Thanh ngọc thành, tại một tủư điếm lớn tương đối đông khách.
“Ông chủ, những thứ này giá cả ra sao”
Ông lão nhìn vào đống xác thú trên bàn mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên. Tất cả đều là yêu thú mà lại còn nguyên vẹn. Yêu thú khác với dã thú mỗi bộ phận trên người chúng đều có giá trị, bán vào tuử lâu chỉ là bán phần thịt. Da, lông, nănh,.. đều bị lột sạch chứ có ai bán nguyên con như người thanh niên kì lạ trước mặt, hỏi sao lão ông không bất ngờ. Ông lão nghi hoặc hỏi
“Người thanh niên cậu có chắc là bán hết đống này không ?”
Người thanh niên lấy làm lạ hỏi lại:
“Sao, ở đây không thu mua sao, ta cứ tưởng tủư lâu là phải thu mua thực phẩm chứ”
“Mua tất nhiên là mua rồi, 2000 hạ phẩm linh thạch thấy thế nào”
Thấy khách hàng sộp có vẻ muốn rời khỏi, ông lão vội vã lên tiếng:
“2000 lận hả, có đủ mua mấy bộ đồ không”
Người thanh niên hỏi câu hỏi ngu ngốc này tất nhiên là diệp phàm. Sau khi bước vào thành hắn trở thành trung tâm của sự chú ý với lối ăn mặt độc đáo của mình, áo sơ mi quần jean và treo đầy xác thú bên người . Chính điều đó làm hắn càng thêm quyết tâm phải tân trang lại cách ăn mặt của mình cho hợp phong cách thời đại. Vừa đúng lúc đi ngang qua tủư lâu, lại còn khá nhiều thức ăn dự trữ nên hắn quyết định đi vào kiếm ít thu nhập.
Ông lão đưa một cái túi nhỏ cho diệp phàm rồi kì quái nhìn hắn nói:
“Tất nhiên là được, mua mười bộ còn được nữa là, à đây là túi trữ vật loại nhỏ ta thấy cậu không có nên tặng luôn, lần sau còn hàng mới thì nhớ đến tủư điếm của lão đầu tiên đấy, hàng nhiều sẽ được giảm giá”
“ha ha cảm ơn lão, nếu còn đi săn ta sẽ nghĩ đến lão đầu tiên ”
Sau khi cảm ơn lão chủ cửa hàng, sẵn tiện ở lại chén một bữa, Diệp phàm nhanh chóng mua vài bộ trang phục rồi tìm một quán trọ tá túc qua đêm. Trong căn phòng trọ, ánh nến lập loè, Diệp phàm đang mải mê đếm số thành phẩm kiếm được hôm nay thì mộ dung tuyết bỗng lên tiếng:
“Hì hì ngươi bị người ta lừa mà không biết đấy đồ mặt dày”
Bị mất hứng, Diệp phàm khó chịu hỏi lại:
“Này này ngươi đừng có gọi ta la mặt dày được không, ta có tên đàng hoàng LÀ DIỆP PHÀM, DIỆP PHÀM nghe rõ chưa, mà ta bị lừa chỗ nào nói rõ coi”
Mộ dung tuyết mắt đẹp liếc diệp phàm một cái đầy kinh bỉ rồi cười nói:
“Hì hì, mặt ngươi còn không dày thì ai dày, bị cả đám đông quay quanh vậy mà mặt chảng đỏ chút nào, đến cái nhăn cũng không có, ta thấy coi bộ chỉ có tường thành là so được với mặt ngươi thôi. Mà công nhận mặt dày như tường thành nên não cũng phẳng nốt nhỉ, có yêu thú nào bán với giá đó sao bị lừa mà còn vui ra mặt”
Diệp phàm khuôn mặt co giật,”Bà cô đáng chết suốt ngày lên mặt với lão tử, hiện giờ lão tử đánh không lại lão nhịn, đợi đến khi ta hơn cô xem ta trị cô như thế nào, mà dù sao cũng phải chọc tức lại ả một vố mới hả lòng hả dạ được”. Nghĩ thế hắn cố làm ra vẻ mặt vô tội trả lời
“thật hả, không phải cô cố ý trọc tức ta đó chứ, chứ ta xem mấy thứ thịt vụn đó bán được bao nhiêu cơ chứ”
“Hừ ngươi không tin thì thôi”
Thấy hắn dám nghi ngờ lời nói của mình. Mộ dung tuyết tức giận ngoảnh mặt không thèm quản, rồi bỗng như nhớ ra điều gì đó, quay đầu nói:
“Này có tiền rồi thì mai ngươi đi đến trạm kiểm tra của môn phái thống trị khu vực này kiểm tra thuộc tính nguyên lực đi”
Diệp phàm vổ đầu vẻ tỉnh ngộ .”Chết tiệt sao mình lại mém quên mất chuyện quan trọng như vậy” Nghĩ thế diệp phàm quay sang cảm kích nhìn mộ dung tuyết.
Thật ra trên đại lục, ở tất cả các vùng kẻ thống trị thật sự là các môn phái, tông môn. Các môn phái, tông môn này là nơi quy tụ phần lớn cường giả trên đại lục, tất nhiên là vẫn còn có những cường giả tán tu không muốn chịu sự ước thúc, gò bó trong môn phái nên lựa chọn con đường phiêu du đây đó tự do tự tại, nhưng đó chỉ là con số rất nhỏ không đáng kể. Các môn phái tông môn này dựa theo thực lực mạnh yếu mà phân chia phạm vi ảnh hưởng. Ở trong phạm vi ảnh hưởng của mình họ có thể tiến hành khảo hạch lựa chọn đệ tử có tư chất tốt gia nhập môn phái, đồng thời ở đây còn là nơi đặt sơn môn, thu nhập kinh tế cũng từ đây mà ra, và tất nhiên còn có các trạm kiểm tra thuộc tính. Ở thiên nguyên đại lục khi những đứa trẻ đủ mười tuổi, chúng sẽ bắt đầu thức tỉnh khả năng cảm nhận nguyên lực và sẽ được đưa đến các trạm kiểm tra thuộc tính này .Tất nhiên đây cũng chính là nơi mà đứa trẻ lớn diệp phàm nhà chúng ta sắp đi đến.
***
Sáng sớm tinh mơ, khi những đám mây trắng đang rong chơi đuổi bắt trên bầu trời xanh thẳm, từng tia sáng nhẹ chiếu trên con phố tấp nập người đi kẻ lại,một bóng người lẻ loi lẩn trong hàng người chen chút chật vật cất bước. Người đó vừa đi vừa lẩm bẩm vẻ đầy khó chịu:
“Chết tiệt, thằng cha chỉ đường này nói xạo rồi, sao đi hơn một canh giờ rồi còn chưa tới, ôi trời 2 viên nguyên thạch của tôi”
Người này tất nhiên là diệp phàm. Sáng sớm hắn hùng hùng hổ hổ ra khỏi nhà trọ mang trong mình khát vọng cháy bỏng“kiểm tra thuộc tính xong ta có thể bắt đầu tu luyên nguyên lực, con đường tiền tài, mỹ nữ đang chờ đón ta, ha ha”. Nhưng khi bước chân đầu tiên đặt xuống đường thì câu đầu tiên mà diệp phàm nghĩ tới là “ Đi đường nào đây ta”. Một vấn đề hết sức đơn giản nhưng lại vô cùng gian nan cuối cùng đã lấy mất của diệp phàm 2 viên hạ phẩm nguyên thạch phí hỏi đường khiến hắn tiếc đứt ruột nhưng đành phải chịu ai biểu mù đường làm chi.
Lại lết bộ hơn nửa tiếng đồng, diệp phàm ngước mặt, mừng như phát khóc, khung cảnh trứơc mặt chỉ là một toà nhà bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng đối với diệp phàm nó thật xinh đẹp và hùng vĩ biết bao nhất là tấm bản hiệu gỗ khắc vài chữ đơn giản:
“Trạm kiểm tra thuộc tính thanh ngọc môn”
Bước vào trong đại sảnh, chỉ thấy đây là một căn phòng mộc mạc không có gì đáng chú ý ngoại trừ một hàng hơn 10 đứa trẻ đang xếp hàng đăng ký gì đó với một lão già ngồi giữa đại sảnh, trên bàn đối mặt lão có đặt một thuỷ tinh cầu kì quái. Diệp phàm nhận ra nó, trước khi tới đây mộ dung tuyết đã nói sơ qua với diệp phàm về việc đăng ký kiểm tra và tất nhiên vật phẩm đó chính là dụng cụ kiểm tra một viên ngọc thuỷ tinh có khả năng cảm ứng với nguyên lực thiên sinh. Ngyên lực trong cơ thể chia làm thiên sinh và hậu sinh. Nguyên lực thiên sinh là nguyên lực sinh ra đã có, chúng cố định và ẩn tàng trong cơ thể đến một lúc nào đó mới bắt đầu thức tỉnh, còn nguyên lực hậu sinh là nguyên lực do tu luyện hấp thu mà thành.
Diệp phàm nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy xếp hàng chỉ toàn là trẻ em khoảng 10 tuổi đầu. Cho dù mặt có dày hơn thì hắn cũng không có tự tin mình dám muối mặt đi xếp hàng chung với bọn nhóc, nhưng khi nghĩ đến việc sẽ được tu luyện nguyên lực, rồi nhớ đến tràng cảnh ác liệt nơi rừng địa ngục. Diệp phàm cắn răng bứơc vào vị trí thứ 12 của dãy hàng trước ánh mắt hiếu kỳ của lũ nhóc và cái nhìn như thấy quỷ của mọi người xung quanh.
Trải qua hơn nửa canh giờ cuối cùng cũng đến lựot diệp phàm. Lão già nhìn diệp phàm với vẻmmặt ngạc nhiên , khôngi kiềm được bật hỏi:
“Ngươi đến kiểm tra à”
Diệp phàm lập tức nhận ra suy nghĩ của ông lão, đúng như dự định từ trước diệp phàm làm ra vẻ luống cuống, ấp úng trả lời
“Đúng đúng, ta đến từ một làng tách biệt khỏi thế giới bên ngoài, đến thấy còn chưa từng thấy qua người sử dung nguyên lực chứ nói chi đến kiểm tra thuộc tính ra sao”
“À”
Ông lão chỉ à một tiếng coi như đã hiểu. Dù sao thế giới này rộng lớn những chuyện như làng ẩn cư cũng không phải là hiếm. Rồi ông lão chỉ vào quả cầu nói:
“Hãy đặt tay lên trên quả thuỷ tinh cầu này”
Diệp phàm không hỏi phí kiểm tra vì hắn đã sớm biết kiểm tra xong mới thu phí, cứ thế diệp phàm liền trực tiếp làm theo lời ông lão đặt tay lên quả cầu thuỷ tinh. Một phút, hai phút, mười phút vẫn không có gì xảy ra, quả cầu vẫn trong suốt như cũ. Cả phòng đều tròn mắt nhìn theo, ông lão mặt cũng ngơ ngác không biết cớ sự gì, mà diệp phàm là người trong cuộc thì lại càng ngu ngơ. Lại qua hơn nửa canh giờ cuối cùng ông lão không nhịn được, trực tiếp cầm quả cầu lên kiểm tra qua lại hơn năm phút vẫn không thấy có gì hư hỏng, không khỏi nhíu mày suy tư:
“Quái lạ không có gì trục trặc tại sao lại không kiểm tra được”
Trời chiều những ánh hoàng hôn lác đác rải xuống con đường lai rai bóng người, cảnh tượng mờ ảo đẹp tựa một bức tranh sơn thuỷ hoàn mĩ, nhưng một bóng người cô độc bước đi dưới ánh chiều tàn thì không có một chút tâm trạng nào để ý đến cảnh sắc truyệt đẹp này. Đầu hắn lúc này vẫn đang vang vọng câu nói của lào già ở trạm kiểm tra
“Ta không phát hiện tình cầu hư hỏng chỗ nào, cậu cũng đã thấy nó vẫn có thể kiểm tra cho những đứa trẻ ở đây như thường, còn vấn đề tuổi tác căn bản là không ảnh hưởng bởi lẽ ta đã từng kiểm tra cho một vài người tuổi tác cũng không chênh lệch với cậu, nên chỉ có một nguyên nhân,… dù hơi vô lý nhưng chỉ có thể giải thích là cậu căn bản không có nguyên lực thiên sinh, đồng nghĩa cậu không có khả năng tu luyện nguyên lực,… ta rất tiếc, cậu hãy đến nơi khác thử xem sao”