Chương 8: Eva
Từ Bắc Tú sơn trang đi ra, Lâm Phi một đường lái xe quay về nơi ở của Liễu lão nhưng tâm tư của hắn thì vẫn còn có chút dừng lại ở chỗ ở của Tô Ánh Tuyết.
Thật tâm mà nói thì hắn hy vọng cô sẽ liên hệ với chính mình, không phải là muốn biết cô có thật sự báo cảnh sát bắt hắn hay không, mà chỉ đơn giản là muốn nhìn thấy bộ dạng của cô gái khiến lòng hắn xúc động kia mà thôi, cứ nghĩ đến là lại muốn gặp mặt một lần.
Dù rằng biết rõ cô cũng không phải là bóng hình trong trí nhớ nhưng vẫn như cũ có chút không bỏ được.
Hơi lắc lắc đầu xua tan đi những ý niệm miên man trong óc, Lâm Phi nhấn mạnh chân ga tăng tốc lao đi.
Nhà của Liễu Hồng Ân thuộc khu lão thành ở phía tây Lâm An, là một căn nhà hai tầng đơn giản, giống như tên gọi, người ở khu này đa số đều đã có tuổi.
Giờ này chắc là Liễu Hồng Ân đang cùng vợ hắn đi mua thức ăn, Lâm Phi đem xe đỗ lại trước cửa nhà bọn họ sau đó hướng đến căn nhà trọ rẻ tiền nho nhỏ của mình mà đi.
Căn nhà trọ nhỏ này được xây dựng vào thời kỳ cuối những năm 80, lâu năm rồi không được sửa chữa càng lộ ra vẻ rách nát, cũng chỉ những người vừa độc thân lại nghèo như Lâm Phi mới thuê ở mà thôi.
Lâm Phi chạy lên lầu, vừa liếc mắt liền thấy được thông cáo thúc giục đóng tiền thuê nhà dán trên cửa, mặc dù tạm thời có thể xoay sở được nhưng về lâu dài thì chắc không gánh nỗi áp lực của tiền thuê nhà rồi.
Bình thường, kể cả bao thuốc lá hai khối tiền thì trong một ngày hắn cũng chỉ ăn uống chi tiêu hết hai mươi đồng mà thôi, như thế là đã tương đối tiết kiệm rồi, nhưng vẫn còn tiền điện nước và một số chi tiêu lặt vặt nữa.
Cho dù là thay Liễu Hồng Ân lái xe ban đêm hay là đi làm việc tay chân ở công trường đều là những công việc có tính chất không ổn định.
Trên thực tế, nếu không phải tình cờ gặp được Liễu Hồng Ân trong một nhà ăn vào một năm trước, hai bên cũng là vừa gặp đã thân, sau đó thông qua dò la thì biết chỗ ở của đôi bên cũng tương đối gần, sau lại Liễu lão có lòng tốt giúp đỡ, bằng không thì hắn cũng chẳng thể có được thêm khoản thu nhập nhờ vào việc lái ta-xi ban đêm rồi.
"Phải nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết, bằng không thì chỉ có nước tiếp tục đi làm phiền bác cả!" Lâm Phi có chút đau đầu mà gãi gãi gáy của mình.
Tại mảnh đất Lâm An này, Lâm Phi cũng chỉ có một nhà bác cả là thân thích duy nhất.
Đúng lúc này, di động của hắn vang lên.
Liếc nhìn qua màn hình điện thoại, khóe miệng hắn cong lên nụ cười ôn hòa, thì thào nói: "Vừa nhắc tới Tào Thào thì Tào Tháo đã đến rồi.."
Hắn vội bắt máy: "Này, Dao Dao, có việc gì không?"
Người gọi điện chính là em họ Lâm Dao của hắn, là cô con gái bảo bối mà bác cả Lâm Đại Nguyên của hắn mãi đến hơn ba mươi tuổi mới có được.
Hai cha con Lâm Đại Nguyên cùng Lâm Dao hiện đang ở tại thôn Thủy Khẩu thuộc ngoại thành Lâm An.
Hơn một năm trước, khi Lâm Phi về đến nơi này thì mới biết được phòng ở trước đây của mình đã bị dỡ bỏ. Sau đó hắn tìm đến bác cả, Lâm Đại Nguyên cũng tỏ ý muốn hắn ở cùng gia đình bọn họ.
Thế nhưng qua tìm hiểu Lâm Phi cũng biết được vợ của Lâm Đại Nguyên đã sớm qua đời vì bệnh bạch cầu, một mình hắn vừa phải đảm nhiệm vai trò của cả cha lẫn mẹ, ban ngày làm bảo vệ môi trường, ban đêm lại mở sạp sửa xe đạp ven đường vất vả nuôi Lâm Dao ăn học, cũng chẳng dễ dàng gì nên đành khéo léo từ chối.
Một gã đàn ông như hắn chẳng lẽ không thể tự lo cho thân mình được? Thế là hắn dọn đến khu lão thành thuê phòng rồi kiếm việc sống qua ngày.
Có điều từ nhỏ bác cả đã rất thương hắn, tuy rằng không ở cùng một nơi nhưng vẫn thường xuyên bảo Lâm Dao gọi điện hỏi hang, mời ăn đến nhà ăn cơm.
Trong thời buổi đô thị phát triển, người người đều coi trọng vật chất như thế này, nhưng Lâm Phi vẫn cảm nhận được thân tình nồng đậm từ bác cả cùng cô em họ, thế nên hắn vô cùng trân trọng nó.
Từ đầu dây điện thoại bên kia vang lên giọng nói ngọt ngào tươi mát pha lẫn chút hàm xúc rụt rè của một cô gái.
"Anh... cha của em có vài lời muốn nói với anh." Lâm Dao nói xong liền chuyển máy cho cha mình.
Tuổi của Lâm Đại Nguyên so với cha Lâm Phi chỉ lớn hơn vài tuổi mà thôi, nhưng giọng điệu của hắn lại có vẻ già nua khác thường: "Tiểu Phi, tiền thuê nhà tháng này đã đủ chưa? Nếu vẫn chưa đủ thì nơi bác cả đây có dư một ít.. Đừng để chỉ vì tiền thuê nhà mà ngay cả cơm cũng ăn không đủ no đó! Chỉ có mấy trăm khối mà thôi, bác vẫn có thể lo được!"
Trong nội tâm Lâm Phi dấy lên cảm giác xấu hổ, ngay đến bác cả cũng biết được tình trạng kinh tế bết bác của mình. Có điều, đó là tiền mồ hôi nước mắt của bác thì sao hắn có thể lấy được. Chỉ có thể cười trấn an: "Bác không cần lo, gần đây con có giúp lão Liễu làm một ít việc, cũng lời được chút đỉnh, không vấn đề gì đâu."
"Nga, vậy là tốt rồi, thật là cảm ơn Hồng Bân! Đúng rồi! Đêm nay Dao Dao phải quay lại trường học, nhân tiện bác bảo nó mang cho con một ít bánh chưng, sắp đến tiết Đoan Ngọ rồi." Lâm Đại Nguyên cười nói.
Lâm Phi cũng cười đáp lại vài câu, sau đó thì gác máy.
Hơi tính toán trong lòng, xem ra hắn cần phải nhanh chóng nghĩ biện pháp kiếm ra tiền mới được, cho dù phải mượn lão Liễu thì cũng không thể nào đi làm phiền bác cả.
Đang định lấy chìa khóa ra mở cửa, chợt mày của Lâm Phi nhíu lại, một đạo hàn mang chớp lên trong mắt hắn.
Mở cửa ra, hắn bước vào căn trọ nhỏ chỉ có hơn ba mươi mét vuông của mình, nhìn lướt qua nơi giường nằm, chiếc bàn tròn nhỏ cùng một băng ghế đá, tất cả đều như cũ.
Hết thảy mọi thứ đều giống hệt như trước khi mình rời đi, nhưng.. chỉ là giống như mà thôi.
Trong mắt Lâm Phi dần dần nổi lên sát khí dày đặc, đã lâu lắm rồi hắn chưa từng có cảm giác nổi giận như thế này.
"Đinh linh linh..." Lúc này di động lại lần nữa vang lên.
Lâm Phi đưa mắt nhìn, trên màn hình xuất hiện một chuỗi ký tự lộn xộn, căn bản không phải là số điện thoại.
Nhưng Lâm Phi lại biết, cả thế giới chỉ có một người là khi gọi điện tới sẽ hiển thị như thế này.
"Đã hơn một năm không gặp rồi, cô vẫn khỏe đó chứ? Eva." Lâm Phi bắt máy bằng giọng điệu trầm thấp, sắc mặt cũng hơi dịu lại, lộ ra sự tưởng niệm ôn nhu cùng thản nhiên.
Qua một lúc lâu, đầu dây bên kia mới truyền tới giọng nói dễ thương đầy nữ tính của một cô gái ngoại quốc, một chuỗi tiếng Anh tiêu chuẩn.
"Tôi.. tôi rất khỏe, chủ nhân... ngài.. ngài cũng khỏe đó chứ?"
"Cũng trở về được một thời gian rồi, nói chung là đã thích ứng được môi trường ở đây, làm một người dân bình thường, bình bình đạm đạm rau cháo qua ngày, tuy vẫn còn có chút không quen nhưng lại cảm nhận thêm sự phong phú của nhân sinh."
Lâm Phi cười ha ha, cũng dùng tiếng Anh với giọng điệu bản địa của Luân Đôn đáp lại: "Tôi biết cô gọi cho tôi để làm gì, đã có người phát hiện được tung tích của tôi tại Hạ quốc.. Đối với cái này cũng chẳng còn cách nào, thế giới này quá nhỏ, sớm hay muộn thì cũng bị bọn họ phát hiện mà thôi."
Đầu dây bên kia Eva có chút cả kinh: "Cái gì? Chủ nhân, có người dám can đảm động thủ với ngài sao? Thật xin lỗi... Là Eva không làm tròn bổn phận của mình, thỉnh chủ nhân trách phạt!"
Eva lo lắng và sợ hãi nói với giọng hổ thẹn.
"Không cần phải khẩn trương như vậy, bọn hắn còn chưa ngu xuẩn đến mức trực tiếp xuống tay với tôi, chắc là chỉ muốn tìm lại một chút đồ vật từ tay tôi mà thôi." Lâm Phi trấn an nói.
"Đúng vậy! Là Eva quá lo lắng rồi, bản thân Victor rất rõ ràng tình huống của chủ nhân, cho hắn mười lá gan cũng không dám mạo phạm uy nghiêm của ngài." Giọng Eva đầy tự hào xen lẫn chút ái mộ.
Trong mắt Lâm Phi chợt lóe lên một tia dị sắc: "Ồ? Là Victor? Hắn đã đến Hạ quốc?"
Eva cũng có chút không rõ hỏi lại: "Chủ nhân, người ngài gặp được không phải là Victor sao?"
"Nơi ở của tôi bị cao thủ bí mật dò xét qua, nều như là Victor hay là thủ hạ của hắn thì đều không nhàm chán tới mức như vậy đâu.
Hắn theo tôi nhiều năm như vậy chắc là biết rõ loại kỹ xảo này chỉ giấu diếm được người khác chứ chẳng thể nào qua mắt được tôi đâu. Nói như vậy thì có ít nhất hai nhóm người đã nắm được tung tích của tôi." Lâm Phi có chút nghĩ ngợi nói ra.
Ngữ khí của Eva đột nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm nghị: "Chủ nhân, nói không chừng Victor chính là lợi dụng lối suy nghĩ này của ngài mà có hành động nào đó, hoặc là chính hắn đã tiết lộ hành tung của ngài.!
Ngài nhất định phải cẩn thận Victor, một năm nay vì tìm được ngài mà hắn đã hao hết mọi tâm tư, hắn còn không tiếc mọi giá tìm tới tôi để dò la hành tung của ngài, nhưng đáng tiếc là bị tôi cự tuyệt.
Tuy rằng bên ngoài hắn luôn miệng nói là vì tưởng niệm ngài, muồn tìm ngài để ôn chuyện, nhưng tôi cho rằng mục tiêu của hắn nhất định là 'Cái chìa khóa'."
"Cứ mặc kệ hắn đi... Chỉ cần hắn không quá phận, tôi cũng lười quản, dù sao trước mắt thì hắn cũng là người thích hợp nhất thay mặt tôi.." Lâm Phi cười khẽ.
Eva sâu kín thở dài: "Chủ nhân, tại sao lúc trước ngài lại lựa chọn trở lại Hạ quốc? Mặt dù đó là quên hương cũ của ngài, nhưng chính phủ nơi đây quá nhạy cảm, hơn nữa cao thủ cũng đông đảo vô cùng...rất không thích hợp để ngài quy ẩn..."
"Cô đã sớm muốn hỏi đến vấn đề này rồi đúng không?" Lâm Phi cười một tiếng nói, hắn biết cô gái này là sợ hắn tức giận nên mới chôn giấu nghi vấn trong lòng mãi cho đến lúc này.
Bị đoán trúng tâm tư, Eva chỉ "Ân" một tiếng rồi im lặng, chính xác là vì đang trong điện thoại nên cô mới dám hỏi Lâm Phi về nguyên nhân khiến hắn quyết định như thế.
"Tôi đang đợi một người, người này bảo tôi ở Hạ quốc chờ hắn, coi như sự kiện kia không phát sinh thì tôi cũng tính toán trở về gia hương, lần này chỉ là hành động sớm một bước mà thôi." Lâm Phi đáp.
"Nha..." Eva cũng không hỏi người hắn đang đợi là ai, sau một lúc do dự cô mới nói tiếp bằng giọng êm ái: "Chủ nhân, Eva rất nhớ ngài.. Thật sự muốn đi tìm ngài..."
"Lúc trước cô đã đáp ứng không đi tìm tôi... khi đó tôi mới để lại phương thức liên lạc cho một mình cô, cho phép cô hương tôi báo cáo lại một ít tình hình khẩn cấp, thế nên cô không cần phải cô phụ sự tín niệm của tôi như thế!" Lâm Phi nghiêm mặt nói.
"Chỉ là... Chủ nhân ngài cũng đã bị bọn hắn tìm được rồi.." Eva u oán nói thầm...
"Eva, ngay cả lời của tôi mà cô cũng không nghe sao?" Lâm Phi như cười như không thản nhiên hỏi.
Ở đầu giây bên kia Eva sợ hãi giật thoát mình một cái, sau một lúc trầm mặc mới đáp: "Eva biết rồi...Eva sẽ nghe lời..."
Trong lòng Lâm Phi có chút không đành, nhưng hắn cũng chẳng còn cách nào, tuyệt đối không thể để cô gái này đặt chân đền Lâm An, thậm chí là Hạ quốc.
Bằng không thì các đại lão cao tầng của Hạ quốc sẽ tập trung hết lại mà nghiên cứu nguyên nhân gì khiến cô quyết định đến đây.
Đến lúc đó, chỉ cần là người có tâm thì khẳng định sẽ nhanh chóng tìm được ra mình.
Thế nên hắn chỉ an ủi vài câu, bảo cô cứ ở nước ngoài đợi, sau đó thì cúp máy.
Nhìn thoáng qua căn phòng nhỏ mà mình đang thuê, Lâm Phi lắc đầu tự nhủ: "Cái chìa khóa... chìa khóa, quả nhiên dù đã nói qua nhưng chẳng có người chịu tin ah..."
Lâm Phi giống như là đang trào phúng cái gì, cười cười lẩm bẩm một tiếng sau đó liền đem quần áo của mình cởi bỏ, bước vào nhà vệ sinh bắt đầu tắm gội.