Trông Tử Huyền phủ lúc đó vô cùng náo nhiệt, bên ngoài đình viện của Hầu Phí đứng chật ních vòng trong vòng ngoài, nam nữ già trẻ đều vui vẻ đàm luận.
“Mau tránh ra.”
“Thái thượng tam trưởng lão đến, mau tránh ra.”
Thấy Tần Vũ dẫn theo trung niên nhân đến, hơn ngàn người đang tụ tập tự động tránh ra một lối đủ cho ba người đi. Tần Vũ dẫn Tiêu Diêu Thiên Tôn mỉm cười bước qua.
Hắn và Tiêu Diêu Thiên Tôn vừa đặt chân vào đình viện, Hắc Vũ, Khương Lan, Xa Hầu Viên ở trong tỏ vẻ nghi hoặc quan sát.
“Oa…” Liên tiếp hai tiếng trẻ nít khóc vang lên.
Nét mặt ai cũng vui vẻ, Tần Vũ nhìn Tiêu Diêu Thiên Tôn, dù ông ta vẫn tỏ ra trầm ổn nhưng trong ánh mắt thoáng hiện nét kích động, hoàn toàn dồn hết vào mình Hầu Phí đứng ngoài cửa.
“Kẹt.”
Cửa mở ra, Hầu Phí lao thẳng vào, Tần Vũ, Khương Lan, Hắc Vũ đứng ngoài đều mỉm cười bàn luận.
“Đúng là hiếm thấy, không ngờ hai hài tử của Hầu Phí lại ra đời liền nhau, gần như cùng một lúc.”
Mục quang Khương Lan nhìn sang Tiêu Diêu Thiên Tôn, hơi biến sắc: “Tiểu Vũ, không hiểu vị này là ai?” Tuy hỏi vậy nhưng nét mặt ông cho thấy đã đoán ra.
Sáu ngàn vạn ức năm trước, Thiên Tôn sơn lần đầu tiên giáng lâm, Tiêu Diêu Thần Vương cũng tham gia rồi thành Thiên Tôn, đương nhiên Khương Lan biết vị Thần Vương này, có điều dung mạo của Tiêu Diêu Thiên Tôn hiện nay so với năm xưa đã hơi biến đổi, trọng yếu nhất là khí chất đã khác.
“Khương Lan, sáu ngàn vạn ức năm không gặp, huynh quả nhiên không nhận ra ta.” Tiêu Diêu Thiên Tôn khẽ mỉm cười.
Tần Vũ lập tức hiểu ý phất tay đóng cửa đình viện, thân phận của Tiêu Diêu Thiên Tôn không nên để đám hậu bối tử đệ bên ngoài biết được, bằng không sẽ gây ra náo loạn mất.
“Lan Thúc, vị này là Tiêu Diêu Thiên Tôn tiền bối.” Tần Vũ đứng cạnh đó giới thiệu.
“Tiêu Diêu Thiên Tôn?”
Bọn Hắc Vũ, Bạch Linh, Tả Thu Lâm đều lộ vẻ kinh ngạc, nên biết các Thiên Tôn đều là thị thần long kiến thủ bất kiến vĩ, như Lôi Phạt Thiên Tôn, không ít người chỉ được thấy qua “Thủy Mạc”.
Được chính diện cùng Thiên Tôn đàm thoại, khắp Thần giới không có mấy người được phúc khí này.
“Tiêu Diêu Thiên Tôn đến đây làm gì?” Trong lòng Khương Lan nghi hoặc, tuy nhiên ngoài mặt vẫn cung kính hành lễ, “không ngờ là Tiêu Diêu Thiên Tôn tiền bối, mời tiền bối ngồi xuống đây.”
Một đám người đang ngồi vội đứng dậy, Thiên Tôn còn đứng, liệu ai có mặt mũi nào để ngồi.
Tiêu Diêu Thiên Tôn lộ ra nét cười, phất tay: “Khương Lan, không cần khách khí, hôm nay ta đến đây là có việc.”
“Ha ha, đại ca, đệ có một nhi tử, một nữ nhi, mau đến xem đi” Giọng Hầu Phí vang lên như lệnh vỡ trong đình viện, mọi người đều hướng ánh mắt về cửa phòng, Hầu Phí ôm một anh nhi tiến ra, hưng phấn đến nỗi mắt lóe hồng quang liên tục.
“Một nam, một nữ.” Hắc Vũ lướt tới đầu tiên, tức thì Khương Lập, Bạch Linh và đám đông cũng xô tới, ai mà không cao hứng khi thấy sinh mệnh mới chào đời.
Cả đình viện tràn ngập những nụ cười.
“Lần này Tiêu Diêu Thiên Tôn tới chắc vì hai anh nhi này chào đời.” Trong lòng Tần Vũ thầm nghĩ, nhìn sang Tiêu Diêu Thiên Tôn, ông ta đang kích đông, không tính đến hắn mà tiểu nhi tử Tần Sương cũng nhìn ra.
Ánh mắt Tiêu Diêu Thiên Tôn quét qua hai anh nhi, tràn đầy kích động, hưng phấn.
Nhưng ông ta tự nén được, không tiến lên.
“Đại ca,” Hầu Phí ngẩng đầu, thấy Tần Vũ không tới bèn nhíu mày: “đại ca, đứng xa thế làm gì, mau lại xem hai tiểu oa oa này, ha ha.” Ánh mắt Hầu Phí chỉ lướt qua Tiêu Diêu Thiên Tôn, nhưng không để ý.
Hồng Vân, Tử Hà từ trong bước ra, cả hai đều là thiên thần cao thủ, sinh hài tử cũng không ảnh hưởng lắm đến thân thể. Hồng Vân gọi ngay: “Hầu tử, đưa Hạnh Nhi đây.”
“Hầu Hạnh? Tên này không hay chút nào, phu nhân cua ta, nữ nhi khả ái thế này sao lại tên là cái gì Hầu Hạnh nhỉ, nghe ta đi, gọi là Hầu Điềm Điềm. Điềm Điềm, hay tuyệt.” Hầu Phí lập tức lên tiếng.
“Ha ha.”
Tức thì cả đám đông cười vang, Tần Vũ và Hắc Vũ bó tay, trước lúc hài tử ra đời đã thảo luận qua bao nhiêu tên, Hầu Phí đều không thích, sau cùng lại chọn một cái tên vớ vẩn là “Hầu Điềm Điềm.”
“Không biết, ta có thể chọn tên cho hài tử này không?” Tiêu Diêu Thiên Tôn vốn kích động từ nãy, băn khoăn không biết có nên lên tiếng không, giờ mới có dũng khí nói ra một câu.
Ánh mắt Hầu Phí rực lên, liếc qua Tiêu Diêu Thiên Tôn: “Ông là ai? Hài tử của ta sao lại do ông đặt tên?”
Tiêu Diêu Thiên Tôn ngẩn người, đám đông trong đình viện cũng kinh hoảng, mọi người đều biết đó là Tiêu Diêu Thiên Tôn, Hầu Phí dám nói năng bất kính như vậy, liệu sẽ xảy ra chuyện gì?
“Phí Phí, vị này là Tiêu Diêu Thiên Tôn, không được vô lễ.” Khương Lan lập tức quát lớn.
“Tiêu Diêu Thiên Tôn?”
Hầu Phí rúng động, trời ạ, đạp nhầm tổ kiến rồi, lập tức y ngoan ngoãn hẳn, cúi người hành lễ: “Vãn bối xin ra mắt Tiêu Diêu Thiên Tôn. Chỉ là hài tử của vãn bối do người làm cha này đặt là được rồi, không dám để tiền bối lao tâm.”
“Có kịch hay để xem đây.” Tần Vũ đứng bên một mực trầm mặc.
Tần Vũ đoán được mọi chuyện, Hầu Phí vốn không cha không mẹ, được Khương Lan coi là cô nhi, không chừng Tiêu Diêu Thiên Tôn này lại có liên quan đến thân thế của y.
Khóe mội Tiêu Diêu Thiên Tôn bất động, dùng thần thức truyền âm: “Hầu Phí, ta là phụ thân của con.”
“Ầm.”
Hầu Phí cảm thấy đầu óc nổ tung, hoàn toàn trống rỗng, một lúc lâu sau mới tỉnh lại, hoàn toàn trầm hẳn xuống, niềm hưng phấn có con bay sạch.
Thứ còn lại chỉ là kinh ngạc.
Y hướng mục quang lăng lệ sang Tiêu Diêu Thiên Tôn.
Ông ta đang nhìn y đầy kì vọng, ánh mắt cực kỳ hiền hòa, chờ y gọi mình một tiếng “Cha.”
“Ha ha.” Hầu Phí đột nhiên cười vang, đưa hai đứa trẻ trong tay cho Tử Hà, Hồng Vân, đoạn chỉ vào Tiêu Diêu Thiên Tôn, nói với vẻ khóc dở mếu dở: “Tiêu Diêu Thiên Tôn tiền bối bảo rằng ông là cha tôi? Ha ha, đừng đùa nữa, Hầu Phí này không cha không mẹ, tuy trong lòng thường nhớ đến họ nhưng chưa tồi tệ đến mức có người đến nói mấy câu là nhận ngay.”
Cả đình viện im phăng phắc.
“Cha?”
Cơ hồ tất cả đều bị câu nói của Hầu Phí làm cho kinh ngạc, vừa rồi Tiêu Diêu Thiên Tôn sợ ảnh hưởng nên chỉ dùng thần thức truyền âm, giờ Hầu Phí nói ra mới khiến đám đông kinh ngạc.
“Tiêu Diêu Thiên Tôn này là cha Hầu Phí?” Trong lòng Tần Vũ lại không kinh ngạc lắm.
“Hầu tử, đừng nói nhăng, chuyện này mà đùa được sao.” Hắc Vũ lên tiếng đề tỉnh.
Hầu Phí bĩu môi, liếc xéo Tiêu Diêu Thiên Tôn: “Tạp mao điểu, không phải ta đùa mà vị Tiêu Diêu Thiên Tôn tiền bối này đang đùa với ta.” Y đang cười nhưng ánh mắt cực ỳ quỷ dị.
Tiêu Diêu Thiên Tôn khẽ nhíu mày: “Hầu Phí, không biết chúng ta nói chuyện riêng được chăng?”
Tiêu Diêu Thiên Tôn không muốn việc nhà lại phơi bày trước mặt mọi người. Ông ta là Thiên Tôn, địa vị tôn sùng, đương nhiên phải giữ mặt mũi một chút.
“Nói chuyện riêng? Không thân không thích, nói chuyện gì nhỉ, muốn nói cứ nói toạc ra ở đây được rồi. Những người ở đây đều là thân bằng hảo hữu của tôi. Hảo huynh đệ! Muốn nói cứ nói, không thì thôi, tôi còn phải lo cho hai hài tử.” Ngữ khí Hầu Phí không hề khách khí chút nào.
Tần Vũ lại cảm nhận được tâm cảnh Hầu Phí đang dao động cực mạnh.
Hầu Phí hiện tại so với bình thường không giống chút nào, như trước kia, y dám nới với Tiêu Diêu Thiên Tôn như vậy ư?
“Mọi người ra ngoài đi, đừng gây loạn ở đây nữa.” Tần Vũ quay sang bảo đám đông.
Khương Lan, Dịch Phong cũng cảm giác được tình hình đặc biệt giữa Tiêu Diêu Thiên Tôn và Hầu Phí, ai cũng chào hỏi ông ta mấy câu rồi lần lượt rời đi, sau cùng cả Tử Hà, Hồng Vân và hai hài tử cũng rời khỏi đình viện.
“Phí Phí, cứ bàn luận thoải mái với Tiêu Diêu Thiên Tôn tiền bối cho rõ ràng mọi sự.” Tần Vũ dặn Hầu Phí.
“Đệ biết rồi, đại ca.” Hầu Phí gật đầu.
Tần Vũ khẽ hành lễ với Tiêu Diêu Thiên Tôn rồi mới rời khỏi đình viện, tức thì trong đó chỉ còn lại Hầu Phí và Thiên Tôn.
Tần Vũ ngồi xuồng một chiếc đôn đá cách đình viện không xa.
“Đại ca, hầu tử thật sự có quan hệ với Tiêu Diêu Thiên Tôn sao?” Hắc Vũ ngồi xuống bên cạnh, lên tiếng hỏi.
“Đừng vội, đợi chút là biết liền, hiện tại có đoán cũng vô dụng.” Tần Vũ nhíu mày, không gian chi lực trong vũ trụ hoàn toàn tản ra, bao trùm cả đình viện.
Các Thần Vương khác không dám dùng thần thức dò xét, sợ bị Tiêu Diêu Thiên Tôn phát hiện, nhưng Tần Vũ thì không, không gian chi lực của tân vũ trụ quan sát rất rõ tình hình trong đình viện.
Tần Vũ thầm than: “Tiêu Diêu Thiên Tôn, ông bàn cứ bàn nhưng không được động thủ.”
Bất kể thế nào, hắn cũng không chịu được việc huynh đệ bị coi thường.
Bên trong đình viện.
Hầu Phí và Tiêu Diêu Thiên Tôn đều đứng, kỳ thật chỉ nhìn dung mạo, hai người khá giống nhau: đều gầy gò, duy có khác ở điểm trên mình Hầu Phí toát ra một cỗ bạo ngược chi khí, Tiêu Diêu Thiên Tôn lại vô cùng hòa nhã.
“Có gì mau nói đi.” Hầu Phí trực tiếp vào đề.
Tiêu Diêu Thiên Tôn không hề nổi giận: “Hầu Phí, ta là phụ thân con, chắc chắn như vậy. Từ lúc con sinh ra đến nay, mọi việc của con ta đều biết, có ảnh tượng để chứng minh cho con xem.”
“Hầu Phí, nếu không phải ta vẫn thường quan sát con thì sao biết được những việc trong quá khứ? Dẫu là Thiên Tôn cũng không có được năng lực biết quá khứ và tương lai.” Tiêu Diêu Thiên Tôn cười: “Nếu con không có quan hệ với ta thì một Thiên Tôn quan sát con làm gì.”
Hầu Phí ngẩn người.
Y buộc phải thừa nhận lời Tiêu Diêu Thiên Tôn nói rất có lý.
Những việc lúc thơ ấu, chỉ có Khương Lan, Khương Lập là rõ, sau này cùng Tần Vũ xông pha thiên hạ, những việc y làm, chỉ có Tần Vũ và Hắc Vũ biết.
Tiêu Diêu Thiên Tôn mà muốn biết những việc trong quá khứ, trừ phi dùng Sưu Hồn với Khương Lan, Tần Vũ mới xong.
“Những việc trong quá khứ? Ai biết được Thiên Tôn có thần thông gì, tôi lại không phải là Thiên Tôn. Dựa vào điểm đó không thể nói ông là phụ thân tôi, huống hồ…ông thật sự không phải, không có quan hệ gì với tôi.”
Vẻ mặt Hầu Phí hiện lên nét cười tà dị: “Tiêu Diêu Thiên Tôn tiền bối, tôi từ nhỏ đế giờ đã trải qua quá nhiều chuyện, cùng ngã đại ca và tạp mao điểu, chém giết khắp hải vực ở phàm nhân giới, ở tiên phủ, luôn luôn phải chiến dấu, rồi từ nhân gian mà lên Thần giới, đều tự mình đi. Cả đời tôi, trong bộ nhớ không hề có từ ‘phụ thân’, có hay không với tôi chẳng ý nghĩa gì. Tôi coi như mình từ trong đá chui ra.”
Nghe Hầu Phí nói vậy, sắc mặt Tiêu Diêu Thiên Tôn trắng nhợt.
Được rồi, Tiêu Diêu Thiên Tôn tiền bối, ông là Thiên Tôn cao cao tại thượng, bất tất hí lộng tôi làm gì. Nói thật lòng, ông đột nhiên bảo rằng là cha tôi khiến tôi không thoải mái. Tôi thích tự do tự tại, không có ai quản, không có một người cha hay mẹ quản lý càng tốt.”
Y cười hì hì nhìn Tiêu Diêu Thiên Tôn rồi đi vào đình viện.
“Hầu Phí.” Tiêu Diêu Thiên Tôn quát lên.
“Được rồi, lời tôi chắc ông cũng nghe rõ? Tôi nói lại, bất kể ông là cha tôi hay không cũng chẳng quan hệ gì.” Nói đoạn, Hầu Phí trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
“A, nhi tử, khuê nữ, cha đến bế con đây.” Hầu Phí lại kêu lớn lên.