Diệp Thần tỉnh dậy nhìn thấy Tô Nhã gối lên tay ngọc đang ngủ say.
Diệp Thần cảm thấy một giấc tỉnh lại cơ thể không còn hư nhược hẳn là tác dụng canh gà nhân sâm, liền nhìn qua Tô Nhã còn đang ngủ say, vén chăn tơ lụa trên người xuống giường đứng dậy
- Thiếu gia, cậu tỉnh rồi, để em múc nước rửa mặt cho cậu!
Tô Nhã thức giấc thấy Diệp Thần xuống giường vội vàng đứng lên nói.
Nói xong không chờ Diệp Thần phản ứng liền vội vàng chạy đã đi múc nước.
Nhìn thấy bóng lưng Tô Nhã rời đi, Diệp Thần khẽ lắc đầu mỉm cười, đi vào giày da hươu đến ngồi xuống ở cái bàn giữa phòng rót cho mình một chén trà nhẹ nhấp một ngụm nhỏ, sau đó chống cằm nhắm mắt suy tư.
- Thiếu gia, em tới rửa mặt cho cậu!
Rất nhanh, Tô Nhã bưng một chậu nước trong mang theo đồ dùng rửa mặt trở về tới trong phòng.
- Tốt đấy!
Diệp Thần nhẹ gật gật đầu nói, rất nhanh dưới sự hầu hạ của Tô Nhã rửa mặt xong, thay quần áo sạch sẽ rồi cùng hướng đến đại sảnh phủ tướng quân đi tới.
Diệp Thần mang theo Tô Nhã tiến vào đại sảnh phủ tướng quân, Diệp Anh đang ngồi trong đại sảnh trên bàn bày bửa cơm sáng.
- Tô Nhã hài tử này không tệ ngươi không được phụ lòng người ta!
Diệp Anh đang dùng cơm nhìn thấy Diệp Thần mang theo Tô Nhã tiến vào, nhìn thoáng qua Diệp Thần thản nhiên nói.
Nói xong, Diệp Anh liền cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm sáng.
Diệp Thần có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua một bên Tô Nhã, hắn thật không ngờ Tô Nhã nhanh như vậy được lão đầu tử chấp nhận.
Cảm nhận được vẻ bất ngờ trong mắt Diệp Thần, Tô Nhã khuôn mặt ửng đỏ cúi thấp đầu không nói lời nào.
Nhìn bộ dáng Tô Nhã, Diệp Thần không nói gì khẽ cười một tiếng đi đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống cầm lấy một đôi đũa bắt đầu ăn.
- Phương Bắc Triệu quốc gần đây đang tập kết đại quân chuẩn bị xâm lược Vũ Quốc chúng ta. Ta mới nhận được mệnh lệnh Vũ vương hôm nay làm chủ soái đi đến trấn thủ phương bắc, chống lại tấn công đại quân Triệu quốc. Sự tình trong nhà giao cho ngươi xử lý.
Diệp Anh ăn xong dùng khăn lau miệng nhìn Diệp Thần thản nhiên nói.
- Ngày hôm qua Nhị hoàng tử Cáp Đạt Tư có ý hỏi ta có hay không hướng về phía bệ hạ cho ngươi một chức vị. Ta nói chờ hỏi qua ngươi sau đó mới có câu trả lời.
Nghe Diệp Anh nói chuyện, Diệp Thần liền đặt đôi đũa trong tay xuống nhìn Diệp Anh đối diện nói.
- Nhị hoàng tử Cáp Đạt Tư từ bé thông minh được quốc vương bệ hạ yêu thích còn nghe nói quốc vương bệ hạ có ý định cho y kế thừa vương vị, chẳng qua bởi vì phần đông đại thần chưa đồng tình nên quốc vương gác lại.
- Ngươi cùng Nhị hoàng tử Cáp Đạt Tư quan hệ thân thiết ta không ngăn cản. Chỉ cần nhớ kỹ một điểm chúng ta là thần tử Vũ Quốc chỉ trung với Vũ vương tuyệt đối không tham dự tranh đoạt vương vị, ngươi minh bạch chưa?
Diệp Thần vừa nói xong, Diệp Anh liền vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Con biết rồi lần sau gặp nhị hoàng tử điện hạ sẽ nói cho hắn biết: "Ngươi để cho ta ở nhà học tập vài năm, sau này sẽ giúp đỡ"
Diệp Thần thấy sắc mặt nghiêm túc của Diệp Anh biết không phải hay nói giỡn, liền chỉnh sắc trả lời.
- Ngươi biết là được rồi, ta đi rồi sự tình trong nhà toàn bộ giao cho ngươi xử lý. Còn nữa ngươi cũng đã trưởng thành cũng không nên tiếp tục vào thanh lâu như lúc trước nữa, hảo hảo bàn cùng với nàng làm Diệp gia cho chúng ta khai chi tán diệp.
Diệp Anh nhìn thoáng qua Tô Nhã phía sau Diệp Thần lộ ra một tia cười, rồi nói.
Hắn xuất thân bần hàn đối với Tô Nhã từ thanh lâu cũng không có gì phản cảm nhiều nhất cho rằng đáng thương, tuy rằng có thể không thể lấy làm vợ nhưng có thể làm tiểu thiếp, còn là có thể vì Diệp gia khai chi tán diệp.
Nói xong, Diệp Anh đứng lên mang theo bên người thị vệ rời phủ tướng quân hướng về quân doanh đế đô mà đi.
Sau khi Diệp Anh rời đi, Diệp Thần quay về phía sau Tô Nhã đang đứng nháy mắt nói
- Tô Nhã, nàng đừng đứng nữa ngồi xuống cùng ăn đi!
- Thiếu gia, cậu ăn đi! Tôi lát nữa ăn sau!
Nhìn thoáng qua thị vệ cùng tỳ nữ đứng hầu bên cạnh, Tô Nhã sắc mặt khẽ biến hồng nhẹ nhàng lắc đầu nói.
- Ta cho nàng ngồi xuống, nàng cứ ngồi đi. Nhanh lên!
Thấy Tô Nhã không muốn ngồi cùng mình ăn cơm Diệp Thần tức thì sắc mặt giận nói.
- Vâng, thiếu gia!
Thấy sắc mặt không vui của Diệp Thần, Tô Nhã do dự một chút do dự một chút rồi chậm rãi đến ngồi xuống cạnh Diệp Thần.
- Chúng ta ăn cơm đi!
Nhìn thấy Tô Nhã ngồi xuống, Diệp Thần lộ ra một tia cười cầm lấy đũa gắp một miếng bánh bắt đầu ăn.
Tô Nhã sớm đã đã trở thành thiếp thị của mình, Diệp Thần chờ mình tu luyện tới trúc cơ của Huyền Thiên Bảo Điển là có thể đem nàng thịt, hiện tại chỉ có thể chiếm tiện nghi không thể tiến nhập giai đoạn thực chất.
Diệp Thần qua một đêm tu dưỡng theo Huyền Thiên Bảo Điển hắn biết chính mình sắp trúc cơ thành công tốt nhất giữ lại đồng tử chi thân nếu không gặp khó khăn lớn hơn nhiêu. Suy nghĩ tương lai của mình, Diệp Thần không thể làm gì khác hơn là đem Tô Nhã tạm thời để ở một bên đợi đến lúc thời cơ chín mùi sẽ ăn nàng sau.
Bằng vào dục hỏa nhiều năm nhẫn nhịn như vậy, quả thực muốn đẩy ngã nàng mà ăn khi tỉnh lại sáng nay.
Diệp Thần ăn cơm xong liền ly khai để tỳ nữ thu dọn bàn ăn, đồng thời cũng cho Tô Nhã đi tìm quản gia để quen thuộc công việc trong phủ tướng quân. Còn bản thân trở về phòng tu luyện Huyền Thiên thần công.
Huyền Thiên thần công tổng cộng chia làm tám cảnh giới luyện khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, phân tâm, Hợp Thể, Đại Thừa, chân tiên. Mà bây giờ Diệp Thần cần phải làm là cảm ứng linh khí trong không khí cũng chính là trụ cột.
Bất kỳ công pháp tu chân chính thống bước đầu tiên cũng là cảm ứng linh khí trong không khí, chỉ cần cảm ứng được linh khí mới có thể vận chuyển công pháp, hấp thu linh khí rèn luyện thân thể cường hóa kinh mạch, cuối cùng chứa đựng trong đan điền hóa thành linh lực.
Theo lý luận chỗ nào cũng có linh khí, chỉ cần có không khí tồn tại tất nhiên linh khí tồn tại, chẳng qua là mức độ nồng đậm linh khí. Tu Chân giả có thể cảm ứng và hấp thu được như vậy có thể nói là rất tốt.
Môi trường địa phương kém cho dù ngươi có được thuộc tính linh căn tốt nhất cũng rất khó khăn cảm ứng được linh khí tồn tại. Nói thí dụ như thế kỷ hai mươi mốt Địa Cầu trong không khí linh khí sớm đã loãng đến một mức độ thấp nhất việc hấp thụ linh khí rất ít.
Mà hoàn cảnh địa phương tốt như thượng cổ hoang dã thời kì Thần Châu đại lục nơi nơi đều là cỏ linh chi tiên thảo trong không khí dồi dào linh khí, dù cho ngươi kém cỏi nhất có được tạp linh căn cũng có thể ngắn ngủn trong vòng vài thời gian cảm ứng được cảm ứng được linh khí tồn tại.
Thông thường mà nói tại trong hoàn cảnh linh khí nồng đậm đơn thuần thiên linh căn chỉ cần một giờ là có thể cảm ứng được tồn tại linh khí, tam linh căn cần một ngày, mà như Diệp Thần bát hệ linh căn thì cần một tháng mới có thể có chút cảm ứng được tồn tại linh khí.
Do đó trên đại lục Phong Hỏa độ nồng đậm linh khí dồi dào thì tốc độ tu luyện của Diệp Thần cũng sẽ nhanh, ngược lại linh khí loãng tốc độ tu luyện Diệp Thần cũng chậm lại.
Diệp Thần ngồi xếp bằng hai mắt nhắm lại, dựa theo phương pháp Huyền Thiên Bảo Điển thượng đã miêu tả chậm rãi thả lỏng tinh thần nỗ lực cảm ứng linh khí xung quanh trong không khí.
Một ngày sau Diệp Thần hai mắt mở ra chống tay lên cằm lẳng lặng suy nghĩ tìm tòi.
Thời gian một ngày đều không có cảm ứng linh khí, trong lời thuyết minh trên đại lục Phong Hỏa linh khí rất nồng đậm nhưng còn chưa bằng được đại lục Thần Châu thời kì thượng cổ hoang dã. Có thể nói do thể chất tạp linh căn quả thật cảm ứng được linh khí trong không khí rất khó tốc độ tu luyện Diệp Thần tất nhiên chậm chạp.
Muốn đề cao tốc độ tu luyện nhất định phải tìm một nơi linh khí nồng đậm hơn nữa, đế đô Vũ Quốc vốn là thành thị lớn nhất cư trú hơn một trăm vạn nhân khẩu hiển nhiên linh khí mức độ dày đặc tuyệt đối không có thâm sơn có linh khí nồng đậm ở mức này.