Vô Tự nhìn chiếc vòng xanh biếc tỏa ánh sáng dịu trên cổ tay tôi mới nhớ ra:
“À, vật này…lúc đó thấy nguy hiểm nên mới đưa cho Tĩnh cô nương.”
Mắt tôi sáng lên, chiếc vòng này là vật quý, phát tài nha: “Nhưng công dụng của nó là gì?”
Vô Tự vươn tay đến:
“Ờ thì…có nhiều hữu ích, nhưng hiện tại ổn rồi, Tĩnh cô nương có thể đưa lại cho tôi không?”
Môi tôi cong lên, mấp máy không nói lên lời. Vô Tự cũng không rụt tay lại, bàn tay trắng muốt hướng về phía tôi.
“Huynh…sao lại tặng rồi mà còn…” Tôi vì tiếc vật quý, viện đại một lí do để phản biện.
“Tôi có nói tặng Tĩnh cô nương?”. Vô Tự trong mắt ẩn chứa nụ cười.
Tôi: “…”
Tôi đuối lý. Đúng là hắn không nói tặng, nhưng chỉ có cái vòng, con trai gì mà hẹp hòi.
Tôi bực mình tháo ra. Hành động dứt khoát, vừa tháo vừa nói:
“Thì trả cho huynh. Dù sao cũng chả đẹp.”
Tôi đặt chiếc vòng vào tay Vô Tự, nhưng khi nhìn lại thì chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của tôi lọt thỏm trong bàn tay lạnh lẽo của anh. Tôi vội rụt tay lại, thấy Vô Tự cũng thoáng bối rối. Tôi nắm chiếc vòng một lần nữa tuột ra. Chiếc vòng lóe sáng rồi yên vị chỗ cũ. Tôi có chút không kiên nhẫn, mắm môi mắm lợi giựt thật mạnh. Kết quả cổ tay lằn đỏ. Vô Tự giữ tay tôi lại, không mạnh nhưng rất chặt, khẽ quát:
“Nàng làm gì vậy?”
Tôi gân cổ đáp: “Còn làm gì nữa...”
Vô Tự ngẩng đầu: “Sao?”
“Không sao” Tôi cúi mặt lí nhí. “Nàng? Vô Tự vừa gọi tôi là nàng...”.
Vô Tự xoa xoa vết lằn đỏ vì tụ máu trên cổ tay tôi, hai hàng lông mày nhíu lại. Rõ ràng là đang khó chịu. Nhưng, ai đó mới gọi tôi là “nàng”. Bởi vậy tôi mơ mơ màng màng. Ai đó cũng gọi nữ tử kia là “nàng”.
“Chỉ đùa một chút, đã cho là thật, lại làm cho tay mình ra nông nỗi này.”
Lạc Tiên từ xa nhấp nhổm nhìn ngó rồi lớn giọng:
“Hai người làm gì vậy?”
Vô Tự dĩ nhiên không để ý Lạc Tiên, còn tôi thì lườm cậu ta:
“Không phải chuyện của cậu.”
Mắng xong quay lại đã thấy Vô Tự bôi thứ gì đó lên tay tôi.
“Huynh bôi…”
“Thuốc giảm sưng tấy.”- Vô Tự chẳng chờ tôi nói hết câu, anh giải thích luôn.
Tôi khẽ cười: “Huynh…là tủ thuốc di động à?”
Vô Tự nghiêng đầu: “Tủ thuốc di động?”
Tôi che miệng cười, cũng không giải thích.
“Là đang chọc tại hạ?-Vô Tự trên miệng nở nụ cười dịu dàng.”
Sau đó chợt nhớ đến chuyện cái vòng, tôi hỏi:
“Cái vòng này huynh mua ở đâu? Sao đeo vào được mà không tháo ra được.”
Vô Tự đặt tay tôi lên làn váy mềm mại, suy tư một lúc mới chậm rãi:
“Vốn định không nói cho nàng biết. Vì nàng không thích nghe chuyện dài dòng, mà chuyện này rất dài.”
Tôi xấu hổ phân bua: “Không phải, đó là lúc trước. Hiện giờ rất muốn nghe.”
“Vậy thì được. Ta sẽ kể”- Vô Tự mỉm cười.
Sau này mới biết đó không phải là chuyện dài dòng, mà là chuyện cực kì dài dòng. Nhưng tôi đã thức suốt đêm nghe mà không hề ngủ gật hay tỏ ra chán chường.
Bắt đầu là chuyện vùng đất được coi là Thánh địa nằm chính giữa nối Hỏa Phụng, Mộc Long, Thủy Ngưu, Kim Điêu, Thổ Dương lại với nhau. Sau đó là chuyện năm vật trấn giữ tượng trưng cho năm nguồn sức mạnh được đặt ở năm lối vào Thánh địa đã bị thất lạc. Từ đó yêu ma hoành hành, điều ác nảy sinh. Con người ta bắt đầu tràn đầy tà tâm và thù hận.
Dĩ nhiên khúc sau của chuyện tình tay ba lâm li bi đát một thời Vô Tự cũng kể cho tôi nghe nốt. Trong lúc kể, lâu lâu lại hỏi:
“Nàng không mệt à?”
Khi tôi lắc đầu đến lần thứ ba, thì Vô Tự nhíu mày, kiên quyết bắt tôi ngủ. Tôi dựa vai anh ngủ ngon lành.
Đến trưa ngày hôm sau chúng tôi đến nơi. Đó là một thôn nhỏ, cổng thôn còn viết ba chữ “Túy sơn thôn”. Nét chữ uốn lượn đẹp mắt, lại có vài sợi mây lững lờ vắt qua, càng nhìn càng thích. Tôi nói nhỏ với Lạc Tiên:
“Lúc trước có học thư pháp…”
“Chẳng đến đâu chứ gì, khỏi nói. Hiểu.”- Lạc Tiên khoát tay.
Tôi co chân đá cậu ta một cái.
“Cậu điên à, con gái con đứa gì mà…”-Lạc Tiên khẽ làu bàu.
Tiểu nha đầu tuy không nghe rõ nhưng biết là tôi với Lạc Tiên gây nhau thì bụm miệng cười:
“Lạc ca với Tĩnh Yên tỷ đừng cái nhau nữa. Mau đi thôi.”
“Đó, thấy chưa, cậu còn không bằng nha đầu này.”
Lạc Tiên ném cho tôi một câu xong quay sang xoa xoa vai tiểu nha đầu:
“Tiểu muội ban nãy gọi ta là gì? Gọi lại ta nghe!”
Tôi chợt nhớ ra, quay sang kéo tay áo Vô Tự:
“Huynh…sao cũng thay đổi cách xưng hô vậy?”
Vô Tự nghiêng đầu: “Sao? Không thích?”
Tôi xua tay lia lịa: “Không phải, không phải, chỉ là…”
Vô Tự trong mắt có ý cười dịu dàng, xoay vai tôi đối diện với mình, khẽ hỏi: “Chỉ là…sao?”
Tôi đỏ mặt, lắp bắp: “Có chút không quen.”
Vô Tự cười: “Vậy từ từ sẽ quen.”
Giống như vừa có một trận gió thổi qua, mang theo hương hoa dại man mác, tôi mỉm cười nhìn Vô Tự.
Lạc Tiên và tiểu nha đầu đã đi vào thôn trước.
Tôi và lạc Tiên thong thả vừa đi vừa ngắm hoa cỏ ven đường, càng đi càng cảm giác như đắm chìm trong biển sương mù, những bông hoa màu sắc lãnh đạm thoắt ẩn hiện, tạo nên khung cảnh mờ ảo, dị người. Sau đó thấy một ông cụ lớn tuổi đi ra từ màn sương lạnh. Lúc này mới để ý, trên tóc, trên vai và cả trên y phục đều ướt đẫm sương. Tôi nhíu mày:
“Chỗ này rất lạnh phải không?”
Vô Tự dường như cũng nhận ra tức thì, anh cởi áo choàng đưa cho tôi, nhưng tôi ngăn lại:
“Muội không lạnh.”
Nhưng rồi chiếc áo vẫn được Vô Tự choàng lên người tôi, sau đó được cột cẩn thận.
Ông cụ lớn tuổi chính là trưởng thôn. Và cũng chính là Túy Đà sự phụ. Ông ngoại của tiểu nha đầu. Chúng tôi kính cẩn cúi đầu chào. Ông cụ cũng rất thân thiện, cảm ơn chúng tôi rối rít.
Sau màn chào hỏi, ông cụdẫn chúng tôi vào sâu trong thôn.
Càng đi vào sâu càng có cảm giác sởn da ốc. Không phải vì trong làng thiếu ánh sáng. Mà vì không thấy bóng người đâu cả. cái thôn to như vậy, không lẽ chỉ có mình ông cụ?
Ngôi nhà mà ông cụ dẫn chúng tôi đến là một ngôi nhà gianh, vách lứa. Bên ngoài cũng cắm vài cọc xiêu vẹo, nhờ có mấy cây leo quấn vào mà thành hàng rào. Trước sân có mấy con gà le te chạy. Bên hông nhà có trồng vài bụi cỏ xanh mướt.
Ông cụ đứng trước vại nước, múc cho chúng tôi mỗi người một bát nước đầy, híp mắt cười:
“Nước ở đây ngọt lắm.”
Nước chứ có phải nước ngọt đâu mà ngọt. Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng khi uống hết một bát, thì vị ngọt thanh đọng lại ở đầu lưỡi, cảm giác sảng khoái vô cùng.
Nhìn quanh quất không thấy giếng nước, tôi mới hỏi:
“Lão bá, nước này lấy từ đâu?”
Ông cụ vuốt vuốt chòm râu bạc:
“Ở suối Nhàn.”
Tôi lại tiếp: “Lão bá tự đi lấy sao?”
“Tiểu cô nương chê ta già cả không có sức lực à? Là ta tự lấy.”
Tôi cười, xua tay:
“Không phải. Lão bá rất là khỏe. Nhưng mà…lão bá sống một mình sao?”
Đôi mắt cười bỗng tắt lịm. Ông lão ho một tiếng rồi đánh trống lảng:
“Xem kìa, gà ta nuôi béo tốt không? Thịt ba con đãi hai tiểu tử này mới được.”
Lạc Tiên lúc này vừa từ bếp chui ra, mặt mày dính ít tro bếp:
“Lão bá, nước sôi rồi.”
“Ơ, hai người đi sao mà chậm thế. Không ai đói à.”
Lạc Tiên lau lau vết dơ trên mặt. Ông cụ ngoắc Lạc Tiên:
“Đúng rồi, tínhcả tiểu tử này nữa. Làm bốn con gà.”
Ông cụ nói là làm, hai tay bắt hai con gà béo giơ lên, bọn gà đập cánh loạn xạ.
“Khà khà, tối nay vui đây. Nói trước, ta là chủ nhà, bốn cái phao câu là của ta hết.”
Tôi chết lặng. Loại võ công gì, trong chưa đầy một cái chớp mắt đã tóm được bốn con gà.
Việc nấu ăn vốn dĩ là tôi phải làm. Nhưng khổ nỗi trước giờ tôi mới chỉ tự nấu mì cho bản thân thôi. Còn lại cứ bún bò, bún riêu, hủ tíu, bánh canh, cơm tấm…quất tới tấp.
Tôi nói với Vô Tự: “Huynh, người ta nói dụng kiếm giỏi ắt công phu bếp núc không tồi. Huynh trổ tài đi.”
Trong lúc Vô Tự lưỡng lự thì ông cụ và Lạc Tiên đều đồng thanh:
“Đến vặt lông gà còn không vặt nổi. Nấu nướng cái gì?”
Vô Tự nhìn tôi, tôi nhìn hai người kia, tay chân dính đầy lông gà, loáng cái đã đem bốn con gà làm sạch sẽ.
Ông cụ nhìn bốn con gà ngẫm nghĩ:
“Để xem hôm nay lão sẽ dùng các ngươi như thế nào.”
Lạc Tiên đổ xong chậu nước làm gà, nghe vậy ngẩng lên:
“Làm tám món: soup gà khai vị, gà nấu ớt, chân gà rang muối, sụn gà nướng muối ớt, cánh gà chiên tỏi, gà hấp muối, da gà chiên giòn trộn đậu hũ, chả gà ngũ sắc.”
Ông cụ cười lớn:
“Được, được, rất hợp với ý ta. Tiểu tử này xem ra kiến thức không tồi.”
Tôi nhìn Lạc Tiên. Cậu ta am hiểu ẩm thực vậy sao?
Sau đó lạc Tiên xách gà đi ngang qua tôi mới nói nhỏ:
“Tôi rất thích nấu ăn. Đừng lo. Đảm bảo ngon.”
Sau đó đắc ý đi vào bếp.
Tôi đi vào gian nhà chính, lại vòng qua gian nhà phụ. Tuyệt nhiên không thấy tiểu nha đầu đâu hết. Trong lòng không khỏi nghi hoặc. Bèn kéo Vô Tự ra, nói nhỏ vào tai anh.