Bìa rừng địa ngục
"Không thể nào"
Một tiếng la thất thanh rung động cả núi rừng, yêu thú xung quanh bị uy áp chấn áp quỳ rạp không dám động đậy. Đột nhiên một giọng khác tràn đầy nghi hoặc vang lên
"Chuyện gì thế"
"Ta, ta cảm thấy nguyên lực dao động của tiểu sư muội"
"Làm sao có chuyện đó được, tiểu sư muội mất tích hơn ngàn năm rồi, sư tôn hi sinh hơn trăm năm thọ nguyên dùng thiên lý nhãn cũng không,…, khoan ta cũng cảm nhận được rồi, đúng là của tiểu sư muộii"
Trên trời bỗng hiện ra hai bóng người một già một trẻ, người hét lên đầu tiên không ai khác chính là người thanh niên lực lưỡng trông ước chừng hai mươi , nhưng cả người điện quang lập loè uy áp kinh thiên. Người còn lại là một lão già râu tóc bạc phơ , khuôn mặt hiền hậu, khoan thai, mặc một bộ đồ vải giản dị, nếu như không có hai đầu tử hoả lang theo bên cạnh lão chắc hẳn ai cũng tưởng nhầm là lão già bình thường có thể bắt găp ở bất kỳ đâu. Hai người liếc mắt nhìn nhau không hẹn mà cũng nở một nụ cười ý vị thâm trường, hướng thanh ngọc thành phóng đi.
***
Thanh ngoc thành, biệt viện diệp phàm giờ không khác gì đống hoang tàn, hắc cầu ở giữa sân đang rung chuyển kịch liệt, các vết nức không gian xung quanh cũng bắt đầu phục hồi. Chợt, rầm, hắc cầu vỡ tung, lộ ra thân ảnh diệp phàm cả người toàn thân hắc quang che kín chỉ lộ ra đôi con ngươi đỏ xẩm tràn ngập thù hận, hắn nhìn quanh một lượt rồi hướng chân trời phía xa nghiến răng khiến lợi:
“Bọn khốn khiếp các ngươi không thoát được đâu”
Nói rồi tay khẽ rạch, một vết rách không gian xuất hiện ngay trước mặt, diệp phàm điểm chân đã đi xuyên qua vết rách xuất hiện cách hơn ngàn trượng, tay tiếp tục rạch người tiếp tục phóng, chưa đầy hai mươi hơi thở hắn đã xuất hiện trước mặt bon hắc lão ma. Hắc lão ma lòng tràn ngập sợ hãi, hắn chỉ biết mình đang phi hành hết sức thì bỗng một vết rách không gian xuất hiện, một bàn tay từ đó thò ra nện hắn văng ngược về sau. Diệp phàm chậm rãi bước ra không nói hai lời, tay khẽ điểm, từ đầu ngón tay bắt đầu hình thành một hắc cầu với lực hút siêu nhiên không ngừng thôn phệ mọi vật chung quanh, gió theo hình xoán ốc không ngừng kéo mọi vật về phía hắc cầu quái dị. Cây cối, cát bụi như con thuyền hướng về tâm cơn xoáy nước không ngừng bị quả cầu thôn phệ. Hắc lão thấy không giữ được trực tiếp ném tên thanh niên, mặc cho hắn bị hắc cầu hút lấy rồi hướng diệp phàm, vì bị hắc quang che khuất hắn không cách nào nhận ra kẻ từng là con kiến hôi trong mắt mình, liên tục hô tiền bối cầu xin:
“Vị tiền bối này không biết vãn bối đắc tội gì với ngài mà ngài làm thế với vãn bối”
Diệp phàm căn bản không thèm quan tâm, cứ tiếp tục điều động hắc cầu thôn phệ, sau một tiếng kêu thảm thiết, diệp phàm mới buông tay cùng lúc đó hắc quang tan đi diệp phàm như còn diều đứt dây trực tiếp rơi xuống nện mạnh vào nền đất. Bỗng một giọng nói già nua vang lên, rồi một bóng người từ hư không hiện ra.
“Ngươi thật liều lĩnh, mượn sức mạnh của ta mà còn trong thời gian lâu như vậy không bị thôn phệ là may lắm rồi. Mà cũng tiếc thiệt, sao ngươi không thu nhẫn trữ vật của hắn, thanh hắc quỷ chuỷ thủ của hắn rất có ích cho ngươi hiện giờ đấy”
Diệp phàm vẫn hệt như không nghe thấy, nở một nụ cười thê lương miệng không ngừng lẩm bẩm
“Mộ dung tuyết, ta báo thù rồi, ta báo thù cho nàng rồi, nàng có biết không, nàng không chúc mừng ta sao, ta nhớ nàng, ta rất nhớ nàng”
Diệp phàm càng nói càng nghẹn ngào, cuối cùng hắn chựt khóc, nước mắt từng hàng chảy xuống khuôn mặt kiên nghị, nhưng giờ đây lại tràn đầy bi thương mất mát. Lần đầu tiên, từ khi đến thế giới này hắn đã khóc. Lão già thấy vậy cũng không xen ngang cảm xúc của hắn, đợi hắn bình tâm lại ông lão mới nở một nụ cười giễu cợt:
“Một đấng nam nhi mà khóc lóc sướt mướt như vậy, thật là mất mặt”
Diệp phàm không quá quan tâm, hắn chỉ bình thản trả lời:
“Ông nói đúng, một thằng đàn ông không nên rơi lệ, nhưng nếu như hắn khóc vì những người mà hắn yêu thương thì không có gì sai cả, điều đó chỉ chứng tỏ hắn vẫn còn là một con người”
Ông lão rơi vào trầm tư rồi bật cười ha hả, nở một nụ cười mờ ám:
“Vậy nếu hắn gặp lại được người hắn yêu quý, hắn sẽ có lại khóc”
“Nếu như thế thì đó sẽ là những giọt nước mắt hạnh phúc, cũng chẳng có gì là sai cả”
Diệp phàm vô thức trả lời, rồi cảm giác như có gì đó không đúng giật mình gấp gáp hỏi:
“Ông, ông có khả năng làm nàng sống lại”
“Ngươi nói xem” Ông lão cười cười nhìn hắn
Diệp phàm không do dự lập tức quỳ rạp xuống, dập đầu như điên:
“Nếu ông có thể làm nàng sống lại, cái gì ta cũng nguyện ý đánh đổi,.., kể cả mạng sống này”
“Ha ha không cần khẩn trương thế đâu, ngươi có biết ta là ai không”
Diệp phàm giật mình, đúng rồi mình còn chưa biết lão là ai. Hắn chỉ biết trong lúc thù hận tràn ngập đầu óc , một giọng nói cổ xưa cất lên hỏi hằn có muốn trả thù không, có muốn truy cầu đỉnh cao của sức mạnh vô hạn. Diệp phàm không do dự gật đầu, thế rồi hắc quang bao phủ cả người, lão đầu này bỗng xuất hiện trong tiềm thức hắn và cho hắn mượn sức mạnh. Không để diệp phàm phải hỏi lão già nhìn về nơi xa xăm cất giọng nói già nua:
“Mọi người gọi ta là chí tôn độc cô thắng, ha ha, nói ngươi không tin chứ ta là người đầu tiên đặt chân đến biên giới của đại lục này. Tại biên giới lục địa là hư không vô tận, tại đây ta vô tình có được một hắc cầu ẩn chứa năng lượng huyền bí. Sau nhiều năm khám phá, ta nhận ra được nó có liên kết không gian chi thể. “
“Không gian chi thể ?” Diệp phàm hiếu kỳ hỏi
“Đó là bản chất của không gian, vật chất, năng lượng thiên địa chỉ là thứ được chứa đựng trong không gian”
Dừng một chút ông lão nói tiếp:
“Sức mạnh của nó quá lớn, sau nhiều năm nghiên cúư ta chỉ phát huy chưa tới một phần vạn sức mạnh thật sự trong đó, ta chỉ biết muốn sử dụng được nó cần phải nắm được quy luật không gian, người tu luyện nó không có cấp bậc, ngộ tính càng cao, hiểu biết càng sâu sắc quán triệt thì sẽ phát huy càng nhiều sức mạnh. Ngươi hay cứ thử tưởng tượng, một người bình thường tu luyện nguyên lực giống như một cái bình đàn hồi tích luỹ nước, tích luỹ càng nhiều thì càng đáng sợ. Còn kẻ sở hũư hắc cầu lại giống như nắm trong tay cả đại dương mênh mông, hắn chỉ có việc là làm sao để xây một chiếc hồ bao xung quanh đại dương đấy. Nhưng việc ấy có khi cả đời cũng chưa biết làm được bao nhiêu, không gian là hư vô, mù mịt, là muôn hình muôn dạng, có khi rất gần cũng rất xa. Cả đời ta từ năm ngàn tuổi đã sở hửư hắc cầu tới khi thọ nguyên hao tận mà chết cũng chỉ nắm bắt được da lông bên ngoài, thật là bi ai. “
“Vậy lúc ông cho tôi mượn sức mạnh là cho mượn phần kiến thức để sử dụng hắc cầu” Diệp phàm lại hỏi tiếp nghi vấn của mình
“Ha ha, đúng thế, ngươi cũng khá nhanh trí đấy” ông lão ha hả cười khen ngợi
Diệp phàm nghe thế không khỏi khiếp sợ trong lòng, chỉ hiểu một chút da lông, mà khi mình mượn sức mạnh của lão mà đã dễ dàng miễu sát một cường giả tông cấp như thế thì khi nắm vững toàn bộ hắc cầu không phải có thể dẽ dàng điều khiển không gian, hạ sát một người không phải còn dể hơn giết một con kiến sao. Bỗng nhiên nhớ tới việc gì đó khó hiểu hỏi:
“Tại sao khi tôi cầm quyển công pháp lại nhận được hắc cầu còn mộ dung tuyết lại bị hút mất hồn phách”
Ông lão nghe thế cười ha hả trả lời:
“Hỏi hay lắm, biết sao không”
“sao”
“Ha, ha làm sao ta biết”
Rầm, ta ngất lão không biết, giỡn kiểu gì vậy, lão là chủ của quyển sách cơ mà, Diệp phàm cơ mặt co giật khẽ nở một nụ cười :
“Vây ông nói thẳng cách cúư mộ dung tuyết đi”
Ông lão đang cười ha hả chợt nghiêm mặt, ngữ khí có phần trịnh trọng:
“Quyển sách này không phải của ta, là ta vô tình có được mà thôi, có thể gọi nó là một nhà tù, quyển sách ma quái có thể hút và cất giữ bất kì năng lượng nào”
“Nguyên thần cũng là một dạng năng lượng”
“Đúng thế, nhưng ta không ngờ rằng sau khi mình quy tiên, quyển sách chết tiệt này lại không nghe lời nửa, nó hút và giam giữ nguyên thần bất kỳ ai lật quyển sách”
“ Thế tại sao nguyên thần của nàng có thể xuất khiếu ra ngoài”
“Cái này ta cũng không chắc, có thể trứơc lúc bị phong ấn mộ dung tuyết đã dùng bí pháp tách nguyên thần ra làm hai, điều này rất phù hợp với việc, cấp độ của cô ta bị giảm mạnh đồng thời không thể rời quá xa quyển sách bởi lẽ nửa còn lại của cô ta vẫn còn bị giam trong đó.”
“Vậy trong đây vẫn còn một phần nguyên thần của nàng”
Diệp phàm vội móc quyển sách ra, mặt hiên lên thần tình kích động:
Ông lão cũng nhìn hắn đầy thâm ý:
“Muốn biết sao không tự đi kiểm chứng”