_Phù cuối cùng cũng xong
Diệp vô thở phào một hơi, dùng tay lau mồ hôi trên trán mà không khỏi cảm khái công việc không dễ dàng nhẹ nhàng như hắn tưởng tượng. Hắn ngồi bệt xuống đường nhìn vũ trụ bao la rộng lớn xung quanh mà cảm nhận vẻ đẹp tuyệt vơì của nó, tay lơ đễnh bắt chước động tác thiếu nữ, miệng cũng theo đó hô lớn:
_”Thiên sử bí thư”
Cũng giống lần trước, một ngôi sao rời khỏi quỹ đạo của nó hoá thành một vạch sáng kéo dài trong hư không mà nhẹ nhàng rơi xuống tay diệp vô. Hắn phủi nhẹ tầng sáng trên mặt, quyển sách cổ xưa từ từ hiện ra trên tay. Diệp vô cầm quyển sách chậm rãi mở ra, từng chương từng chữ như khắc hoạ một câu truyện ly kỳ cổ xưa khiến hắn không cách nào dời tầm mắt đi được. Hai tiếng trôi qua, diệp vô mới dứt mình ra khỏi, hắn ném quyển sách trở lại hư không còn bản thân vẫn như cũ ngồi im mà suy ngẫm những lời trong sách. Qua một lúc lâu diệp vô bất lực lắc đầu cất bước rời khỏi, dù sao cũng sắp tới giờ cơm nên hắn không muốn bỏ lở chút nào
***
_Ồ ngươi xong việc rồi sao
Thiếu nữ tình cờ bắt gặp hắn đang đi tới, tươi cười chào đón:
_Xong rồi, xong rồi.
Diệp vô cũng cười cười nhìn thiếu nữ đáp
_Hình như ngươi làm hơi bị lâu đấy
Thiếu nữ lại nhíu mày vẻ kinh nghi bất định:
_Ha,ha tại cô nương nói làm xong việc có thể xem sách, nên tôi tò mò đọc một ít nào ngờ ngu ngơ cả hai tiếng hồi nào không hay.
Diệp vô gãi đầu áy náy mỉm cười nói :
_Ồ là quyển sách nào thế
Thiếu nữ vẻ mặt ngạc nhiên nhìn diệp vô:
_À ta biết rồi, là quyển lần trước ta ví dụ cho ngươi phải không
Diệp vô cười hà hà hai tiếng coi như trả lời. Thiếu nữ cũng không tiếp tục truy cúư, hai người cùng sóng vai trò chuyện bước đi trên hành lang nhỏ hướng phòng ăn đi tới. Bữa ăn vẫn như ngày thường đơn sơ với vài món rau và món mặn, một tô canh lớn và một nồi cơm nhỏ đủ cho ba người. Diệp vô hằng ngày ăn đã không ít, giờ đây làm việc mệt mỏi càng ăn như lang thôn hổ yết làm chẳng mấy chốc đã dọn sạch món rau trên bàn. Thiếu nữ và lão già, một già một trẻ nhìn nhau mà cười không ra nước mắt, nhận thấy nồi cơm còn không tới một phần ba, thiếu nữ cố gắng tìm đề tài di dời sự tập trung của hắn:
_À này, về vấn đề cho ngươi ở lại hay không ông và ta đã bàn bạc.
Quả nhiên câu nói này có hiệu quả tức thì, hắn lập tức buông đũa nhìn thiếu nữ đầy chờ mong:
_Vậy, vậy thế nào
Thiếu nữ thấy kế sách có hiệu quả, lén nháy mắt với lão già, tay cũng vội xới một chén cơm tiện thể hốt thêm mấy miếng thịt trên bàn rồi mới nhìn sang diệp vô đối diện đang bồn chồn cất tiếng nói:
_Ngươi cũng biết tình hình hiện giờ của đại lục rồi đúng không.
Diệp vô nghe thế trong đầu vô thức hiện ra nội dung trong quyển sách vừa đọc, miệng lập tức hô:
_Ta biết, ta biết.
Nàng cười thần bí rồi dõng dạc nói:
_Thân là người làm việc trong thư viện cổ xưa, linh thiên nhất đại lục, điều đầu tiên và cũng quan trọng nhất là phải hiểu rõ lịch sử của đại lục. Do đó khảo nghiệm đầu tiên của ngươi chính là lịch sử.
_Người quét dọn cũng cần thông thuộc lịch sử sao.
Diệp vô dù sao cũng là thành phần xuyên việt, lịch sử quê hương hắn còn chẳng rõ được bao nhiêu, kêu đi nêu lịch sử dị giới này thì có mà người si nói mộng à. Đang nghĩ cách tìm cớ thoái thác, lại bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của thiếu nữ, không nói hắn cũng biết nghĩa trong đó là gì. Đầu cấp tốc xoay chuyển lục lọi kiến thức mới cập nhật trong quyển sách , hắn ngập ngừng lên tiếng
_À, Quang Minh đại lục là vùng đất của chư thần cai quản. Tồn tại từ những năm tuế nguyệt xa xưa nhất của vũ trụ sơ khai. Nền văn minh ở đây chịu ảnh hưởng của các yếu tố siêu nhiên thần thánh, con người có khả năng sử dụng ma pháp như sự chúc phúc của các vị thần, mười vị thần tối cao tượng trưng cho mười pháp tắc cấu thành của vũ trụ, là mười tín ngưỡng chính của đại lục. Tuy thế đã qua hơn mười ngàn năm các thần chưa từng xuất hiện, sự tồn tại của họ chỉ còn xuất hiện qua các vết tích di chỉ truyền thừa. Một ngàn năm trước, khi mặt trời chuyển thành màu đen, thế giới bắt đầu chìm vào bóng đêm tuyệt vọng, khi những sinh vật kỳ lạ không biết từ nơi nào xuất hiện, bắt đầu tấn công loài người và các sinh vật trong vị diện này. Mười ngày đẫm máu, là từ dành cho mười ngày giết chóc của chúng, chỉ còn chưa tới một phần mười dân số loài người còn sống sót, phần lớn trong đó dưới sự bảo bọc của các kết giới thần thánh còn luư lại từ các di tích cổ xưa của các vị thần. Dù vậy, thập đại thánh địa với kết giới vững chắc nhất vẫn bị công phá và mười đại thần khí cũng thất lạc khắp nơi trên đại lục. Các sinh vật khác gần như tuyệt diệt, các kết giới ngày càng suy yếu, loài người đang dần bước tới bờ vực diệt vong. Tình thế là vậy đúng không.
_Bốp, bốp
Thiếu nữ vỗ tay khen ngợi
_Không tệ, không tệ,ngươi nói căn bản không sai sót lắm. Có thể miễn cưỡng vượt qua
Diệp vô cảm thấy ngứa răng muốn cắn người, đọc khô cả miệng vậy mà còn miễn cưỡng vượt qua thôi sao. Ủa mà sao mình lại nhớ rành mạch nội dung chính trong sách như vậy nhỉ, ừm ừm thôi kệ, chắc là hào quang nhân vật chính toả sáng thôi khà khà khà. Diệp vô hồn nhiên vô tư ném cái vấn đề khó suy nghĩ cho việc xuyên việc là được trời chiếu cố. Đang dương dương tự đắc trí nhớ siêu phàm của mình thì thiếu nữ lại tiếp tục nói, lần này thiếu chút nữa làm hắn ngã ngửa đương trường:
_Tốt giờ sang bài kiểm tra thứ hai, bắt một con xích thố làm món ăn ngày mai.
_Ặc, giỡn hả, làm sao ta làm được.
Diệp vô cảm thấy ấm ức vô cùng, đi làm lao công mà phải đi bắt thú sao. Mà chúng có phải thú đâu, ngoài kia con nào chả phải sinh vật gớm ghiếc ngoại lai mém chút đẩy loài người xuống bờ vực diệt vong . Khỏi nói cũng biết hạng như mình ra chỉ có làm mồi thôi.
_Không muốn sao, không muốn thì ngươi có thể đi
Thiếu nữ không chút luư tình lên tiếng. Diệp vô cảm thấy chưa từng có thằng xuyên việt nào đáng thương như hắn, như trong tiểu thuyết nhân vật xuyên việt nào mà chẳng phải phong vân thiên hạ, đỉnh thiên lập địa, uy chấn tứ phương, cho dù ngồi chơi xơi nước cũng có cơ duyên rơi trúng đầu, không thì đi nhà xí có khi còn lượm được đỉnh cấp công pháp. Còn hắn thì sao, ngày đầu xuyên việt bị mấy con ong to đùng dí chạy gần chết, ngày sau còn chả biết cái vẹo gì mà lạc giữa sa mạc mém chút là thành bộ xương khô. Tưởng may mắn được cúư, sống bình bình yên yên qua ngày, nào ngờ giờ lại sắp bị lôi ra sa mạc săn mấy con thú mà có khi thợ săn lại thành bị săn cũng không chừng. Diệp vô vẻ mặt đáng thương nhìn thiếu nữ
_Ta, ta đâu biết chúng ở đâu mà bắt, sa mạc nguy hiểm có khi chưa rờ được cái đuôi nó đã phơi thây nơi cát vàng. Mà cho dù có tìm thấy ta sao đánh lại lũ sinh vật tà ác đó được. Cô làm vậy không khác nào đẩy ta đi chết rồi.
Thiếu nữ nhíu mày, có vẻ chán ghét kiểu hèn nhát này cuả hắn bực bội lên tiếng:
_Hang chúng gần đây thôi, ta sẽ dẫn ngươi đi, còn chúng chỉ là sinh vật ác ma cấp một có gì mà đánh không lại.
Diệp phàm như gãi đúng chỗ ngứa loi choi nhảy nhót lớn tiếng hô:
_Ta có biết ma pháp gì đâu , sao mà đánh lại cái lũ đó chứ, cô nên tin ta, ngàn vạn lần nên tin, ta yếu lắm, đánh đấm không được gì đâu. Cứ để ta quét dọn, lau chùi đi, cái gì cũng được ta làm rất siêng.
Thiếu nữ mặt hàm sương, nhếch mép xem thường, vẻ mặt không khác nào nghe chuyện buồn cười nhất thế gian, lão già đang ăn cơm, nghe thế cũng mém sặc, ho khan hai tiếng khuôn mặt đỏ bừng . Thấy vẻ mặt của mọi người, diệp vô thẹn quá hóa giận, lớn tiếng kêu gào:
_Ta nói thật mà, ta nói thật đó, sao chẳng ai chịu tin hết vậy.