Trong một căn biệt viện xa hoa. Diệp phàm còn chưa bước qua cổng, thanh âm vủi vẻ của hắn đã vọng vào
“Ha ha, đố cô biết ta lấy được thứ gì này”
“Gì thế gì thế, người đấu giá thành công rồi sao”
Một thanh âm kinh hỉ vang lên. Thanh âm vừa dứt đã thấy mộ dung tuyết như một làn khói trắng xuất hiện ngay cạnh diệp phàm, cả người toát ra vẻ vui sướng vạn phần. Diệp phàm cũng không muốn để nàng chờ lâu, thuận tay cho vào túi lôi ra một chiếc hộp ngọc sang trọng đưa đến trước mặt mộ dung tuyết. Tay mô dung tuyết run run tiếp nhận hộp ngọc, cẫn thận mở ra, nước mắt không kìm được chảy xuống, nàng nghẹn ngào:
“Đúng rồi, đúng rồi là định tâm thảo, cuối cùng cũng tìm được một món. Cuối cùng,… cuối cùng ta cũng có cơ hội sống lại lần nữa. Híc híc, cảm … tạ ngươi ”
“Cô có bị sao không, không giống ngày thường à nha, ừm.. giờ ta mới biết cô còn bộ mặt như vậy nữa đấy “
Diệp phàm tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, mọi luận điểm của hắn về mộ dung tuyết đều bị phá vỡ. Với hắn mộ dung tuyết là một người mạnh mẽ, bình tĩnh trong mọi tình huống, là người lúc nào cũng châm biếm chê cười xem thường hắn. Giờ nhìn nàng khóc, tuy biết là khóc vì vui mừng nhưng trong lòng diệp phàm vẫn không kiềm được ngạc nhiên, xen lẫn một chút thương cảm, xót xa. Thấy mộ dung tuyết vẫn nước mắt lã chã, diệp phàm không đành lòng, hắn hướng mộ dung tuyết bày đủ tư thế chọc cười mà hắn học được trên mạng, còn bày ra bộ mặt quỷ, an ủi:
“Thôi thôi có được là phải vui mừng, vùi mừng hiểu không cười tươi lên coi nào, không thì làm giống tôi này có tác dụng xả Stress ghê lắm đó”
“Stress ?, hì hì mà trông bản mặt ngươi nhìn là muốn đánh rồi, tức cười thật”
Thấy giai nhân cười vui vẻ, diệp phàm thuận thế lôi mấy câu chuyện cười học được trên mạng, tất nhiên là hắn đã phải chỉnh sữa đôi chút cho phù hợp với hoàn cảnh thực tại. Không biết hắn lôi chuyện gì vào chỉ thấy mộ dung tuyết đỏ mặt tía tai, trực tiếp cho hắn hai chưởng ngã nhào trên đất, nàng khẽ hắng giọng:
“Hừ, đồ quỷ xấu xa”
Diệp phàm gãi gãi đầu, định nói gì đó thì một âm thanh bất ngờ vang lên:
“Xin thứ lỗi, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo”
Người vừa vào thì ra là quản gia của diệp phàm, một lão già nghèo khổ được diệp phàm tiện tay cúư giúp, từ đó lão tự nhận việc quản gia giúp diệp phàm lo liệu mọi việc để trả ơn. Diệp phàm vừa nghe xong, mặt hơi đổi hắn lạnh nhạt phất tay:
“Ừ ngươi lui ra đi, ta biết rồi”
Nói xong quay qua cười với mộ dung tuyết:
“Ha, ha thật xin lỗi ta có việc gấp cần chuẩn bị, lát nữa nói chuyện với cô sau”
Không đợi mộ dung tuyết trả lời diệp phàm đã cất bước hướng đại sảnh đí tới. Mộ dung tuyết nhìn theo bóng lưng diệp phàm, mặt hiện vẻ lo âu. Tuy diệp phàm cật lực che giấu biến hoá trên khuôn mặt nhưng căn bản không thoát khỏi nhãn quang của bậc cường giả như mộ dung tuyết.
Trong đại sảnh, diệp phàm ngồi ghế chủ vị còn lão quản gia đang cung kính đứng phía đối diện. Sau một hồi im lặng, diệp phàm nhìn lão quản gia bình tĩnh hỏi:
“Có chuyện gì thế”
Lão quản gia mặt hiện vẻ lo lắng cúi đầu cung kính đáp:
“Bẩm chủ nhân có chuyện lớn rồi, toàn bộ gia sản chúng ta rao bán đều bị ép giá, giá được trả thấp hơn thực tế rất nhiều”
Diệp phàm tức giận khuôn mặt đỏ bừng quát:
“Sao lại đúng lúc này xảy ra chuyện, nói, với giá hiện tại liệu có thể thanh toán trứơc ngày hẹn nợ không”
Lão quản gia cẩn thận tính toán rồi khổ sở nói:
“Nếu bán toàn bộ gia sản có lẽ sẽ đủ”
“550000 trung phẩm linh thạch không phải là con số nhỏ, nếu không trả đúng ngày hẹn với bên sàn đấu giá, giá có thể tăng thêm 10 phần trăm con số mà ta không cách nào chi trả”
Diệp phàm nhắm mắt lẩm bẩm, rồi bỗng mở mắt, hai mắt ẩn hiện hung quang, quát:
“Bán, bán tất cả cho ta , kể cả căn biệt viện này. Ha ha tất cả ta đều làm nên từ hai bàn tay trắng, thì sao không thể làm lại lần nữa chứ”
“Ngươi, ngươi làm thế vì định tâm thảo sao, nếu đúng vì nó thì ta không cần nữa, ngươi hãy mau đi trả lại đi”
Bỗng một âm thanh tức giận vang lên. Diệp phàm giật mình nhìn ra cửa, không biết từ lúc nào mộ dung tuyết đã đứng đó, hai mắt đã đẫm nước, trong mắt hiên lên vẻ hờn trách nhưng lại nồng đậm dịu dàng. Diệp phàm trong lòng đau xót, không kiềm được khẽ tiến tới vuốt ve khuôn mặt nàng, từng hàng nước mắt lăn theo đôi gò má ngọc tan vào hư vô. Cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng, trong lúc bất chi bất giác vô thanh thắng hũư thanh, không có lời nói hoa mĩ, không có cử chỉ hào hoa, chỉ có sự im lặng, mắt đối mắt đều trao cho nhau những ánh mắt dịu dàng, yêu thương. Năm năm ngày ngày gắn bó bên nhau, từng sinh hoạt, cử chỉ, lời nói hằng ngày những tưởng rất bình thường nhưng đối với hai con người lần đầu biết yêu tất cả như trở thành những kỷ niệm không bao giờ quên, từng hình ảnh ấy cứ hiện về, hai người nhìn nhau càng lúc càng ngượng ngùng, mộ dung tuyết cuối cùng cũng không chịu được quay mặt né tránh ánh mắt khiến nàng nhìn mà tim đập mạnh trước mặt. Diệp phàm mặt cũng không khỏi có chút đỏ, ho khan hai tiếng diệp phàm nhìn mộ dung tuyết mặt hiện vẻ kiên quyết nói:
“Nàng đừng để tâm, ta đã hứa với nàng nhất định sẽ làm được:
“Nhưng…”
Mộ dung tuyết muốn nói gì đó, nhưng ngay lập tức diệp phàm lên tiếng ngắt lời
“Ta hiểu nàng muốn nói gì, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân có thể kiếm lại bất cứ lúc nào, còn có những thứ quan trọng một khi đã mất đi có khi cả đời này ta cũng không cách nào có lại được”
“Khặc khặc, nói hay lắm có những thứ không thể kiếm lại được, tốt tốt ta rất thích”