Bước đi trong bóng đêm tịch mịch, hắn cứ bước cứ bước mãi, cất từng bước chân trong tuyệt vọng. Hắn không biết đã qua bao lâu, một năm, hai năm hay còn lâu hơn thế nữa, chung quanh hắn chỉ thuần một màu đen, một màu đen vô cùng vô tận. Lam lũ cất bước mà đầu óc trống rỗng, giờ đây hắn đang tự hỏi, mình là ai, tại sao lại bước đi thế này, hắn chỉ biết bản năng mách bảo hắn phải tiếp bước. Bước tới trước, nơi đó sẽ là gì chờ hắn, luẩn quẩn trong bóng đêm vô tận hay tìm ra ánh sáng của hi vọng, câu hỏi mà hắn luôn tự hỏi không biết bao nhiêu lần, mà cũng chẳng rõ bắt đầu từ bao giờ.
Vẫn trong bóng tối vô tận, một thân ảnh cô độc mệt mỏi bước đi trong đêm tối. Bước chân hắn xiêu vẹo, loạng choạng như sắp ngã, dường như chỉ có ý chí đang tiếp tục điều khiển thân thể tàn tạ, gầy yếu này. Thế nhưng trái ngược với dáng vẻ bên ngoài, giờ đây gương mặt gầy gò ấy đang nở một nụ cười mỉm, đôi con ngươi vô thần xuất hiện một tia sinh khí hiếm hoi, tất cả bởi vì phía trước hắn có ánh sáng, một thông đạo tràn ngập ánh sáng đang ở trước mắt hắn. Đã rất lâu, rất lâu rồi, thứ ánh sáng mà chỉ tồn tại trong tiềm thức hắn, từ cái ngày định mệnh ấy.
Cố lê bước tới thứ ánh sáng hi vọng ấy. Hắn càng ngày càng kích động, đôi con ngươi loé lên sự hưng phấn cùng tràn đầy ao ước khát vọng. Ánh sáng ngày càng chói sáng rực rỡ, hoa mắt như một mặt trời hiển hiện giữa màn đêm như một vì sao lẻ loi cô độc giữa vũ trụ bao la. Thế nhưng tất cả dường như chỉ là một giọt nước làm rung động tâm hồn người thanh niên cô độc, trước khi hắn gục xuống, gục xuống trước thứ ánh sáng huyền ảo gay mắt này.
***
Hắn lim dim mở mắt, đầu truyền đến từng cơn đau nhức, chân tay uể oải vô lực, cả người cảm thấy vô cùng khó chịu, cứ như vừa trở về sau một cuộc chiến kịch liệt. Sau một lúc, hắn cố chống tay ngồi dậy, mắt hé một khe rảnh nhỏ nhưng vẫn cảm thấy hoa mắt và cay xót vô cùng. Xoa mắt làm dịu, từ từ thích ứng cuối cùng hắn cũng có thể lờ mờ nhận biết cảnh vật xung quanh. Đập vào mắt hắn là một khu rừng xanh ươm, tươi tốt, từng đàn cá đang tung tăng bơi lội trong dòng suối trong vắt, tinh khiết đến mức có thể nhìn thấy đáy, nơi những loài thực vật kỳ lạ nhưng đẹp đẽ đang vươn mình khoe sắc. Từng đàn chim bay lượn trên bầu trời, côn trùng kêu ve ve, đàn kiến hành quân thành đàn, những chú ong tha hồ hút mật từ những bông hoa xinh đẹp vươn cao tỏa hương cạnh dòng suối nhỏ. Hắn mỏi mệt ngả lưng cạnh gốc cổ thục không lồ, nơi những sợi dây leo mềm mại êm ái, như chiếc đệm lưng khiến hắn sướng khoái và cực kỳ hưởng thụ, ngắm trời rồi lại ngắm đất, nhìn ngắm cảnh vật chìm đắm trong thứ ánh sáng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, trong lòng rung động không thôi.
_“Thật là một cảnh sắc tuyệt đẹp, đẹp đến mức làm người ta chìm đắm và ảo tưởng như đang trong một giấc mộng thần tiên. Đã rất lâu, rất lâu rồi ta không cảm giác này, thật muốn mãi nhìn ngắm hưởng thụ cảm giác này, địa ngục cũng thật tuyệt khác hẳn tưởng tượng của mình”
Hắn nhắm mắt cảm thụ sự sự bình yên và ấm áp, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ đầu tiên sau bao năm hành trình mệt mỏi
_Réc réc, rít rítiiiiii rítttttt
Một tiếng rít gào chói tai đánh thức hắn khỏi giấc ngủ ngắn ngủi . Hắn bàng hoàng mở mắt cảnh tượng trước mắt khiến hắn tưởng như một giấc mộng chưa tỉnh hẳn, mặt trời đen u ám, cảnh sắc hoang tàn, cây cỏ khô héo, dòng nước hoá thành màu đen nổi bọt bốc khói, những chú cá xinh xắn giờ còn đâu, chỉ thấy mấy bộ xuơng cá vẫn đang bơi lội, mắt loé sáng quỷ dị vô cùng. Giật mình hoảng sợ, hắn không thể tin vào mắt mình, khu rừng xinh đẹp lại như biến thành địa ngục. Sau phút chốc kinh hoàng, hắn giật mình mỉm cười tự diễu:
_Hài, đúng như thế này mới là địa ngục chứ
_Rítttttttttt
Lại một tiếng rítttt chói tai vang lên, lần này xuất hiện hai con côn trùng khổng lồ kinh tởm vượt ngoài nhận thức của hắn. Hắn hoảng sợ, thật sự hoảng sợ vội vàng quay đầu bỏ chạy. Hai sinh vật gớm ghiếc rít lên một tiếng đập cánh đuổi theo, tốc độ nhanh đến mức cho dù là báo đốm nhanh nhất trái đất cũng phải léo lưỡi nhìn trân trối tự than “Thực sự không bằng”. Chưa đầy hai hơi thở một con đã đuổi kịp, vung chiếc vòi dài thô như vòi voi quất về phía hắn. Hắn mắt như tối lại thật sự không cam lòng, hắn vừa thoát khỏi bóng đêm vô tận đó, chẳng lẽ số hắn quá xui cho dù đến địa ngục cũng bị bắt nạt như vậy sao. Ngay lúc hắn cho rằng bị đập một trận bầm dập, tất nhiên hắn tưởng chết rồi sao lại chết nữa, cùng lắm là bị mấy sinh vật địa ngục này bắt về thôi, thì một thanh âm thanh thuý vang lên, chiếc vòi cách đầu hắn chưa tới một mét bỗng dừng lại, rồi tích tắt bạo liệt nổ thành vô số mảnh nhỏ máu thịt tứ tung. Hắn hoảng sợ chẳng hiểu là gì thì một bóng người lướt qua , lao về phía con côn trùng phía trước, kiếm chiêu như gió, thanh thuần như nước, vẻ vài vòng trên không đã đem con côn trùng gớm giếc phân thành mảnh nhỏ. Ngay lúc này con còn lại vòng ra sau bóng người cầm kiếm, vung chiếc vòi dài về phía đầu người nọ. hắn giật mình hô to
_Cẩn thận
Người nọ vẫn bình tĩnh như cũ, tay cầm kiếm đảo chuôi cầm đâm kiếm xuyên qua khe giữa tay và thân mình, một kích xuyên đầu con côn trùng. Con côn trùng rít rào một tiếng đổ sụp xuống đất, giãy giụa vài cái tượng trưng rối chết không thể chết lại nữa. Hắn thở phào một hơi chuyển ánh mắt về phía người nọ, người nọ che kín toàn thân bởi một tấm áo choàng, không nhìn rõ diện mạo,nhưng lờ mờ có thể thấy được dáng người yểu điệu, hắn bước đến bên cạnh người nọ sờ sờ đầu ngượng ngùng nói:
_Cảm, cảm ơn, ha ha tôi là người mới có thể chỉ tôi tới chổ diêm vương hoặc đầu trâu mặt ngựa gì cũng được, hình như tôi bị bắt xuống nhầm địa chỉ rồi, hì hì
Người nọ giọng ngạc nhiên vang lên, giọng rất trong trẻo êm tai, rõ ràng là một cô gái
_Diêm vương, diêm vương là ai
_Hả diêm vương, đây không phải là điạ ngục sao
Hắn đầu to như cái đấu thật, sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra “Quái, ta không phải chết xuống đại ngục sao, sao giờ mọi chuyện cứ rối tung lên thế”
_Địa ngục là gì, ta chưa từng nghe tới
Cô gái nghiêng người vẻ suy tư, ngơ ngác trả lời
_Đùa hả trời, vậy đây là đâu
Hắn thật sự sắp điên rồi, nắm lấy vai cô gái tức giận hô to
Cô gái khó chịu gạt tay hắn ra, rồi lại như như nhớ đến chuyện xưa, vẻ mặt buồn bả đáp lới hắn:
_Đây là địa phận của Minh Nguyệt thành, Quang Minh đại lục là tên của vùng đất này, ít nhất đã từng là vậy.
“Quang Minh đại lục, tên mới của địa phủ hả, chắc vậy, dù sao cũng phải hỏi rõ giải quyết nhanh còn siêu thoát khỏi cái nơi quỷ quái này, ta tự nhận không làm gì ác chắc tiến hành vài thủ tục là được đầu thai thôi” Hắn thầm nghĩ cảm thấy mình nói rất có lý không khỏi vui vẻ lại nhìn cô gái cười nói:
_Vậy chắc có Thập Điện Chuyển Luân Vương chứ nhỉ
_Đó là gì
_Hả vậy có cầu Nại Hà không
_Cầu Nại Hà, chưa từng nghe qua
_Đùa vậy không vui đâu, hỏi lần cuối,Mạnh Bà và Tam Sinh Thạch có tồn tại không vậy
_Tam Sinh Thạch thì không biết, nhưng ta biết Mạnh Bà đó
Hắn vui mừng ứng tiếng
_Thiệt hả
Cô gái vẻ mặt nghi hoặc nhịn không được hỏi
_Mà ngươi tìm bà ta chi, bộ ngươi có con hả
Hắn ngơ ngác thật sự không hiểu nghĩa của câu này
_Là sao
_Bà ta là vú em ngươi không có con tìm bà ta chi
Hắn đơ như cây cơ, sau một lúc khoé miệng co giật vài cái, hướng lên trời rống to
_Giỡn hả trời, vậy rốt cuộc ta lạc đến nơi nào đây