Phong Hỏa đại lục rộng lớn khôn cùng, hàng loạt giao dịch thương mại thông thường sử dụng tử tinh tệ, liên minh tệ, quang minh tệ, hắc ám tệ, ma tinh, ma hạch để thanh toán. Trong đó tử tinh tệ, ma tinh, ma hạch được các các quốc gia hoan nghênh, bởi vì tử tinh tệ, ma tinh, ma hạch là ngoại tệ mạnh nhất, ở bất kỳ một quốc gia nào cũng có thể tự do lưu thông.
Còn liên minh tệ, quang minh tệ, hắc ám tệ thì bị hạn chế giao thương. Ví dụ quang minh tệ không thể giao dịch tại Hắc Ám đế quốc, cũng như hắc ám tệ không thể cùng Quang Minh đế quốc giao thương. Còn liên minh tệ không thể giao thương ngay trên Quang Minh đế quốc cùng Hắc Ám đế quốc.
Tử tinh tệ, ma tinh, ma hạch trong đó ma hạch là sử dụng rộng nhất, đặc biệt ma hạch cấp cao giá trị càng cao, ngoài ra thể tích ma hạch nhỏ nhất dễ dàng mang theo.
Bởi vậy, khi nhìn thấy Diệp Thần sử dụng ma hạch thanh toán, tiểu nhị của Ngọc Thạch điếm trong lòng mừng rỡ vội vàng nói
- Chúng ta Ngọc Thạch điếm có rất nhiều giác Ngọc Thạch nguyên liệu, nếu Diệp thiếu gia muốn ta cũng có thể làm chủ đem toàn bộ đều bán ra Diệp thiếu gia với giá cả một ngàn kim tệ.
- Ngươi trước tiên dẫn ta đi xem Ngọc Thạch giác nguyên liệu của Ngọc Thạch điếm những thứ khác lát nữa nói sau.
Diệp Thần phất phất tay nói với điếm tiểu nhị, tuy rằng hắn rất có tiền hoặc là lão tử hắn rất có tiền nhưng là một ngàn kim tệ cũng không phải số lượng nhỏ, cũng không muốn tùy ý lãng phí.
- Vâng, Diệp thiếu gia tiểu nhân dẫn ngài đi xem!
Thấy Diệp Thần có phần không nhẫn nại tiểu nhị điếm vội vàng ngừng thao thao bất tuyệt một mặt cung kính nói.
Dưới sự dẫn dắt của tiểu nhị rất nhanh Diệp Thần đang ở trong hậu viện của Ngọc Thạch điếm.
Lúc này trong hậu viện một ít thợ thủ công đang sử dụng công cụ đặc thù đem từng khối ngọc tiến hành xử lý đánh bóng, ở góc tường một số Ngọc Thạch chắc là đồ bỏ đi.
Vận chuyển công pháp phóng xuất ra pháp lực đem từng khối ngọc cũng như những viên bỏ đi trong hậu viện bao phủ trong đó, rất nhanh Diệp Thần liền phát hiện không ít linh thạch trong đó có ba khối ngọc chưa xử lý là thượng phẩm linh thạch có mấy trăm khối lớn nhỏ đều không có lấy hạ phẩm linh thạch.
Sau khi xem xét linh thạch, Diệp Thần cũng không để ý ánh mắt kinh ngạc mọi người, trực tiếp đem ba khối ngọc chưa xử lý cầm lấy giao cho hộ vệ giữ, trong khi đem linh thạch bên trong góc tường Ngọc Thạch chọn lựa ra.
Diệp Thần chọn lựa đem mấy trăm khối linh thạch ra, liền vẻ mặt bình tĩnh đối với tiểu nhị nói:
- Ngoài ba khối ngọc này cộng với trăm khối ngọc kia, ta mua.
- Diệp thiếu gia, ba khối ngọc này cùng với số ngọc ngài chọn không thế nào đáng giá, như vậy đi một nghìn kim tệ ngài thấy thế nào?
Tuy rằng không rõ Diệp Thần vì sao lại chọn những khối ngọc chưa qua xử lý cùng với những khối ngọc đã bỏ đi, nhưng tiểu nhị vẫn là linh mẫn chớp lấy thời cơ trực tiếp đem giá cả tăng lên gấp đôi.
- Không thành vấn đề! Ngươi bọc lại toàn bộ số ngọc ta đã chọn ở Ngọc Thạch giác cho ta!
Một ngàn kim tệ có thể mua được ba khối thượng phẩm linh thạch cùng với trăm khối nhỏ linh thạch, Diệp Thần rất hài lòng.
- Đây không phải là Diệp Thần, Diệp đại thiếu gia sao? Diệp đại thiếu gia từ lúc nào lại có sinh ý với Ngọc Thạch, thậm chí thoáng cái mang đi một túi lớn Ngọc Thạch!
Diệp Thần mới vừa đi tới cửa Ngọc Thạch điếm, một gã thân mặc bó sát người chiến đấu phục màu đen, kim phát bích nhãn thân hình cao lớn mạnh khoẻ, tản ra hơi thở dũng mãnh, bên hông giắt bảo kiếm màu xanh mang theo hai gã hộ vệ đường đi.
- Tránh ra!
Nhìn thoáng qua thanh niên ngăn trở mình, Diệp Thần nhướng mày nhẹ giọng quát.
Thanh niên ngăn trở đường đi Diệp Thần tên là Trần Phi là con của một trấn quốc tướng quân khác của Vũ Quốc. Mười sáu tuổi là một chiến sĩ thất cấp cũng đã tham gia trong quân hai năm chém giết vô số địch nhân lập nhiều chiến công hiển hách, là một trong đệ tử quyền quý có tiền đồ nhất tại Vũ Quốc đế quốc.
Trần Phi sở dĩ tìm Diệp Thần, là bởi vì Diệp Anh phụ thân của Diệp Thần cùng phụ thân của mình là Trần Vĩnh vốn là đối địch cạnh tranh trấn quốc Đại tướng quân. Trần Phi không dám tìm Diệp Anh phiền phức, liền tìm Diệp Thần nổi danh phế vật tại đế đô để gây phiền toái.
Có thể nói, Trần Phi là một người duy nhất thường xuyên tìm Diệp Thần sinh chuyện làm cho Diệp Thần không thể chịu đựng nỗi.
- Ta không tránh, ngươi có thể làm gì ta?
Thấy Diệp Thần nhíu mày lớn tiếng trách mắng mình, Trần Phi cười lạnh một tiếng bày ra dáng điệu chắn đường đi Diệp Thần lớn tiếng nói.
- Các ngươi nhìn xem, Trần Phi thiếu gia lại gây chuyện với Diệp Thần thiếu gia!
- Diệp Thần thiếu gia thiên phú võ học còn không có, tại phủ trấn quốc tướng quân dưới nguồn tài nguyên nhiều như vậy đáng tiếc vẫn cứ chiến sĩ ba cấp, thật là làm cho người than thở a!
- Trần Phi thiếu gia cũng biết rõ Diệp Thần là một phế vật, tại sao vẫn còn đi gây phiền phức cho người ta!
- ....
Rất nhanh, ngoài cửa điếm Ngọc Thạch liền tụ tập đông đảo thương nhân, tiểu quý tộc, mạo hiểm giả, dong binh một đám người xem náo nhiệt cũng sôi nổi thì thầm với nhau nghị luận.
- A Đại, để cho bọn họ kiến thức thực lực Diệp gia chúng ta!
Nhìn thấy Trần Phi không để cho đi, rõ ràng muốn gây chuyện với mình. Nghe được mọi người chung quanh ý kiến bàn luận, Diệp Thần biết rằng nhất định không thể yếu thế nếu không sẽ bị người cho là Diệp gia người yếu có thể ức hiếp, tất sẽ có nhiều hậu hoạn sau này, liền phân phó với một gã hộ vệ bên người.
Diệp Thần giọng nói vừa dứt, một hộ vệ đứng bên phải trên má trái đeo có ba vết sẹo liền bước ra, trong mắt chợt lóe hàn quang một cổ khí thế cường đại phóng giống như Thái Sơn áp đỉnh xuất ra ép về phía trước khiến Trần Phi và hai gã hộ vệ bên người đầu đổ mồ hôi lui về phía sau hai bước.
- Thật mạnh, ít nhất thực lực cũng là chiến sĩ bát cấp đỉnh phong!
Cảm nhận được khí thế cường đại trên người hộ vệ truyền đến, Trần Phi sắc mặt đại biến trong lòng âm thầm suy đoán.
Lúc này, hắn mới hiểu được tại sao cha của mình rõ ràng quyền thế hùng mạnh vẫn phải kiêng kỵ đối với Diệp Anh, có thể làm cho một gã ít nhất chiến sĩ bát cấp đỉnh phong tình nguyện làm bảo tiêu cho một tên phế vật là có thể đoán ra thực lực Diệp Anh cường hãn đến cỡ nào. Rất lớn có khả năng đột phá chiến sĩ cửu cấp đỉnh phong tiến vào cường giả thánh cấp.
Nhìn thấy hộ vệ A Đại kia khiến cho Trần Phi cùng hai gã hộ vệ đỉnh đầu đổ mồ hôi lùi về sau hai bước, người xem náo nhiệt lập tức ý thức được hộ vệ A Đại cường hãn thế nào. Phải biết rằng Trần Phi cùng hai gã hộ vệ đều là chiến sĩ thất cấp vậy mà chỉ bằng khí thế khiến cho ba người đầu đổ mô hôi, thân hình lui về phía sau. Cũng có thể đoán ra được thực lực A Đại ít nhất cũng là chiến sĩ bát cấp hoặc cửu cấp đỉnh.
Nghĩ đến đại hán có ba vết sẹo kia thực lực có thể chiến sĩ bát cấp hoặc cửu cấp đỉnh, người xem náo nhiệt chung quanh sắc mặt biến đổi đối với thực lực Diệp gia, cùng Diệp Anh lại có suy đoán mới, nhìn về phía Diệp Thần ánh mắt cũng có hâm mộ nhưng hơn nữa là ghen tị.
Dù cho Diệp Thần là một phế vật vô dụng chỉ cần có Diệp Anh ở đế đô phần lớn mọi người cũng muốn khách khí vài phần.
Nhìn thấy đại hán có ba sẹo trên má đem Trần Phi cùng hai gã hộ vệ bức lui, Diệp Thần khẽ cười một tiếng nói:
- A Đại, A Nhị, chúng ta đi!
- Diệp Thần, có dũng khí chúng ta một mình đấu dựa vào phụ thân ngươi và hộ vệ thể hiện, tính gì là bản lĩnh!
Nhìn thấy Diệp Thần muốn đi, Trần Phi sắc mặt khẽ biến hóa la lớn.
- Dựa vào dư âm phụ thân cũng không tính bổn sự sao? Nếu phụ thân của ngươi không là trấn quốc tướng quân lấy thiên phú võ học của ngươi ngươi có thể mười sáu tuổi trở thành chiến sĩ thất cấp sao? Nếu không có là phụ thân ngươi chiếu cố, ngươi có thể ở mười sáu tuổi chém giết địch nhân vô số địch nhân vô số lập nhiều quân công to như vậy sao?
- Có được phụ thân cường đại là chỗ dựa vững chắc, cũng là một loại tư cách, ngươi hiểu không?
- Còn nữa, ngươi đã muốn ta một mình đấu, như vậy ta thành toàn cho ngươi. Ba tháng sau gặp Phượng Hoàng Sơn!
Nghe được lời nói của Trần Phi, Diệp Thần trong lòng khẽ động không chút do dự thản nhiên nói.
Nói xong, Diệp Thần liền mang theo hai gã hộ vệ khiêng một bao lớn linh thạch đi về Diệp phủ.