Tình người tôi biết ở phương nào
Phi thân tìm kiếm khắp Nhân Tào
Ai người yêu tốt nên tin cậy
Quan vị, kiêu, giàu, khó tâm giao
Trâm ơi! Người có hiểu lòng ta?
Ngươi bằng kim ngân có thấu đao?
Tâm hồn chân chánh hay lo cả
Công lý ôm vào - phải gian lao
Việt Nam xét đến phải nhìn mà
Võ văn danh vị, cũng cần sao
Người cứ tìm sư nên trước đã
Công, tài, toàn vẹn cứ nghêu ngao./.
12. Ỷ THIÊN CẢM BÚT*.
Tình kia tan vỡ - tự bao giờ
Mây trôi nước xiết - có đợi chờ
Ai hay ai biết - bao lâu thế
Bao kiếp đoàn viên - có dám mơ???
Người xa biên ải, xa mù mịt
Người ở am chùa, chắc bơ vơ
Người cố tâm tìm, người năm cũ
Người vẫn cạnh mình, chút tiểu thơ...
Chia tay, xa vắng, ai không khóc**
Xin hỏi anh hùng có thể ngơ?!.
(*): Ỷ thiên đồ long ký
(**): ai không tiếc.
13. THẦN ĐIÊU ĐẠI HIỆP 1*
Trăng sáng đêm thu, gió tiếc thời
Vừa vui đã cách mấy phương trời
Nỗi niềm huynh muội đành chôn kín
Ai biết trong lòng xót lệ rơi
Ngày mai người ở chốn nơi
Ngàn năm vẫn khó một lời tình yêu.
14. THẦN ĐIÊU ĐẠI HIỆP 2**
Gió thu lạnh quá có buồn khong
Trăng thu vời vợi vẫn còn trông
Gặp nhau mới đó, chia tay sớm
Một người đi tới, một người mong
Ca - huynh, hai tiếng ai đâu ước
Thầm mong còn gặp có được không
Từ xưa, một chữ yêu, sao khó
Người đã đi rồi, vẫn chưa thông!
15. THẦN ĐIÊU ĐẠI HIỆP 3***
Trăng thu vằng vặc trên cao
Gió thu lạnh buốt biết bao u buồn
Đâu hay giọt lệ vừa tuôn
Gặp nhau, xa cách, mấy muôn núi rừng
Muội - huynh, lòng chẳng đặng đừng
Ước mong ngày nọ giữa chừng gặp nhau
Dù cho đời có ra sao
Cổ nhân vẫn đúng: "buồn đau tình trường"
Lời ai tạm biệt thê lương
Ngày mai mưa nắng gió sương vương sầu.
(*), (**), (***): Đây là ba bài thơ tôi viết về tình cảm của Quách Tường đối với Dương Quá. Khi đọc truyện này các bạn sẽ biết tôi đang viết về đoạn nào.
16. PHÂN VÂN
Tôi muốn quên đi,
sợ quên rồi than tiếc
Tôi muốn nhớ người,
sợ gian khó buồn đau
Trong thực tâm,
chắc không bao giờ quên được
Nhưng chuyện này,
tôi giải quyết biết ra sao?
Một không không đến bảy,
tên kia là truyện
Hai một ba năm còn,
ta vẫn gian lao
Vì gian lao,
ta sợ mình qua không nỗi
Vì mơ màng,
ta không chắc vẫn chờ nhau!./.
17. TỰ HỎI
Truyện là truyện,
đọc xong lại buồn, sao đọc mãi?
Là lịch sử,
hay từ tâm thức tiểu thuyết gia
Chữ vô tâm,
nhưng người viết hữu tình
Sóng gió dòng đời,
và khói lửa chiến tranh.
Tây Đô, Bắc Hoá, hay chân mình
Lịch sử xa xăm hay thực tế còn đây
Đau lòng uất nghẹn - người thiên cổ
U sầu buồn tủi - kẻ thế nhân
Cổ truyện qua đi,
anh hùng là trên giấy
Người thực ngậm ngùi,
bâng khuâng nỗi tương lai!
Truyện mở đầu, tất nhiên là có kết
Truyện dẫu dài, nhưng không kết được chăng
Hỏi trong đời, cái gì là mãi mãi
Viết truyện thêm buồn, vậy viết để làm chi?!
18. ĐÊM LẠNH
Gió đêm lạnh, tôi đi về cũng lạnh
Trăng cô đơn, tôi nhìn cũng chợt lẻ loi
Gác sang bên, những chuyện gì riêng chỉ em anh
Chút hơi lạnh, ấm cõi lòng còn trong tăm tối.
19. SAX.
Gặp em biết mặt được vài ngày
Giàu - nghèo, chẳng nghĩ chuyện tương lai
Tiểu thư người hỡi - ngây thơ quá
Đổ vỡ hỏi rằng: lỗi tại ai?
Tại người, tôi đây xin lỗi vậy
Giờ tôi xin kiếu, vẫn còn may
Tại tôi, rằng chuyện cũng đã rồi
Ai mà nổi nóng, vẫy bái bay. =))))))
20. THANH LONG ĐỘNG
Người cũ năm xưa vắng bóng rồi
Cảnh cũ ngày nào cũng vậy thôi
Buồn lắm, dù sao, lòng thương hại
Nhìn cảnh - nhớ người, viết để vơi
Cảnh xưa đạm bạc, người còn đó
Giọng nói tiếng cười lúc xa xôi
Cảnh mới khang trang, người thiên cổ
Thương buồn, tội nghiệp, cảnh đơn côi
Dừng chân giây phút, lòng ái ngại
Buồn người, tội cảnh, tội nghiệp tôi
Vui buồn, ngày tháng thành quá khứ
Mọi chuyện qua rồi, cứ quên thôi./.