Diệp phàm gầm lên một tiếng, hắc quang từ từ bao bọc khắp cơ thể, Không gian xung quanh cũng bắt đầu rung động không ổn định. Đến khi cả người bị bao phủ bởi một tầng hắc quang, Diệp phàm thân hình loé lên đã quỷ mị xuất hiện trước mặt tên thanh niện, vũ động cánh tay tung một quyền hướng hắn đánh tới. Quyền như vô lực, nhẹ nhàng, chậm rãi. Thấy quyền phong vô lực, tên thanh niên nhếch miệng cười đầy khinh thường, cả người hắn lội điện lập loè bỗng phát sáng chói mắt, lôi điện bạo phát, các tia sét không ngừng bắn ra bốn phía, cùng lúc đó, bổng trên tay cũng múa thành vòng tròn nhắm ngay đầu diệp phàm đánh tới. Rắc rắc rắc., quyền phong diệp phàm nữa đường thì ngừng, không gian như tấm gương vỡ các vết nứt không ngừng lan rộng như mạng nhện.Không gian chấn động, đại địa rung chuyển, một kình lực kinh thiên xuất hiện, tên thanh niên chỉ thấy như đang bị cả toà núi đè trên người, điện quang quanh người trực tiếp bị đánh tan, cả người như con diều đứt dây bay mạnh ra sau, trên đường bay còn không ngừng thổ huyết.
“Sư đệ, đệ không sao chứ”
Giọng nói lo lắng vang lên rồi lão sư huynh không biết từ đâu ôm mộ dung tuyết đã xuất hiện bên cạnh tên thanh niên oán độc nhìn diệp phàm:
“Sư đệ, tên này quỷ dị, chúng ta cùng liên thủ may ra mới có cơ hội”
Tên thanh niên vẻ mặt bình tĩnh trả lời, nhưng trong con mắt hắn đã thoáng thần sắc sợ hại. Một quyền vừa rồi như cả toà núi hùng vĩ, hắn căn bản không hề có lực phản kháng.
“Được, vậy nhanh giải quyết hắn thôi”
Cùng lúc đó một giọng nói trầm trầm như từ địa ngục vang lên, không ngờ xuất phát từ diệp phàm:
“Tốt tốt, cả hai ngươi cùng lên đi, như vậy mới sảng khoái”
Đặt mộ dung tuyết tựa vào gốc cây dùng kết giới bao bọc. Cả hai liếc mắt nhìn nhau, hiểu ý cùng động thân phân biệt hai bên bao lấy diệp phàm ở giữa. Hai người không hẹn mà cũng hô:
“Nhị sát trận”
Nói rồi tay bắt đầu kết ấn, chỉ thấy lão sư huynh mi tâm lập loè hắc sắc quang, tay niệm chú ngữ kỳ lạ, hắc vụ không ngừng lan ra từ người hắn, còn tên thanh niên tay cầm bỗng đã buông ra, ngọc bổng lở lững, trôi nổi trước mặt cả thân bổng chập chờn lôi điện. Diệp phàm vẫn như cũ không hề động thân, mắt không rời khỏi người mộ dung tuyết phía xa, trong mắt tràn đầy dịu dàng, vẻ yêu thương vô hạn.
“Ngươi thật xem thường bọn ta, vậy thì nếm thử sức mạnh của một trong thập đại trận pháp bản môn đi”
Lão sư huynh căm phẫn gầm lên. Việc diệp phàm ung dung ngắm nhìn mộ dung tuyết không thèm để ý ngăn cản bọn họ lập trận không khác gì tát cho bọn họ một bạc tay, xem thường đến thế là cùng.
“Tên chết tiệt người không ra người quỷ không ra quỷ kia, không được phép dùng đôi con mắt dơ bẩn đó làm ô uế sự thánh khiết của nàng”
Tên thanh niên càng trực tiếp, oán độc khiến răng nói. Giờ khắc này hắn chỉ muốn xông lên ăn tươi nuốt sống tên quỷ quái trước mặt.
Diệp phàm run người quay mặt. Trong đôi con ngươi quỷ mị đã xuất hiện sát cơ khôn cùng khiến người khác không lạnh mà run. Lão sư huynh cũng bị con mắt âm trầm đó làm cả người ướt đẫm mồ hôi, cười gượng gạo:
“Ha ha quá muộn rồi trận pháp đã xong, ngươi hãy từ từ hưởng thụ đi”
Lời vừa dứt thân ảnh của hắn biến mất vô tung vô ảnh, diệp phàm mặt hiện vẻ bất ngờ đưa mắt nhìn quanh phát hiện không biết từ lúc nào chung quanh không còn là khu rừng nữa mà là đã trở thành một mảnh đất hoang vu, âm u. Trên trời mây đen bao phủ lôi điện chập chờn, dưới chân mặt đất cũng đã bao bởi một tầng hắc vụ. Diệp phàm nhìn mà hơi sững sốt bật thốt:
“Ảo ảnh à”
Húuuuu, tiếng hú cao ngất vang vọng khắp không gian yên tĩnh, một đàn sói hình thành từ hắc vụ hú dài hướng diệp phàm công tới, cùng lúc đó lôi điên trên trời cũng gầm vang bắn thẳng xuống diệp phàm. Diệp phàm đôi mắt hiện vẻ trào phúng, tay khẽ rạch, một vết rách không gian xuất hiện, vết rách mở to như con mắt không ngừng thôn phệ, mây đen, sấm chớp, hắc vụ, mọi thứ.
Rầm , một tiếng nổ lớn vang lên, không gian chói sáng rồi biến mất, diệp phàm chậm rãi mở mắt khu rừng quen thuộc đã trở về. Đảo mắt nhìn quanh, hai sư huynh đệ kia đang chật vật nằm trên mặt đất, đôi con ngươi oán độc, thù hận, tràn ngập khủng hoảng và không cam lòng nhìn chằm chằm diệp phàm. Diệp phàm sát cơ dâng lên chậm rãi hướng tên thanh niên đi tới
“Muốn giết thì cứ giết”
Tên thanh niên mặt hiện vẻ quyết tuyệt.
“Được thôi, mà trước nói ta biết các ngươi là ai, nàng là gì của các ngươi”
“Tên quỷ quái nhà ngươi muốn giết thì cứ giết, không cần nhiều lời”
“Tốt tốt, ta sẽ cho các ngươi thoả mãn”
Diệp phàm cười tà dị, tay giơ lên định chụp xuống đầu tên thanh niên. Không ngờ lúc này dị biến phát sinh, diệp phàm đầu đau như búa bổ. Một giọng nói lạnh lẽo xuất hiện trong tiềm thức hắn:
“Ngươi không xứng để sở hũư sức mạnh này, ta sẽ lấy nó lại”
Diệp phàm phát sinh dị biến, chỉ thấy hắn ôm đầu lăn lộn trên đất, không gian chung quanh biến dạng méo mó, tên thanh niên đang sẵn sàng đón nhận cái chết không ngờ lúc này phát sinh vấn đề không khỏi nghi hoặc:
“Hắn bị sao thế”
Lão sư huynh vẫn còn bị dư uy của diệp phàm làm khiếp sợ, không khỏi run rẩy nói”
“Kệ hắn đi, nhanh mang tiểu sư muội đi”
“Ừ”
Nói rồi, hai người cố lết tấm thân đầy máu tươi đến bên cạnh mộ dung tuyết. Lão sư huynh lấy từ không gian giới chỉ một chiếc thảm to lớn, ngồi lên rồi quay sang nói với tên thanh niên:
“Nhanh đi thôi”
Tên thanh niên không chần chờ ôm mộ dung tuyết nhảy lên, tấm thảm như một vì sao vút một cái đã ở phía chân trời xa.
Diệp phàm ôm đầu lăn lộn nhưng thần trí vẫn còn, nhìn thấy tấm thảm bay lên, tim như nhỏ máu, tròng mắt hắn như nứt ra, trong lòng điên cuồng kêu to:
“Thả ta ra, nhanh lên thả ta ra ta phải đi cúư nàng, ta không thể mất nàng, aaaaaaaaaaaaaaaaa”
Giọng nói lạnh tanh lại tiếp tục vang lên:
“Hừ, thứ sức mạnh này không thuộc về ngươi, đùng cố chấp. Dù ngươi có tri thức thì nhưng tri thức đó không thuộc về ngươi, ngươi không phải chủ nhân của nguồn sức mạnh này.”
Diệp phàm gào to:
“Tại sao, tại sao ta có tri thức, ta có truyền thừa của lão đầu ta là chủ nhân của hắc cầu, ngươi nhanh biến đi, ta phải đi cúư nàng”
Giọng nói lại chuyển thành mỉa mai:
“Ha ha ngươi thật ngây thơ, tri thức phải là của chính ngươi, phải tự ngươi khám phá, dù ngươi có được tri thức thì ngươi cũng không có khả năng hiểu về nó, ngươi chỉ như con rối vận dụng nó mà thôi. Ngoài ra quan trọng nhất 36 khiếu huyện của ngươi chưa hình thành được mầm móng tiểu thế giới, nếu cứ cố chấp ngươi sẽ bị bóng đệm vĩnh hằng bao phủ. Hãy ngủ một giấc rồi bắt đầu hành trình của chính mình, tìm kiếm tri thức của riêng ngươi”
Đầu óc diệp phàm ngày càng mơ hổ, giọng nói kia thì ngày càng nhỏ dần. Khi những từ cuối cùng vang lên cũng chính là lúc diệp phàm cũng hoàn toàn mất ý thức rơi vào hôn mê