“Đau đầu quá”
Diệp phàm lim dim mở mắt, đầu vẫn còn không ngừng truyền đến từng trận ê ẩm khiến hắn không thể không ôm đầu mơ hồ lên tiếng.
“Đây là đâu”
Diệp phàm mơ màng đảo mắt nhìn quanh phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường, xung quanh bao bởi bốn vách bằng trúc, cả căn phòng kể cả chiếc bàn đơn sơ với vài chiếc ghế lẻ lỏi cùng bộ tủ đôi và chiếc giường hắn đang nằm hầu như tất cả đều làm bằng trúc. Từng cơn gió mát theo khe cửa sổ truyền vào kèm theo những tiếng chuông gió trong trẻo êm tai khiến tâm hồn diêp phàm không khỏi dâng trào khoái cảm, thư sướng. Hắn cảm thấy yên bình như đang ở trong căn phòng nhỏ của mình cùng trò chuyện với người con gái mình quen thuộc. Nghĩ tới nàng diệp phàm không khỏi ảo não lắc đầu buồn bã, bỗng mắt hắn hiện vẻ kiên quyết thì thầm:
“Mộ dung tuyết, ta nhất định sẽ tìm thấy muội, ta nhất định sẽ đưa muội trở về bên ta một lần nữa”
“Ồ ngươi tỉnh rồi à”
Bỗng một giọng nói như chuông bạc truyền vào đánh thức diệp phàm khỏi luồn suy tư. Diệp phàm đưa mắt nhìn qua, hắn không khói có chút kinh ngạc, một cô gái trẻ tuổi đang đứng ở trước cửa mỉm cười nhìn hắn, nàng mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt cả người toát lên khí chất thanh nhã thoát tục, dáng người yểu điệu lung linh, khuôn mặt như trăng rằm, hàng mi như lá liễu, con mắt to tròn linh động, tràn đầy sinh cơ, đôi môi anh đào nhỏ nhắn khẽ mở. Quả thực là khuynh quốc khuynh thành, lần đầu tiên diệp phàm trông thấy một cô gái có thể so sánh dung mạo với mộ dung tuyết. Nhìn nàng diệp phàm lại bất chợt nhớ tới người con gái hắn yêu, tâm trạng không khỏi buồn bã. Cô gái nhìn diệp phàm vẻ mặt ảm đạm không khỏi hiếu kỳ:
“Ngươi sao thế, lúc nãy ta còn thấy ngươi vui vẻ lắm mà”
Diệp phàm khôi phục lại tinh thần, nhìn qua cô gái hỏi:
“Là cô cúư ta sao, đây là đâu vậy, cô là ai”
“Hì hì, hỏi nhiều thế sao ta trả lời hết được,… , ta à , hì hì, ta là tô uyển nhi , đậy là nhà ta, còn ngươi ấy à, thì người ta lên núi lấy thuốc thấy bên kia có động tĩnh lớn nên hiếu kỳ qua xem ai ngờ phát hiện ra ngươi đang bị thương nằm trên mặt đất nên tiện tay cúư về”
Tô uyển nhi nhìn qua diệp phàm che miệng cười nói:
Diệp phàm tiếp tục hỏi:
“Thế toà thành cách đây gần nhất bao xa”
Tô uyển nhi cắn nhẹ ngón tay ra vẻ suy tư:
“À, tính xem, ừm ừm có vẻ là linh nhạc thành cách đây hơn trăm dặm về phía đông”
Diệp phàm gật gật đầu vẻ hiểu rồi cười cười nhìn tô uyển nhi:
“Cảm tạ cô nương giúp đỡ, ta còn có chuyện gấp có lẽ nên rời khỏi đây, ngày sau có cơ hội sẽ quay lại báo đáp”
Nói rồi hắn đứng dậy định đi không ngờ tô uyển nhi nhảy ra chặn trước mặt, vẻ mặt đầy giảo hoạt lên tiếng:
“Này này ngươi chưa trả tiến thuốc men mà định đi sao, còn tiền công ta cõng ngươi về nữa, hơi nhiều đấy nha”
Diệp phàm không khỏi cười khổ, giang hai tay ra vẻ hết cách:
“Ta cũng không có tiền để trả à”
Tô uyển nhi nghe thế nhảy dựng lên, vẻ mặt tràn đầy thất vọng, khoé mặt đã rưng rưng nước mắt. Qua hồi lâu không kìm được trực tiếp ngồi bệt xuống đất, khóc rống lên
“Ngươi quỵt nợ, ngươi quỵt nợ không chịu đâu, không chịu đâu, hu hu”
Diệp phàm thấy thế cũng cuống lên, vội vàng ngồi xuống dỗ dành thế mà cũng phải tốn hết sức chín trâu hai hổ mới dỗ nàng nín khóc. Tô uyển nhi giương khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương, trên mặt vẫn còn đọng hai hàng nước mắt, hỏi:
“Ngươi nói thật không sẽ giúp ta bắt bạch thố”
Diệp phàm nhìn khuôn mặt đáng yêu, đôi mắt to tròn lấp lánh hào quang mọng đợi, không khỏi ôm đầu cười khổ:
“Được, được, bắt mười con cũng được”
“Tốt tốt quá, cảm ơn ca ca”
Tô uyển nhi nhảy dựng lên ôm chầm lấy diệp phàm, đôi thỏ bạch mới nhố của nàng không ngừng cọ sát qua lại trên ngực diệp phàm. Diệp phàm cảm thấy một trận ôn hương nhuyễn ngọc, mặt hơi đỏ, vội đẩy tô uyển nhi ra, nghiêm mặt nói:
"Ta tên diệp phàm"
“Vâng, diệp phàm ca ca, ta đi chuẩn bị bữa tối đây”
Tô uyển nhi che miệng cười khanh khách rồi dời bước ra ngoài
Diệp phàmcảm thấy rất chi là đau đầu, hắn nhìn điệu bộ tung ta tung tăng của tô uyển nhi mà trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác bất an, cuộc sống yên bình của mình đang dần biến mất.
Đến buổi ăn hai người ngồi ăn rất ngon miệng, đồ ăn tuy rất đơn sơ chỉ có vài món rau, nhưng diệp phàm cảm thấy đây là bữa cơm ngon nhất hắn từng ăn, có lẽ do diệp phàm hôn mê nhiều ngày chưa có gì vô bụng nên bữa đâu tiên luôn luôn rất đặc biệt. Diệp phàm cũng sẵn tiện hỏi thăm về thân nhân của tô uyển nhi, hắn không khỏi nghẹn ngào, thật là một cô gái đáng thương, tô uyển nhi từ nhỏ cha mẹ mất sớm, không còn thân thích nên nàng phải lên núi sống với ông mình nhưng vào tháng trước ông nàng trong một lần đi săn thì cũng không trở về nữa, từ đó nàng phải sống một mình trong khu rừng hoang vắng. Diệp phàm nhìn dáng vẻ nàng đáng yêu đang không ngừng gắp thức ăn mà lắc đầu cảm thán
“Một cô gái một thân một mình ở núi rừng này không biết nàng sống như thế nào nữa”
“Ca ca nói gì thế”
Tô uyển nhi nhíu nhíu cái mũi nhỏ xinh nghi hoặc lên tiếng:
Diệp phàm vội lơ đãng, nói
“À, không không có gì, ta chỉ hiếu kỳ muội ở một mình không sợ sao, đây là rừng rậm nhiều yêu thú đáng sợ lắm”
“Hì hì, hầu hết yêu thú ở quanh đây đều là bạn của muội, hằng ngày muội còn cùng chúng trò chuyện nữa cơ”
Diệp phàm sửng sốt không ngờ con người ở dị giới này còn có khả năng đặc biệt như vậy. Lập tức lại phát hiện nghi vấn mới:
“Vậy sao muội còn nhờ ta đi bắt bạch thố gì đó cho muội”
“Con bạch thố này không phải là bạn của muội, nó suốt ngay nhăm nhe ăn cắp rau của muột không à. Chỉ tại muội không chủ tu nguyên lực mãi mà chỉ dừng ở sĩ cấp hạ phẩm nên không làm gì được nó”
Tô uyễn nhi vẻ mặt sầu thảm, thút thít nói, kế đó lại hưng phấn chớp chớp đôi mắt to đen láy nhìn diệp phàm
“Nhưng muội không nhìn ra được ca ca ở cấp độ nào chắc hẳn sẽ mạnh hơn muội nhiều, ca ca nhất định phải dạy cho nó một bài học, nó chỉ tương đương với trung phẩm sĩ cấp thôi”
Diệp phàm cũng không có phản bác. Mà quả thật là sau khi hôn mê tỉnh dậy không ngờ trong đan điền hắn xuất hiện thêm một quả cầu màu xanh nhạt to gấp đôi quả cầu hắc vụ, sau một hồi xem xét, quả cầu lôi điện đấy lại có uy lực tương đương sư cấp phát động công kích cùng thuộc tính, quả thật khiến hắn bất ngờ không thôi với khả năng đặc biệt của hắc cầu.
“Xoạt xoạt, rột rột”
Bỗng bên ngoài truyền đến âm thanh rất nhỏ nhưng trong trời đêm yên tĩnh lại tạo thành thanh âm độc nhất vô nhị. Tô uyển nhi vừa nghe thanh âm, cả thân người đứng bật dây hưng phấn vỗ tay:
“Nó đến rồi, nó đến rồi, ca ca mau xử nó đi, mau bắt nó vô làm nồi thịt thỏ nào”