Vô Tự đặt viên ngọc vào tay tôi, khẽ nói:
“Tĩnh cô nương thấy trong người thế nào?”
Tôi cười: “Rất ổn.”
“Không bị thương chỗ nào?”-Vô Tự nghi hoặc.
“Ừm.”- Tôi cười cười, giấu bàn tay còn dính chút máu ra sau lưng, chùi chùi vào váy.
-
Tay còn lại cầm viên ngọc tung tung lên, đánh giá: “Nặng ghê. Đang đánh nhau mà mà huynh đi tìm thứ này hả…”
Vô Tự hơi cúi người, nâng bàn tay đang cầm viên ngọc của tôi lên ngang tầm mắt: “Có thấy gì không?”
Tôi căng mắt dòm, Lạc Tiên cũng nghển cổ lên dòm. Một ánh nhìn đỏ ngầu giận dữ chuyển động không ngừng bên trong viên ngọc. Tiếng Vô Tự đều đều bên tai: “Một điểm không ngờ là nhãn tâm đồng nhất.”
“Tim và mắt là một?” Tôi nghệt mặt.
“Rốt cuộc huynh làm thế nào để bắt được nó?”
Vô Tự thấp giọng: “Tĩnh cô nhương có để ý, vì sao con quái thú có nhiều mắt như vậy?”
Tôi nhếch miệng: “Thì…vậy mới là quái thú.”
Lạc Tiên đằng sau thở dài. Tôi liếc mắt, hắn liền làm bộ mặt nghiêm chỉnh.
Vô Tự kiên nhẫn: “Nó có nhiều mắt như vậy dĩ nhiên là điểm lạ, như con rồng có chín cái đầu, nhưng chỉ có một cái duy nhất là điểm yếu đúng không?”
“Ừm” tôi thả hồn theo lời Vô Tự mà hình dung. Lạc Tiên đằng sau chịu không nổi lên tiếng: “Trời ạ, muội là óc…giun à???”
Tôi quay phắt lại, trừng mắt: “Huynh điên à? Giun làm gì có óc?”
Lạc Tiên ngửa mặt lên trời, hai tay ôm đầu than thở. Vô Tự khẽ cười. Tiểu nha đầu giựt giựt tay tôi: “Tỷ à, con quái đó có nhiều mắt để đánh lừa mọi người đó, mọi người vì sợ hãi sẽ không thấy được điểm yếu của nó.”
Tôi ngạc nhiên: “Tiểu muội à, sao muội nghĩ vậy?”
Lạc Tiên buông tay la lớn: “Đúng rồi đó, nha đầu đó nói đúng rồi. Xem muội đi.”- Đoạn thở dài.
“Cậu muốn chết hả?” Tôi rướn lông mày, khóe môi động đậy.
Vô Tự yên lặng. Con quái thú này không cho ai lên đỉnh Túy sơn, phải chăng còn có nguyên nhân khác.
Vì đã cạn thể lực, nên hai chân tôi nhũn ra. Vậy là mọi người đành ngồi lại nghỉ ngơi.
Lúc này trời đã quá trưa. Nếu không tranh thủ đi thì lại phải qua đêm trong rừng, sáng mai mới lên đường được. Nên chúng tôi chỉ nán lại một lúc, sau đó nhanh chóng đi tiếp.
Nghỉ chưa đủ nên tôi mệt mỏi, toàn bị rớt lại phía sau. Mọi người vì tôi mà giảm tốc độ. Từ trên cao nhìn xuống giống hệt bốn con ốc sên đang quằn qoại bò, lâu lâu giựt khúc.
“Muội nhìn tiểu nha đầu kia, sao muội còn yếu hơn vậy?”
Tôi đỏ mặt, vừa thẹn vừa bực, kéo tai Lạc Tiên, mặc kệ cậu ta la oai oái ‘Cậu không bị ảnh hưởng bởi mặc định game, nên đừng có lớn lối nha”. Lạc Tiên giựt tay tôi ra, ngạc nhiên “cậu cũng đâu có bị ảnh hưởng, cậu không nhận ra à?”. Tôi ngớ người “phải không?”. Lạc Tiên nhành miệng “trời ạ, cậu đâu có phụ thuộc vào bình bơm thể lực hay bình sinh lực đâu, cũng không hề có thanh máu hiện trên đầu, rồi tiệm tùy thân đâu, không phải thông qua đó lấy được nguyên bảo, tiền bạc, đồ dùng sao, nhưng rõ ràng là cậu đâu lấy được?” Tôi sững sờ “sao cậu biết mấy thứ này?”. Lạc Tiên than thở “tớ không thích game thôi, nhưng không phải là chưa chơi bao giờ.” Tôi lẩm bẩm “vô lí, nhưng tớ vẫn xài được chiêu thức hệ thủy…” Lạc Tiên nhỏ giọng “khi cậu biến hình xong, cậu vẫn mặc quần áo bình thường, trong khi tớ cứ tưởng phải là xiêm áo lộng lẫy lắm, hình dáng xinh xắn lắm…e hèm” Lạc Tiên giả vờ hắng giọng. Ý cậu ta nói tôi không xinh đẹp.
“Hai người có sức thầm thì to nhỏ vậy thì lẹ chân lên đi.”
Tôi quay lại, cảm giác trong mắt Vô Tự có vài tia khó chịu.
Dọc đường lên núi, tôi cứ nghĩ mãi về vấn đề này. Từ khi vào game, tôi sử dụng phép thuật nhiều hơn, chuẩn xác hơn, Võ công tự nhiên mà xài, hiệu ứng vẫn lung linh như mọi khi. Chỉ có điều, đã mạnh hơn. Khi xài cũng không phải mặc hay trang bị đồ hệ thủy. Thật kì lạ.
“Không đi nổi nữa?- Vô Tự chìa tay ra.”- Vậy lên đây nghỉ.
Tôi ngẩng đầu. Thấy Lạc Tiên và tiểu nha đầu đã đứng ở đầu mỏm đá. Tôi nắm lấy tay Vô Tự, nhún người nhảy lên tảng đá. Đi lại chỗ Lạc Tiên đang chờ. Chúng tôi sở dĩ quyết định nghĩ ngơi ở trên mỏm đá cao là để tránh dã thú. Khi còn quái thú, dã thú không dám hoành hành. Nay quái thú đã diệt, bọn chúng như nhịn đói lâu ngày, nhất định thấy mồi ngon là lao tới.
Vẫn lót dạ bằng mấy cái bánh khô mà Vô Tự mang theo.Tiểu nha đầu cực kì ít nói. Nó ngồi yên lặng nhìn về xa xăm. Một đứa bé tám tuổi lại có nhiều suy tư như vậy, phải chăng là do mất mát quá lớn.
“Hy vọng trên đỉnh núi là một ngôi làng đông đúc, họ hàng của cô bé cũng ở trên đó. Vậy là tụi mình yên tâm giao bé cho họ.”
Tôi liếc Lạc Tiên: “Cậu suy nghĩ đơn thuần quá vậy.”
Lạc Tiên hừ mũi, bỏ tôi ngồi một mình, lon ton chạy lại bày trò nghịch ngợm với tiểu nha đầu.
Vô Tự nhóm lửa xong, nhẹ nhàng ngồi cạnh tôi.
“Phải rồi, Bạch công tử có khỏe không?”- Tôi chợt nhớ đến vị mỹ nam kia, nên buột miệng hỏi.
Bàn tay cầm thanh củi hơi khựng lại, Vô Tự nghiêng mặt nhìn tôi: “Hiện tại không rõ. Trước đó thì khỏe.”
Thanh củi mới bỏ vào nhanh chóng bị ngọn lửa táp lấy, cháy xem một mảng.
Tôi đưa tay vuốt tóc, chiếc vòng ngọc chạm vào má mát lạnh.
“Phải rồi, quên hỏi huynh. Chiếc vòng này là thế nào?”