“Tiểu sư muội”
“Tiểu sư muội, là muội thật rồi”
Hai tiếng kinh hô đồng thời vang lên, rồi nhanh như chớp hai bóng người từ trên không đã lướt đến bên cạnh mộ dung tuyết. Diệp phàm kinh hoàng vội vàng ôm lấy mộ dung tuyết nhảy mạnh về sau, mặt đầy cảnh giác:
“Các ngươi là ai”
Hai người kia đầu tiên là ngẩn ra, rồi hung ác nhìn diệp phàm, tên thanh niên càng trực tiếp hướng diệp phàm phóng tới:
“Mau buông tiểu sư muội ra”
Diệp phàm cả kinh, còn chưa để hắn kịp phản ứng, một kích lôi đình đã giáng tới, diệp phàm phun một bụm máu văng mạnh vào gốc cây sau lưng, tên thanh niên nhẹ nhàng đón lấy mộ dung tuyết, mặt hiện lên vẻ thương tiếc và nhớ nhung vô hạn, triều mến nói:
"Thật khổ cho muội, ta nhất định sẽ làm muội phục sinh"
Diệp phàm lảo đảo đứng dậy nhìn độc cô thắng cạnh bên, nghiến răng nói:
“Cho ta mượn sức mạnh của ông, ta không thể mất nàng lần nữa”
Đôc cô thắng thở dài ảo não, nhìn người thanh niên kiên nghị đối diện, mặt hiện vẻ thưởng thức:
“Được thôi, nhưng đây sẽ là lần cuối, ta cũng phải đi ngủ một giấc khá dài đấy ngươi hãy tự xử lý. Mà nhớ đừng dùng nhiều chiêu thức tác động lên không gian không thì không duy trì được bao lâu đâu”
Nói rồi mi tâm ông lão phát sáng, một quang trụ từ mi tâm xuất hiện nối liền với mi tâm diệp phàm, ông lão chợt mỉm cười
“Ta đi ngủ đây, chúc ngươi may mắn”
Thân ảnh mờ ảo cuối cùng tan biến, ngay khi ông lão biến mất quang trụ cũng hoàn toàn xâm nhập vào đầu diệp phàm .Hắn chỉ nghe đại não kêu oanh một tiếng, rồi một loạt hình ảnh như thủy triều tràn vào. Diệp phàm đầu như muốn nổ tung, đau đớn ôm đầu dãy giụa trên đất.
“Hắn bị sao thế”
Người thanh niên ôm mộ dung tuyết quay sang lão sư huynh cạnh bên nhíu mày nghi hoặc
“Kệ hắn đi, mau mang sư muội về sơn môn chữa trị.”
Lão sư huynh xem thường nhìn diệp phàm, một kẻ chỉ là sỉ cấp quèn không khiến lão cho vào mắt
“Đi đâu hỏi ý kiến ta chưa” Một giọng nói phẫn nộ vang lên
Hai sư huynh đệ liếc mắt nhìn nhau cùng cười rộ lên, đầy kinh thường nhìn diệp phàm chật vật chống tay, lưng dựa vào gốc cây đối diện
“Ngươi ngăn được bọn ta sao”
Tên thanh niên vẻ mặt trào phúng nhìn diệp phàm, thân hình chợt động, người thoáng cái đã ở phía sau, giơ bàn tay đầy lôi điện chộm xuống đầu diệp phàm. Diệp phàm tốc độ đại tăng, khẽ nhích mình đã ra ngoài mười trượng, cùng lúc tay khẽ lật, một hắc cầu từ từ bay lên lơ lửng trước mặt hắn, hắc cầu đen tuyền không hề có dao động nguyên lực nhưng tên thanh niên lại cảm giác nguy hiểm tràn ngập trong đầu, tròng mắt hắn bỗng co rút , chỉ thấy hắc cầu đang lơ lửng chợt biến mất, chưa kịp để hắn hoảng sợ hắc cầu đã xuất hiện trước mặt, lực hút kinh thiên hình thành bắt đầu thôn phệ. Tên thanh niên cũng tính là cường giả hàng đầu, chỉ tích tắt nhưng hắn cũng kịp phản ứng, chỉ thấy ngay khi hắc cầu xuất hiện, cả người tên thanh niên lôi điện bạo tăng một chưởng kinh thiên mang theo lôi kình trực tiếp bổ vào hắc cầu. Rầm, hắc cầu nổ tung, khói bụi mù mịt, tên thanh niên quần áo rách tươm khuôn mặt nhơ nhuốc, khoé miệng còn vươn máu tươi chật vật văng ra từ đám khói bụi. Tên thanh niên khiếp sợ nhìn diệp phàm, tay đưa lên tạo thành một thủ ấn kì lạ, trời bỗng nổi gió, mây đen mịt mù, sấm chớp ghê người. Đột nhiên một cột sét kinh thiên đủ bao cả toà nhà từ cửu thiên không ngờ nhắm hướng tên thanh niên đánh xuống
“Lôi đình thiên bổng”
Mây bụi tan đi lộ ra thân ảnh tên thanh niên ngạo nghễ đứng, trên tay bỗng xuất hiện thêm một cây bỗng như ngọc xanh biếc trạm trổ tinh xảo, điện quang lập loè loé sáng. Diệp phàm không khỏi nhìn mà thán phục “thần binh”. Tên thanh niên còn không đợi diệp phàm cảm thán xong đã lao tới, nhanh như chớp đã đến trước mặt diệp phàm giơ bổng đập xuống, điện quang kinh thiên theo đầu bổng như thuỷ triều hướng diệp phàm ầm ầm lao xuống. Diệp phàm chỉ kịp giơ tay chống đỡ, một tầng hắc quang xuất hiện bao quanh tay hắn. Điện quang như nước vào biển lớn trực tiếp bị hắc quang thôn phệ, tuy thế cánh tay diệp phàm vẫn bị tĩnh điện làm tê liệt. Chỉ tích tắc sau đầu bỗng đã tới gần trực tiếp đập mạnh vào, hắc quang tiêu tán diệp phàm kêu thảm một tiếng trực tiếp động thân lướt ra xa. Tên thanh niên không buông tha, vận cước bộ truy theo.
Đá bụi mịt mờ, sấm giật chớp gầm, cảnh tượng kinh thiên động địa, khắp nơi hoang tàn tan tác, cây cối đổ ngã, mắt đất loang lỗ đầy hố to nhỏ. Chỉ thấy trung tâm đám bụi đằng xa xen lẫn vài tia điện quang như ẩn như hiện, hai bóng người đang va chạm vào nhau, lướt qua lướt lại, tiếng rầm,rầm, binh binh, bang bang vang lên liên tục. diệp phàm tay cầm hắc cầu không ngừng giao thủ với ngọc bổng lôi đình không ngừng đánh tới.
“Đầu hàng đi, ngươi không thắng được ta đâu, ha ha mà công nhận đã mấy trăm năm rồi ta không được đánh một trận sướng khoái thế này”
Một bổng bổ xuống tạo thanh miệng hố rộng mười thướt chấn lui diệp phàm ra xa, tên thanh niên mặt cười khoái ý.
Diệp phàm mặt mũi lạnh tanh đáp
“Nằm mơ đi”
“Tốt, tốt lắm, vậy hãy nếm thử một chiêu này của ta”
Nói rồi, hắn vận lực cầm bổng liên tục đập mạnh xuống đất, khiển đại địa rung chuyển, điện quang lập loè lan khắp mặt đất. Diệp phàm cả khinh vội vàng chuyển thân nhảy lên thân cây. Điên quang như những con rắn li ti bò khắp nơi, cả dặm của khu rừng nhìn từ cao như có hàng ngàn điểm nhỏ màu xanh không ngừng chuyển động, Đập hơn trăm cái tên thanh niên mới ngừng tay, mỉm cười tay giơ lên bàn tay đập mạnh xuống đất, miệng lớn tiếng hô:
“Đại địa dưỡng lôi “
Theo sau tiếng quát hàng ngàn tia sét từ đại địa phá đất lao lên cảnh tượng hùng vĩ phi thường, Diệp phàm chỉ kịp nghĩ, lần này thảm rồi, hắc quang tức khắc bao quanh người hắn. Hàng ngàn tia điện lao thẳng lên trời tụ thành một quả cầu sét khổng lồ lơ lửng trên không. Cầu sét vừa thành hình, một tia sét từ nó lao thẳng phương hướng diệp phàm đang đứng. Không suy nghĩ nhiều diệp phàm lập tức giậm chân phóng đi, sét đánh cây tan nát, quả cầu trên không liên tục phóng sét về phía diệp phàm, diệp phàm vận toàn lực lấy thân cây làm bàn đạp phóng nhanh ra xa. Không ngờ đúng lúc diệp phàm đang bay trên không tên thanh niên chợt xuất hiện, một bổng bổ ngang người diệp phàm. Diệp phàm chỉ kịp giơ tay đỡ đòn lực đạo còn dư chấn diệp phàm văng mạnh xuống đất vừa lúc tia sét không lồ đánh tới, rầm, Diệp phàm bị chấn cho đầu váng mắt hoa , lăn sang ngang liên tục né các tia sét. Tên thanh niên nhếch miệng cười, thân hình loé lên đã chặn ngang đường, trực tiếp tung cước đá văng diệp phàm đập mạnh vào thân cây đối diện. Diệp phàm cổ họng ngọt ngọt kìm không được liện tiếp phun máu tươi cả người vô lực, chật vật vô cùng.
“Ngươi chỉ có thế thôi sao”
Tên thanh niên giọng thoáng chút thất vọng:
Diệp phàm không khỏi cảm thán, đúng là núi này cao còn có núi khác cao hơn, tên này trình độ không biết hơn hắc lão ma biết bao nhiêu lần,…, hàiiiii có lẽ chỉ có thể dùng đến nó. Nghĩ rồi diệp phàm cố gắng nâng người đứng dậy, nhìn tên thanh niên mỉm cười đầy tự tin:
“Ta sẽ cho ngươi thấy sức mạnh thật sự của ta”