Chính lúc này, ngay khi chiếc vòi đáng sợ cách hắn chỉ chừng một mét, ngay khi hắn hoàn toàn chìm trong tuyệt vọng. Một luồng ánh sáng chói mắt chợt loé lên, ánh sáng vàng kim như mặt trời phá tan màn đêm đen, soi sáng cả một vùng trời rộng lớn , từ xa nhìn xuống chỉ thấy một góc rừng chợt bừng sáng như ánh hoàng hôn buổi sớm, màn đêm bị đẩy lùi một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện trong khu rừng yên tĩnh . Sự quỉ dị chưa dừng lại ở đó, ánh sáng như có sự sống nó không loé lên rồi vụt tắt như tưởng tượng, vầng ánh sáng xuất hiện rồi hình thành một vòm trảo vàng kim rực rỡ bao phủ một mảnh rừng. Con vật quái dị rít gào không cam lòng nhưng vẫn khiếp sợ buông tha con mồi chuyển mình nhích ra xa, đứng ngoài nhìn vòm trảo hoàng kim mà ánh mắt không cam tâm, tiếng rít gào chói tai vang vọng khắp cánh rừng đen u tối.
Trong vòng trảo ánh kim, một thanh niên trẻ tuổi đang phiêu phù giữa hư không, lúc này hắn đang nghiêng người quan sát cảnh vật xung quanh, thế nhưng tất cả mọi thứ hắn cảm nhận được chỉ duy nhất có ánh sáng và ánh sáng vàng loá mắt. Dù Cảm thấy nghi hoặc về mọi việc vừa xảy ra, nhưng hắn cũng thầm cảm kích cái ánh sáng kì lạ này vừa cúư hắn một mạng, mặc dù không biết có chết thật hay không nhưng an toàn vẫn là trên hết, dù sao làm gì có ai nguyện ý làm mồi cho lũ côn trùng kinh tởm đó. Nhẹ nhàng lướt đi giữa tầng tầng ánh sáng vàng hoe mắt, cảm giác buồn tẻ và vô vị không khỏi làm hắn nhớ lại chuỗi ngày dài đằng đẵng trong không gian bóng tối vô tận ngày trước, điểm khác biệt duy nhất nơi đây không phải là bóng tối đáng sợ mà lại tràn đầy ánh sáng. Thở dài một hơi hắn không khỏi cảm thán nhân sinh phong phú và đầy thú vị.
Ngáp dài một tiếng nhàm chán, đôi mắt vốn bình thản cuả hắn chợt co rút lại, đôi con ngươi thâm thuý hiện ra vẻ chấn kinh thật lớn. Chính vì lúc này đây trước mắt hắn, một thanh kiếm đang lơ lửng trôi nổi trên không, một thanh kiếm kỳ lạ nhất hắn từng thấy, bởi lẽ thanh kiếm này chỉ có chuôi cầm, một thanh kiếm không có lưỡi. Hắn đạp chân lướt về phía chuôi kiếm, khi đến gần không tự chủ được đưa mắt đánh giá xem xét chuôi kiếm kỳ lạ này , thế nhưng quan sát cỡ nào đây cũng chỉ là một cái chuôi kiếm, một cái chuôi tinh sảo, khắc hoạ ký tự, phù điêu cổ xưa mà hắn không cách nào lý giải.
Con người ta sợ hãi những thứ không biết vượt ngoài tầm nhận thức của mình, tuy thế cũng sinh ra sự tò mò hứng thú vô cùng lớn đối với chúng. Và nhân vật chính của chúng ta, kẻ tự nhận đã chết tức nhiên sự tò mò sẽ thắng thế nỗi sợ hãi, dù sao hắn cũng đã chết một lần, nỗi uy hiếp của cái chết không thật sự khiến hắn quá lo sợ. Ánh mắt hắn loé lên sự khát khao và mong đợi, tay chậm rãi nhích đến nhẹ nhàng nắm lấy chuôi kiếm.
Chụôi kiếm bị nắm lấy kịch liệt rung động, những phù điêu và ký tự cổ xưa lấp loé ánh vàng, chúng phảng phất như có sự sống không ngừng vặn vẹo di động lên cánh tay cầm kiếm của hắn. Hắn cực kỳ hoảng sợ nhưng không cách nào buông chuôi kiếm trong tay chỉ đành trơ mắt nhìn những phù văn kia chạy dọc lên cánh tay của mình. Không bao lâu sau những ký tự và phù điêu kia đã hoàn toàn dung nhập vào cánh tay cuả hắn. Chuôi kiếm buông ra rơi trên khoảng không tự động tiêu tán như đã hoàn thành xong sứ mạng cuả mình. Tuy nhiên giờ phút này đây, hắn cũng không có rảnh rỗi để ý đến chuôi kiếm kia, bởi lẽ hắn đang ôm cánh tay của mình, cánh tay phải phủ đầy ký tự kỳ lạ đang lấp lánh liên hồi, khuôn mặt hắn vặn vẹo, miệng ô ô, trầm thấp phát ra tiếng rên rỉ như có như không. Sự đau đớn lên đến tận cùng, hắn ngửa đầu lên trời gầm to vài tiếng rồi chìm vào hôn mê, cơ thể vẫn lơ lững trôi nổi giữa không gian. Hắn đã bất tỉnh nhưng cánh tay phải đang lập loè phù văn chợt phát sáng, ánh sáng như bao bọc toàn thân hắn rồi hình thành cột sáng vọt ra khỏi lồng trảo ánh kim xuyên thẳng chín tầng trời, như một cột chống trời, rạch mây mà bắn thẳng lên hư không vô tận, cả không gian như tràn ngập một màu vàng, ánh sáng chói mắt chiếu sáng khắp cánh rừng u ám. Cảnh tượng mông lung, huyền diêu vô cùng.
Cách đó không xa trong một toà thành đổ nát, nơi chỉ vài phút trước, tiếng rít gào, tiếng hô, tiếng binh khí, tiếng niệm phép vang lên liên hồi, mùi máu mùi khói nồng nặc, tràn lan. Tràng cảnh chiến đấu ác liệt dữ dội, một chiến trường thực sự, một chiến trường đầy khốc liệt. Tuy nhiên giờ đây cảnh tượng hoàn toàn trái ngược đang diễn ra, hàng vạn người đang quỳ lạy trên mặt đất hướng về phía luồng sáng mà bái tế trong miệng không ngừng lẩm bẩm hô to:
_Quang Minh thần giáng lâm, Quang Minh thần đến cúư giúp thần dân cuả người.
Họ không còn chiến đấu họ đang quỳ bái vị thần của họ, rất hiển nhiên cuộc chiến của họ đã kết thúc. Tất cả kẻ thù của họ, những con côn trùng ghê tởm, hàng đoàn hàng đoàn, đang không ngừng giãy dụa, cả người bốc khói như bị lửa đốt. Bọn chúng chen chút nhau hoảng sợ bỏ chạy tứ phía, tìm kiếm những bóng khuất trách thứ ánh sáng vàng rực rỡ nhưng kịch độc đối với chúng. Trong toà tháp cao nhất toà thành, hai bóng hình xinh đẹp đang nghi hoặc nhìn bà lão phía trước, cả người bà vận y phục cao quý sang trọng, tay cầm quải trượng mặt trời phát sáng chói loà. Cô gái nhỏ nhất không nhịn được tò mò nhẹ giọng hỏi:
_Bà bà, có có phải Quang Minh thần hạ thế không, sao bà bà run run dữ dữ vậy
Bà lão cũng không đáp lời, một lúc lâu sau, mới run giọng nói:
_Là Quang Minh chi tử, Quang minh chi tử cuối cùng cũng xuất thế, Cuối cùng cũng xuất thế rồi, loài người, loài người được cúư rồi, ha ha cuối cùng, cuối cùng, bao đời tổ tiên chờ đợi không ngờ ta lại là người được chứng kiến Quang Minh chi trụ ngang trời xuất hiện.
Hai cô gái nhìn nhau đều vui mừng xen lẫn lo sợ và chờ mong, sau đó không nói thêm điều gì chỉ đăm chiêu, say mê ngắm nhìn cảnh tượng hùng vĩ phía trước. Cách đó rất rất xa về phía đông, trên một hòn đảo nhỏ, một cô nương tầm mười ba mười bốn tuổi, cực kỳ đáng yêu khả ái, đang nghịch ngợm, dọc dọc, bức bức chùm râu bạc của lão ông đang ngồi đả toạ trên tảng đá hướng ra biển. Vừa vui vẻ chơi đùa vừa hiếu kỳ nhìn vầng sáng trên không chỉ chỉ ngón tay búp măng cất giọng trong trẻo:
_Ông, ông , ông xem trên trời có gì đẹp lắm kìa
Ông lão hiền hoà bế tiểu cô nương vào lòng, ha hả cười nói:
_Con còn nhớ gia gia kể cho con nghe về mười vị chư thần chi tử không
Cô bé vui vẻ cười ồ lên, đầu gật lia lịa
_Nhờ ,nhớ con nhớ chuyện đó ông ngày nào cũng kể, còn nói con là một trong số đó nữa, người ta vui vẻ hiền lành hoạt bát vậy mà ông bảo con là con thần lửa nóng nảy hung hăng, hừ hừ con không thèm chơi với ông nữa đâu, ông xấu lắm.
Cô bé càng nói càng uỷ khuất khẽ quệt cái miệng nhỏ quay đầu đi không thèm để ý đến ông lão. Ông lão cũng không để ý đến cô bé chỉ hướng lên trời thở dài lẩm bẩm:
_Vậy là đã đủ, lời tiên tri đã ứng nghiệm, thế giới sẽ bước qua trang sử mới sao, loài người rồi sẽ ra sao
Trung tâm của đại lục trong lòng biển đen, sâu thăm thẳm không thấy đáy, một giọng nói trầm trầm vang lên giữa hư không vắng lặng
_Ha ha cuối cùng hắn đã luân hồi trọng sinh rồi sao, tốt tốt, ha ha, dám giam giữ ta ba mươi vạn năm, cũng đã đến lúc nên trả lại cho hắn thứ hắn đáng được nhận, ha ha ha hãy chờ đó ngươi sẽ là con mồi đầu tiên của ta, ha ha
Phía bắc băng hàn lạnh thấu xương, quanh năm bao phủ trong băng tuyết vĩnh hằng, một ông lão câu cá bên hố băng đưa mắt nhìn lên trời nơi xa xa phía tây hiển hiện một vùng sáng vàng rực rỡ.Lắc đầu trầm ngâm ông lão chuyển mắt ra xa nơi một bức tượng băng điêu khắc một thanh niên tuấn tú, khí độ phi phàm đang phơi mình giữa vùng băng tuyết bao la.
_Ông không vui sao, ta cuối cùng cũng không còn nhàm chán nữa, hắn đã xuất hiện rồi, hắc hắc, đối thủ duy nhất xứng đáng với ta.
Bức tượng băng bỗng vỡ vụn, một người thanh niên giống hệt bức điêu khắc chậm rãi bước ra hắc hắc cười:
Ông lão già câu cá ngồi nhìn chiếc sọt trống không của mình buồn bã nói:
_Nhân sinh sống có gì vui, chết có gì buồn, quan trọng là sống sao cho có ý nghĩa, ngươi cả đời chỉ cầu đối thủ xứng với mình, sinh ra chỉ để chiến đấu, hàiii có vẻ ta đã sai lầm rồi.
Tên thanh niên tức nhận mặt nổi gân xanh dữ tợn nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại:
_Đúng nếu biết thì ông không nên làm, giờ quá muộn rồi, ha ha, đến giờ đi thăm bạn cũ thôi.
Vừa dứt lời, một cơn gió tuyết thổi ngang qua, tầm mắt vừa khuất đã không thấy bóng dáng tên thanh niên. Ông lão trầm ngâm không nói, vung tay quăng cần câu tiếp tục công việc của mình
Ánh sáng vàng vẫn rực rỡ trên bầu trời phía tây, khắp nơi trên đại lục đang một hồi dậy sóng, báo hiệu một cơn phong ba đang đến gần.
Đâu đó sâu thẳm trong bóng đen vô tận, một đôi con ngươi đỏ như máu thình lình xuất hiện, một cảm giác tà ác, xấu xa đến tận cùng, dường như tất cả tội ác và dục vọng của con người sẽ bị dẫn phát nếu nhìn vào đôi mắt đỏ tà dị này. Một giọng nói băng lãnh như từ củư u vang lên, phảng phất như từ tứ phía vọng lại:
_Lời tiên tri ứng nghiệm, một lời nói không có giá trị, tất cả chỉ là đồ chơi cuả ta, thế giới này, vũ trụ này, tất cả ha ha…