
15-09-2014, 09:46 AM
|
 |
Nhập Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: May 2014
Bài gởi: 76
Thời gian online: 71210
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 4 Posts
|
|
Thiên Trường Địa Cửu
Thiên Trường Địa Cửu
Chương 6: Túy Sơn
“Tĩnh cô nương, có thể tự lo không?”
“Ý huynh là…?”
“Nếu duy trì kết giới tôi không thể toàn lực tấn công.”
Tôi nhìn Vô Tự, trong lòng khẩn trương nghĩ đến những âm thanh ghê rợn khiến đầu muốn nổ tung.
“Sẽ rất nhanh…”-Vô Tự nhìn tôi. Đôi mắt đẹp trở nên sâu thẳm.
Tôi nhớ đến thần chú hộ thân của dòng họ, trước giờ chưa dùng. Không biết với thể loại này có tác dụng không.
“Theo ý huynh đi.”
Vô Tự thu lại kết giới, đám khói ma quái với ngàn cặp mắt đỏ lòe cuồn cuộn ôm lấy chúng tôi. Tôi cắn mạnh đầu ngón tay, máu đỏ tươi theo ngón tay chảy xuống lòng bàn tay. Tôi xoa hai lòng bàn tay cho máu lan đều, rồi giơ hai tay lên quá đỉnh đầu, gọi thần hộ vệ. Đó là một câu chú dài, không phát ra tiếng.
Chỉ biết đám khỏi tản ra, giữa không trung, hiện lên một con công trong suốt, mắt đỏ như huyết, mà thật ra đúng là huyết, xòe đuôi ôm lấy tôi. Rất nhanh, tôi kéo cả lạc Tiên và nha đầu đứng chung.
Cùng lúc đó Vô Tự hai tay như múa trên dây đàn, cùng quái thú thoắt ẩn thoắt hiện. Trước mắt tôi chỉ có màu đen thăm thẳm, màu đỏ lòm lòm, và cả những vệt sáng hồng sắc như lưỡi hái bay lượn.
Lạc Tiên sững sờ nhìn con công trong suốt nhè nhẹ đung đưa trên đầu hỏi tôi: “Đây là thần hộ mệnh của cậu à?”
Tôi nghe thấy Lạc Tiên hỏi, nhưng không còn tâm trí để trả lời, bởi vì đã toàn lực dồn vào việc lo lắng cho Vô Tự, rất sợ anhta bị quái thú nuốt lấy hồn phách. Bình thường khi nhân vật của tôi tử trận, hồn phách sẽ được lưu lại bình ngọc, dùng thẻ hồi sinh thì sống lại. Còn Vô Tự, tôi thực sự không biết có giống vậy không. Hình ảnh những xác chết ngổn ngang mà chúng tôi đã chôn trong miếu hiện lên, khiến tôi càng rối loạn. “Chết là hết”, tôi lẩm bẩm. Đột nhiên không thấy Vô Tự đâu nữa, tôi hoảng loạn lao ra khỏi quầng sáng bảo vệ.
Vừa lao ra toàn thân bị nhấc bổng lên, cảm giác thân thể bị quấn lấy bởi những xúc tu, ngày một siết chặt.
Con công muốn bỏ lại Lạc Tiên và nha đầu, bay lại nhưng tôi nhanh chóng ra lệnh cho nó đứng im chỗ cũ.
Đột nhiên các xúc tu biến mất, tôi rơi bịch xuống đất. Vuốt ngực thở hổn hển.
Đám khói màu đen tan biến. Để lại một vùng yên ả như ban đầu.
Vô Tự từ xa bay lại, trên tay cầm một viên ngọc đen láy.
Thần hộ mệnh biến mất. Lạc Tiên ôm tiểu nha đầu đã ngất vì hoảng sợ lại chỗ tôi.
“Muội không sao chứ?”
“Không sao.”
Tôi bám lấy tay Lạc Tiên đứng dậy. Trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng nhìn Vô Tự.
“Huynh không sao chứ?” Tôi nắm lấy tay Vô Tự hỏi.
Lạc Tiên bên này đỏ mặt tức giận.
|