| 
		
	
		
		
		
		 
			
			120. TRỐNG RỖNG - Hữu Thường Đại Hiệp 
 
Một chữ tình thôi, mà không ai giải được 
Để mấy trăm năm, tác giả viết ngàn bài 
Thơ dẫu hay đi, rồi thoảng tựa gió bay 
Tình dẫu bền chặt, rồi nhạt dần năm tháng... 
 
Ta biết làm gì (cho) cuộc đời thôi buồn chán 
Tương lai ở đâu, cho hết chuyện lo âu 
Và riêng bản thân, chút gì trong hiện tại 
Không phải sai lầm, làm lại mất trăm năm.../.
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
	
	 |