“Không, không thể nào rõ ràng là mộ dung tuyết không cảm ứng được bất kỳ nguyên lực dao động nào mà. Sao, sao lại như thế được”
Diệp phàm đầu đầy mồ hôi, miệng không ngừng lẩm bẩm. Hắn vẫn luôn tin tưởng phán đoán của mộ dung tuyết không ngờ lần này lại bị cô ta chơi sỏ, trong lòng hắn đầy phẫn nộ chỉ muốn ngay lập tức lôi cô nàng ra mà xử tử tại chổ cho hả hết cơn tức trong lòng.
“Ngươi đang lẩm bẩm gì thế lại đây coi nào, Nam cung thiên ta có phải là đại ác nhân thấy người là giết đâu”
Thì ra người xuất hiện lúc này là hoàng bào trung niên giao chiến lúc nãy. Khi nãy khi hai luồng nguyên lực hoá hình cực mạnh va chạm vào nhau đã đẩy văng Nam cung thiên đi vừa lúc thổ long vỡ ra sẵn tiện lắp luôn hắn. Do hao tổn tinh thần lực quá nhiều cộng thêm nguyên lực hỗn loạn sau trận chiến khiến mộ dung tuyết không nhận ra sự tồn tại của Nam cung thiên dưới lớp đất đá. Vừa lúc bọn mộ dung tuyết phá đá bay lên lại trùng hợp Nam cung thiên vừa đúng khôi phục được một ít tinh thần lực để điều động nguyên lực thoát ra nên xảy ra sự kiện hi hũư này. Nhưng tất nhiên diệp phàm không biết điều này hắn vẫn đang tức giận quy hết tội lỗi cho mộ dung tuyết.
‘Không không có gì, không không biết tiền tiền bối có gì sai sai bảo không không, vãn vãn bối chỉ vô tình đi đi ngang qua thôi chứ chứ tuyệt đối không có ý ý xấu gì đâu”
Thấy không thoát được diệp phàm cố gắng mỉm cười ngụy biện. Nhưng trong lòng hắn vẫn không kìm được sự sợ hãi nên thành ra lắp ba lắp bắp khiến cho Nam cung thiên buồn cười không thôi. Tuy nhiên Nam cung thiên vẫn quan sát diệp phàm đầy cảnh giác,”Một kẻ không có nguyên lực dao động như hắn sao lại có thể xuất hiện tại khu rừng điạ ngục này được, chẳng lẽ hắn có bí pháp che dấu nguyên lực dao động,… không không thể nào bí pháp loại đó đã thất truyền từ lâu rồi với lại nhìn tác phong hắn không giống với cường giả, chắc chỉ là loại đột biến gì đó thôi”. Nghĩ vậy Nam cung thiên yên tâm hẳn, thấy diệp phàm vẫn còn đứng run như cầy sấy, bực mình hắn phất tay, một bàn tay bằng đất to lớn xuất hiện bao lấy diệp phàm kéo qua.
“Đây là gì”
Nam cung thiên hiếu kỳ nhìn vào ngực diệp phàm. Thì ra là trong lúc bi xách lên như con heo quyển thần cấp công pháp trong túi áo diệp phàm vô tình bị lộ ra.
“Đây, đây là quyển công pháp vãn bối vô tình lụm được trong rừng thôi”
Diệp phàm sợ quá tay chân huơ loạn luống cuống trả lời
“ah, ah đây không phải thần cấp công pháp gì đâu chỉ là quyển công pháp cũ…”
Thấy nói nhầm, diệp phàm lội bum kín miệng liếc nhìn động tĩnh Nam cung thiên còn tay chân thì không ngừng run rẩy. Nam cung thiên cũng nhất thời ngây người nhưng lập tức chấn tĩnh lại, dạng cao thủ đạt đến cấp độ này như hắn thì chuyện gì mà chưa thấy qua, tuy hai chữ “thần cấp” cũng đủ để làm bất kỳ cường giả nào cũng ham muốn nhưng chuyện chưa rõ ràng thì hắn cũng không quá sốt sắng, hắn trực tiếp cầm lấy quyển công pháp. Diệp phàm từ lúc bắt đầu mắt đã không cách nào dời khỏi người Nam cung thiên, thấy mặt của hắn khi cầm quyển công pháp lên thì vô cùng kì quái, lúc thì như vô cùng mừng rỡ, lúc lại như tiếc nuối, có lúc thì lại thoáng qua chút sợ hãi. Thấy thế diệp phàm cũng sợ lây, linh tính mách bảo hắn có điềm không lành sắp xảy ra. Và cũng vừa lúc kết thúc luồng suy nghĩ trong đầu thì Nam cung thiên lại đột nhiên lên tiếng
“Này, ta thấy ngươi bị chứng hoá nguyên nên không tu luyện được nguyên lực. ta thì thật ra cũng là một người lương thiện, sau khi xem qua quyển công pháp này thấy nó có tác dụng chữa trị, ngươi hãy lấy mà tu luyện ta sẽ hộ pháp cho”
Diệp phàm nghe thấy không thể không cười ra nước mắt.” Ngươi nói dối có cần quá lộ liễu như vậy không, có ai mà chẳng biết thế giới này làm gì có bệnh loại đó. Chỉ có ta không phải người thế giới này nên không tu luyện được. Định lấy ta ra làm thí nghiệm thì nói thẳng đi, dù gì ta cũng như cá trong rổ rồi còn bày đặt giả nhân giả nghĩa, “người lương thiện hả” ta phi” Diệp phàm tức tối nghĩ, nhưng ngoài mặt hắn vẫn tỏ vẻ vô cùng cảm khích nhận lấy quyển công pháp trong lòng thì chỉ mong kéo dài thời gian nghĩ cách chuồn càng xa càng tốt
“Đa tạ ân điển tiền bối, vãn bối sẽ cố gắng tu luyện ah mà công pháp này cấp mấy thế sao lại có công dụng kì lạ vậy”
“Chỉ là loại sơ cấp thôi nhưng hơi đặc biệt chút”
Nam cung thiên bình thản trã lời:
“Phì, rõ ràng nhận ra đây là công pháp bất phàm còn giả bộ, có quyển sơ cấp nào làm tôn cấp cao thủ nhìn thấy hai mắt như hai cái đèn pha không. Sợ có cấm chế nguy hiểm gì nên lấy bổn đại gia ra làm vật hi sinh đây mà, đã là cường giả cao thủ mà gan bé như con thỏ”Diệp phàm càng nghĩ càng khinh bỉ Nam cung thiên. Nhưng ngoài mặt hắn vẫn ngoan như con cùư ngồi xuống góc cây cổ cạnh thụ cạnh bên tìm kế thoát thân.
Đợi một lúc không thấy diệp phàm lật sách ra xem. Nam cung thiên cũng mất kiên nhẫn lên tiếng:
“Sao ngươi còn không mau lật ra tu luyện đi, định đợi đến bao giờ”
Vừa nói Nam cung thiên tay còn không ngừng kết ấn, ầm ầm đất đá xung quanh từ từ nâng cao hình thành một bức tường bao xung quanh diệp phàm. Thấy thế ý định bỏ trốn vốn đã rất mong manh trong lòng diệp phàm cũng tan biến, “ thôi thì dù sao cũng chết , có khi biến thành linh hồn vô làm bạn cùng mộ dung tuyết cũng tốt”Diệp phàm buồn bã nghĩ, nhưng hắn đâu biết Mộ dung tuyết tu luyện đã đạt đến trình độ siêu phàm lại tu luyện thiên về tinh thần lực, thần hồn rất cường đại nên mới không bị công pháp phản hệ phá huỷ hồn phách chứ còn kiểu phế vật như diệp phàm thì khỏi phải nói.
Tất nhiên điều đó Diệp phàm không hề biết, hắn vẫn đang đấu tranh tâm lý kịch liệt, cuối cùng hắn đành cắn răng lật quyển sách ra, trang đầu tiên đập vào mắt hắn là trang giấy trắng không có bất kỳ ký tự nào. Diệp phàm lấy làm lạ coi tới coi lui vẫn không thấy gì, đang không hiểu ra sao thì một luồng hắc quang bắn ra bao lấy diệp phàm bên trong. Động tĩnh bên trong cũng làm Nam cung thiên giật mình khiếp sợ, hắn chỉ cảm nhận được một đạo nguyên lực vô cùng bí ẩn không ẩn chứa bất kỳ thuộc tính nào nhưng lại sâu xa, bí hiểm cùng tràn đầy khí tức tử vong. Không suy nghĩ nhiều, Nam cung thiên trực tiếp phi hành, như một cơn gió chỉ tích tắc đã không thấy bóng dáng hắn đâu.
Lúc này bên trong luồng hắc quang, Diệp phàm cả người thâm đen, khuôn mặt tại nhợt , nhăn nhó. Hắn có thể cảm nhận được từng đạo hắc quang đang không ngừng xâm thực vào cơ thể, mỗi một đạo xuyên vào như một cây kim đâm vào da thịt vô cùng đau đớn. Trong mơ hồ hắn vẫn có thể nghe thấy giọng nói tràn đấy lo lắng của mộ dung tuyết, hắn rất muốn nói gì đó để chọc nàng, nhưng cố cách mấy hắn vẫn không cách nào mở miệng được.
Thời gian cứ thấm thoát trôi không biết qua bao lâu, khu rừng vẫn mù mịt sương mù, khung cảnh vẫn huyền ảo nhưng đâu đó lại có những hiện tượng kì lạ phát sinh, không gian méo mó nhưng không phải tầm nhìn bị biến dạng do nhiệt mà là bản chất không gian bị biến dạng, kì lạ hơn còn xuất hiện các vết rách do không gian đổ vỡ sinh ra nhưng sau một thời gian không gian lại tự phục hồi như cũ. Những hiện tượng kì lạ tương tự cứ tiếp tục phát sinh, chúng tàn phá huỷ hoại hàng loạt cây cối giết chết hàng loạt yêu thú không phân biệt cấp độ, biến phạm vi trăm trượng xung quanh thành một mảnh hoang vu đổ nát, Còn có chổ không còn một chút gì, trống trải đến khó hiểu.
Tại trung tâm dị biến. Diệp phàm lơ mơ mở mắt, cảm thấy cả người vô lực, mặc dù cảm nhận được bên trong cơ thể tồn tại một nguồn năng lượng bí ẩn nhưng hắn không tài nào vận dụng được nó, nguồn năng lượng đó như như rộng lớn mênh mông, vô cùng vô tận, mỗi lần cảm ứng về nó là diệp phàm như lạc vào một mê cung, mông lung, khó hiểu, không hình dung được là tất cả những gì hắn có thể nói về thứ năng lượng kỳ lạ trong cơ thể. Uể oải ngồi dậy đập vào mắt hắn là vẻ mặt tràn đầy sửng sốt và khó tin của mộ dung tuyết. Diệp phàm hơi bực mình vì bị nhìn chằm chằm cho dù đó có là một đại mĩ nhân nghiêng nước nghiêng thành đi chăng nữa. Diệp phàm bực bội nổi hứng trêu trọc:
“Nhìn gì dữ vậy có phải thấy bổn thiếu gia bảnh trai quá nên muốn xin làm lão bà không đấy. Nói trước là phải xếp hàng đó nha, tính sơ qua cũng xếp hơi bị… Ai, ai làm gì thế không muốn thì thôi nha đừng hành hung người khác”
Diệp phàm trêu trọc vô sỉ. Mộ dung tuyết sao không nổi nóng trực tiếp tặng cho chàng thiếu gia nhà chúng ta một chàng mưa đá (tất nhiên là đá bằng tuyết rồi). Thấy hắn sắp thành người tuyết, Mộ dung tuyết mới chịu ngừng tay. Nàng thản nhiên hỏi:
“Sao đã thấy sự lợi hại của bản tiếu thư chưa, giờ thành thật trả lời ngươi đã làm gì mà xuất hiện thứ năng lượng kinh khủng như vậy ta còn không biết nó có phải nguyên lực không nữa, còn có luồng hắc quang bao chung quanh người nguơi đi đâu rồi, trả lời cẩn thận đấy, hừ hừ”
Diệp phàm nghe thế không khỏi nhớ tới chuyện cũ, “làm gì mà dữ thế sao lúc thằng ôn con Nam cung thiên tới sao không thấy nàng hùng hổ như vậy, chỉ biết bắt nạt mình thôi, chưa thấy ai xuyên việt mà cùi bắp như mình cả, thật là đau lòng”. Nghĩ là một chuyện nhưng nói lại là chuyện khác, với loại mặt dày như diệp phàm hắn tất nhiên là không dại nói ra, ah mà có lần nào hắn nghĩ xấu người khác mà nói ra đâu. Diệp phàm cười tủm tỉm trả lời:
“Nói thật chứ, tôi có biết gì đâu có hỏi cũng vô ích thôi”
Sau khi dùng nguyên lực kiểm tra không phát hiện gì bất thường, Mộ dung tuyết cũng đành dẹp sự việc này sang một bên,” thôi kệ, dù sao sớm ra khỏi đây tìm kiếm nguyên liệu luyện lại cơ thể mới là việc quan trọng” Nghĩ rồi nàng vừa đi vừa quay sang nói với diệp phàm:
“Đi thôi chúng ta ra khỏi đây, ah nhớ cất quyển công pháp cho cẩn thận không thì chết với bà đấy”
“Biết rồi khổ quá” Diệp phàm rầu rỉ lên tiếng, cất bước theo sau
Thời gian lại trôi qua, hai người vừa đi vừa tám chuyện. Diệp phàm luôn tìm cơ hội để biết nhiều hơn về thế giới này, còn mộ dung tuyết thì luôn muốn tìm rõ nguyên nhân hiện tượng kì lạ hôm đó, thế là hai con người với hai mục đích khác nhau cùng bước chân ra khỏi khu rừng. Đoạn đường đi suôn sẻ hơn nhiều dự định của mộ dung tuyết, trặm dặm đầu đã là mảnh hoang tàn nên chẳng có thứ gì nguy hiểm còn có sẵn đồ ăn ngon lành từ những con yêu thú cấp thấp mới chết. Đoạn sâu tuy là rừng rậm hoang vu nhưng cũng đã ở đoạn rìa rừng nên chỉ cần né một ít yêu thú cấp cao là có thể an toàn tìm kiếm thức ăn.
Vào một ngày nắng sáng, nơi những tia sáng yếu ớt xuyên qua khe lá chiếu xuống khôn mặt rạng rỡ của diệp phàm. Không biết bao lâu rồi hắn mới được nhìn lại ánh sáng mặt trời nhưng kì lạ là hắn lại không hề bị loá mắt như tưởng tượng, sau một phen đau đầu hắn đổ tất cả lên tác dụng của năng lượng đen bí ẩn trong cơ thể. Diệp phàm một mình một thân cất bước trên đường còn mộ dung tuyết do sợ bị cường giả phát hiện nên trở lại quyển công pháp cư ngụ. Sau khi lết bộ hơn một ngày một đêm cuối cùng hắn cũng đến toà thành đầu tiên ở thế giới này.
Đây là một toà thành theo kiểu tây âu thời trung cổ, tường dày vách cao, được làm bằng một loại đá không rõ phát ra màu lam ngọc cực kì đẹp mắt, cả toà thành nhìn như trang nhã nhưng vô cùng hung vĩ vững chắc, nguời ra vào tấp nập ai nấy đều mặt những bộ đồ theo kiểu cổ khá là chật chội nên cách ăn mặt thoáng mát như diệp phàm nhận được rất nhiều ánh mắt soi mói.”Khó chịu thật, chút vô thành phải kiếm tiền mua mấy bộ quần áo bản địa mới đựơc” Nghĩ rồi hắn cất bước tới gần, lại gần mới phát hiện toà thành còn tráng lệ hơn hắn tưởng tượng, màu xanh của toà thành bị một màu vàng chói của tấm biển to lớn trên cổng thành lấn át. Trên biển có ba chữ mạ vàng:
“Thanh ngọc thành”