Trong khu rừng yên tĩnh cảnh vật vẫn u tối và đáng sợ. Một cơn cuồng phong thổi qua rung động các tán cây, tiếng xào xạc , tí tách vang lên, hai bóng người như quỷ mị xuất hiện bên cạnh một chiếc hố khổng lồ
_Ừm, Thánh sứ đại nhân, ngài nghĩ như thế nào
_Ha ha, còn suy nghĩ cái gì nữa, đến thời khắc quan trọng, ngài ấy tự khắc sẽ xuất hiện thôi, mọi việc đều đã được các thần tính toán cả rồi, chúng ta chỉ việc chờ đợi mà thôi.
Một lão già trong đó nhìn đại địa vốn bằng phẳng giờ đây lại xuất hiện một chiếc hố đường kính hơn trăm mét không khác nào thiên thạch vừa va vào mặt đất, cảm thán thở dài một hơi rồi lão quay sang người trung niên cạnh bên khom người cung kính nói:
_Vậy tiếp theo chúng ta nên như thế nào
Người trung niên mặc hoàng bào, tay cầm thánh trượng, vẻ mặt mỉm cười tuỳ ý chỉ tay về hướng nam hời hợt lên tiếng
_Chúng ta sẽ về phía nam, toà thành gần đây nhất là quang minh thành, thủ phủ của lục địa quang minh , chúng ta sẽ xin tiếp viện từ họ.
_Nhưng, nhưng mà…
_Không cần lo lắng, mọi thứ ta đã an bài sẵn rồi. Ha ha sao bỗng nhiên thấy nhớ tiểu lan nhi thế nhỉ, chúng ta nên về thôi.
Hai người cất bước rời khỏi, chưa đi được hai bước người trung niên bỗng ngoáy đầu nhìn lại, rồi lại tự lắc lắc đầu, tiếp tục bước tiếp về phiá trước. Ngay khi người trung niên vừa rời đi không lâu, bên chiếc hố sâu đen hun hút bỗng xuất hiện một đốm sáng lấp loé, rồi vụt một tiếng, đốm sáng bay vút lên không khuất bóng ở chân trời xa
***
Đại hoang vu sa mạc là phiến hoang mạc lớn nhất trên đại lục, chiếm cứ ba phần tư diện tích của lục địa hoả hồn. Nơi đây được mệnh danh là vùng đất chết, là một trong thập đại hiểm địa trên đại lục Quang Minh. Nơi đây quanh năm khô cằn, hoang mạc hoang vu vô tận, muôn vàn nguy hiểm rình rập, từ yêu thú đến thiên tai tự nhiên, đáng sợ nhất phải kể đến bão cát, là chủ thể gây nên cái chết của phần lớn người hoặc yêu thú tiến vào hiểm địa thập tử vô sinh này.
Ngay lúc này tại trung tâm sa mạc, trận bão cát lớn nhất trăm năm qua đang hoành hành dữ dội, bão cát hình thành cơn lốc khổng lồ càn quét mọi thứ trên đường đi của nó. Gió quật, cát tạt, khắp nơi cát bay đầy trời, trong không khí tràn ngập chỉ toàn cát với cát. Trong cơn bão cát khủng khiếp tầm nhìn mờ ảo ẩn hiện một bóng người chật vật bước đi, người này quần áo Quang Minh lục địa, cả người bẩn thiểu, khuôn mặt gầy gò, xanh xao, đôi mắt thâm quần, lờ mờ như không còn sức sống. Đôi mắt hắn nhìn ra xa, nơi nơi chỉ toàn là cát và cát, đôi mắt vốn u ám, ảm đạm càng trở nên tuyệt vọng, chân bước đi ngày càng chậm, cuối cùng hắn cũng gục xuống, nằm trên thềm cát nóng mà mơ tưởng về một ốc đảo xanh tươi với những con suối nhỏ róc rách chảy. Từng đàn cá bơi lội, hắn nằm dưới một gốc cây, miệng ngậm cọng cỏ nhìn trời xanh mà cảm nhận cuộc sống tươi đẹp, đang ngắm trời ngắm đất thì một tiếng “chát” vang lên giòn kêu vô cùng, hắn còn chưa hiểu gì một con gấu đen to lớn đã xuất hiện trước mắt hắn, tay vung liên hồi tát cho hắn choáng váng, má nóng lên tê hết cả mặt, hắn phẫn nộ bật dậy gầm lên
_Con gấu chết tiệt muốn chết hả
_Ồ ngươi tỉnh rồi, ta đã biết làm thế sẽ hiệu quả mà
Một giọng nói trầm thấp vui vẻ vang lên bên tai, lúc này hắn mới nhìn quanh phát giác mình đang trong một căn phòng bày biện đơn sơ, người vừa lên tiếng là một lão già hơn bảy mươi, da dẻ nhăn nheo, đang nheo mắt cười. Hắn trong lòng tỉnh ngộ, thì ra là một giấc mơ. Thảo nào đang ở trên sa mạc đâu ra có ốc đảo ngon lành vậy, đã vậy còn tưởng bị gấu tát mới ghê, mà công nhận giấc mơ thật thiệt, mặt bây giờ vẫn còn ê ẩm. Xoa xoa khuôn mặt có chút nóng, hắn quay sang mỉm cười chắp tay chào với ông lão:
_Cảm ơn ông đã cúư giúp, ngày sau cháu nhất định sẽ tạ ơn này của ông.
_Ồ người nên cảm tạ là cháu gái ta mới phải, chính nó nhặt ngươi về đấy, lúc đầu ta còn tưởng là yêu thú nó săn được, mém chút nữa là chuẩn bị nồi nước sôi rồi, hô hô hô
Ông lão vuốt râu cười chỉ tay về phía cửa nơi vẫn đang được đóng chặt. Cửa đóng nhưng âm thanh vọng vào tố cáo đang có người ở bên ngoài :
_Không có gì, chỉ tình cờ đi ngang lượm về mà thôi, không cần cảm tạ ta.
Hắn cười ngượng vài tiếng, nhặt à, lượm à, trời ơi nhìn ta giống con thú nào lắm sao, bổn công tử suất trai, khí độ phi phàm vậy mà. Cười khổ lắc đầu nhưng hắn vẫn hướng phía cửa chắp tay thi lễ:
_Dù sao cũng cảm ơn ơn cúư mạng của cô nương, cô nương có việc gì cần giúp thì cứ nói, ta sẽ cố gắng hoàn thành
_Ừm... vậy cũng được chút ta cũng có việc nhờ ngươi làm đây
Cánh cửa gỗ chậm rãi mở ra một thiếu nữ đôi mươi nhẹ nhàng đi vào. Nàng mặc bộ đồ màu lam nhạt bó sát người tôn lên những đường cong dụ nhân, mê hoặc lòng người, vóc dáng thướt tha, vòng eo nhỏ nhắn, nhất là bộ ngực hùng vĩ, kiều đồn tròn trịa hơi vểnh lên. Hắn nhìn mà mắt muốn lồi ra, xấu hổ cười cười dời mắt đi mà trong lòng thầm hô đúng là ngực cao mông nở, vóc người ma quỷ. Dời đi không lâu, hắn lại không kìm được lén liếc nhìn khuôn mặt nàng, cả người chợt chấn động mặt ngây như phỗng, một gương mặt hoàn mĩ nhất hắn từng thấy, ngay cả với các siêu sao màn ảnh nổi danh xinh đẹp nhất so với nàng cũng chỉ như vịt với thiên nga, giữa ánh đèn với ánh trăng ảm đạm thất sắc. Tóc nàng dài quá vai nhẹ nhàng rũ xuống như dòng thác mượt mà tự nhiên, mắt phượng mày ngài, chiếc mũi nhỏ nhắn, môi anh đào đầy đặn hé mở một nụ cười rực rỡ như trăm hoa đua nở, hắn nhìn vào đôi mắt nàng, đôi mắt trong sáng, thuần khiết, phẳng lặng như mặt nước hồ thu nhưng lại sâu thẳm, mê hoặc mọi người chìm đắm mãi trong đó mà sa đoạ không rút ra được. Đôi mắt hắn say mê nhìn ngắm người ngọc mà miệng không tự chủ bật thốt:
_Đẹp, đẹp quá
Cô gái khẽ nhíu mày không vui, lúc này hắn mới phát hiện mình thất thố, cười bồi vài tiếng, hắn vội vàng chuyển chủ đề dời lực chú ý cuả mọi người:
_Ha ha, xin lỗi, ta thất lễ quá, ta là Diệp vô, một linh hồn chờ được đầu thai, không biết mọi người biết diêm vương hay địa phủ ở đâu không
Ông lão và cô gái liếc mắt nhìn nhau, mặt hiện vẻ khó hiểu, cô gái bước tới trước nhẹ nhàng lên tiếng:
_Ngươi nói ta không hiểu, chưa bao giờ nghe qua danh tự kỳ lạ như vậy, nơi đây là Quang Minh đại lục, lục địa của các vị thần, đồ ngươi đang mặc chắc ngươi đến từ lục địa Quang Minh, ta không biết làm sao ngươi tới được nơi này nhưng chắc đầu không bị vấn đề gì chứ.
Diệp vô cảm thấy kỳ quái, sao ai cũng nói như vậy, thấy sắc mặt mọi người nghiêm túc không giống nói giỡn hắn không khỏi cẩn thận hỏi lại lần nữa:
_Thật, thật sao
Ông lão tức giận, chùm râu bạc không ngừng run rẩy. Lão đứng dậy phất tay áo nói:
_Ngươi dám nghi ngờ ta, người quản lý của thư viện các vị thần. Không nói khoát với ngươi, người hiểu rõ nhất vùng đất này không ai khác hơn được ta đâu.
Diệp vô nhất thời khổ sở, nếu như họ không nói khoát vậy.... , hắn giật bắn mình, như nhớ ra thứ gì đó không khỏi nói to trong lòng
_"Ta chẳng lẽ, chẳng lẽ xuyên việt rồi sao”