yên tâm tiếp tục vui vẻ toạ sơn quan hổ đấu
Nói thì dài, chứ chỉ tích tắc đao quang đã phóng tới. Nam cung thiên mặt vẫn bình thản mi tâm hắn lấp loé hoàng sắc kim quang, thổ nguyên lực trong thiên địa không ngừng được điều động hình thành một lá chắn bằng đất khổng lồ chắn trước người hắn. Đao quang lao tới va chạm với lá chắn phát ra tiếng nổ rung trời khói bụi mù mịt lá chắn bị vỡ tung nhưng đao quang cũng hết lực tan biến. Khói bụi tan đi lộ ra mộ dung thiên đang kết những thủ ấn kì dị mi tâm hoàng sắc kim quang dường như chưa bao giờ dứt. sau tiếng quát “Đi” Một con thổ long bằng đất dài hơn 20 trượng từ tay hắn bay ra. Thổ long lượn vài vòng trên không rồi hướng hồng bào lảo giả phóng tới. Hồng bào lảo giả hoảng hốt vội vàng vung đao chắn ngang người miệng cũng lẩm bẩm chú ngữ. Thân đao lập loè hoả diểm, đồ án phượng hoàng uốn luợn như có sức sống, từng ngọn hoả diểm đỏ rực toả ra từ thân đao lơ lửng trên không. Sau hơn hai mươi đoá hoả diểm xuất hiện chúng bắt đầu kết hợp. Đột nhiên một tiếng hót vang cả ngàn dặm xuyên cả củư thiên vọng khắp đất trời, một hoả phượng hoàng tuyệt đẹp đã được hồi sinh. Thổ long lao tới phượng hoàng cũng giang cánh nghênh đón. Rầm, mặt đất rung chuyển dữ dội, cả đất trời như thất sắc, đất và lửa như va chạm như giao hoà như xâm thực lẫn nhau ,bầu trời như bi chia cắt thành hai màu xám và đỏ, một bên là vùng biển lửa nơi mọi vật bị thiêu rụi, một bên mọi thứ bị lấp bởi tro bụi ,cả mảnh rừng bị biến thành một vùng đất chết và nhận vật chính của chúng ta cũng đang bị chôn bên dưới lớp đất đá do va chạm rơi xuống . Hắn vẫn đang không ngừng chửi rủa sự xui xẻo của mình.
“Khốn khiếp đúng là xui mà, đánh nhau có cần phá hoại môi trường vậy không, không biết phá hủy môi trường là phá hủy hành tinh đang sống hả. Đúng là bọn cơ bắp lấn áp trí óc mà”
“Ngươi thôi lảm nhảm đi có vẻ trên kia đã xong rồi chúng ta lên chứ”
Mộ dung tuyết thấy hắn lại tái phát bệnh cũ vội chuyển chủ đề:
“Lên tất nhiên là lên rồi chẳng lẻ ở đây chờ hết dưỡng khí, mà lên bằng cách nào mới quan trong đây có vẻ bị chôn khá sâu rồi “
“Ngươi xem ta là ai chứ, dù không phát huy hết được nguyên lực lúc sinh thời nhưng để thoát khỏi đây còn dư sức ”
Mộ dung tuyết lườm hắn một cái, tay kết ấn thủy nguyên lực trong thiên địa điên cuồng vận chuyển hình thành một kim băng cỡ bàn tay bắn thẳng lên không xuyên qua lớp băng bảo vệ thâm nhập vào lớp đất đá. Đất đá bắt đầu kết băng, lớp băng lan ra tận một vòng tròn đường kính hơn 2 mét. Mộ dung tuyết chạm nhẹ vào lớp băng, vèo, cột băng bay thẳng lên trên hình thành một cái hang thông lên mặt đất. Diệp phàm ngẩn ra, giờ hắn mới hiểu cụm từ phụ “thuộc vào khả năng khống chế nguyên lực từng người”.
“Hàiiiiiiii, không ngờ mới giờ trước còn là khu rừng xanh tốt giờ không khác nào cái gò trọc”
Diệp phàm nhìn khung cảnh tan tác xung quanh mà không ngừng cảm thán, nếu không tận mắt chứng kiến có nghĩ hắn cũng chẳng nghĩ tới lại có thứ sức mạnh có thể tàn phá, huỷ diệt cả một mảnh rừng đến mức này.
“Không xong, bọn chúng còn chưa đi, ta phải trốn thôi người tự lo liệu đi”
Đang yên đang lành, mộ dung tuyết đột nhiên bật thốt nói rồi hoá thành một đạo ngân quang chui vào quyển kinh thư. Diệp phàm ngẩn ngơ, còn chưa hiểu chuyện gì thì một giọng nói vang lên bên tai hắn. Giọng nói rất bình tĩnh nhưng khi vào tai diệp phàm không khác gì giọng nói tử thần.
“Ha ha, không ngờ ngươi còn sống sót sau cuộc giao chiến vừa rồi của ta, thật thú vị”