Trong sa mạc rộng lớn, hoang vu, hai bóng người ẩn hiện trong khung cảnh cát vàng mờ ảo xung quanh. Sau một khoảng thời gian hành trình liên tục, cuối cùng họ cũng dừng bước trên một đồi cát vàng óng ánh, một người trong đó quay sang người kia cất tiếng trong trẻo:
_Tới đây thôi, ngươi cứ đi thêm trăm mét về hướng bắc theo kim la bàn sẽ thấy hang ổ của bọn chúng. Khi nào xong việc cứ bắn pháo hiệu, ta sẽ đến đón ngươi về, cứ vậy đi , chúc may mắn.
Người nọ nói rồi phất áo, chân giẫm nhẹ trên cát mà lướt đi như bay qua những đồi cát trùng điệp. Tấm áo choàng che kín người trong làn gió bó sát những đường cong ngạo nhân, hiển nhiên người nọ là một cô gái có vóc dáng vô cùng tuyệt mĩ. Người mặc áo choàng ở lại vẫn ngây ngốc nhìn theo hình bóng thiếu nữ vừa khuất mà thở dài thườn thượt, nhẹ kéo tấm khăn che mặt hiện ra khuôn mặt thanh niên cương nghị, không tuấn mĩ nhưng đầy khí khái, chững chạc, thanh niên đó không ai khác chính là Diệp vô nhân vật chính của chúng ta. Diệp vô ngước mắt nhìn những đồi cát tiếp nối nhau mà trải dài lấp lấp ló dưới chân trời xa, hắn lắc đầu chán nản chân theo đó cũng nhẹ bước đi, cất từng bước về phía trước, nơi mà hắn phải thực hiện một nhiệm vụ, một nhiệm vụ không được phép thất bại.
Dưới ánh mặt trời đen u ám, không gian đầy cát vẫn hiển hiện một màu vàng nhàn nhạt, từng hạt cát ở đây như tự toả sáng, tự chứng minh giá trị, sức mạnh của mình không khuất phục trước màu đen u tối của bóng mặt trời giả tạo. Cảnh sắc kỳ ảo chung quanh tuy độc nhất vô nhị nhưng vẫn không cách nào hấp dẫn được bóng người đang chậm rãi bước đi, mắt hắn đầy cảnh giác mà chú ý cảnh vật xung quanh, đôi mắt mở to như sợ chỉ một cái chớp mắt hắn sẽ không còn nhìn thấy được ngày mai. Ban ngày hay ban đêm, trong không gian u tối dường như không còn khái niệm như vậy, bóng người mệt mỏi đi trên thềm cát cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở một hơi, trước mắt hắn, một chiếc động rộng lớn nằm chìm trong ngọn đồi cát, cảnh tượng kỳ lạ như ngọn đồi kia không phải làm bằng cát mà phải là từ một vật cứng rắn bị ngạnh cường mà phá thành một cái động. Diệp vô thất thần một chút rồi từ từ bình tĩnh, tay thò vào túi áo mà lôi ra một chiếc hộp đơn xơ, nhẹ nhàng mở nắp hộp một mùi thơm nức mũi theo làn khói bay nhảy trong không khí. Diệp vô nhìn kỹ miếng thịt nướng còn bóng mỡ trên tay mà gật đầu tán thưởng, cũng thuận thế lấy ra thêm một chiếc bình , cầm bình lắc qua lại một hồi hắn mới nhẹ nhàng bôi thứ nước kỳ lạ trong bình lên miếng thịt. Xong hết mọi việc, diệp vô cười khẩy vài tiếng đặt miếng thịt trên tấm vải trải ra thềm cát rồi mới lủi thủi núp vào một gốc cây khô khốc đằng xa.
_Tất cả cứ theo kế hoạch mình sẽ bắt được một con, về phục mệnh rồi làm lao công, sống an nhàn trong cái thế giới nguy hiểm này. Đúng, đúng thế phải cố lên, mình không biết chút ma pháp nào ra ngoài thì chỉ có chết và chết mà thôi. Ôi sao mà cảm thấy vô dụng thế nhỉ, người dị giới không tu luyện được ma pháp sao, xuyên việt cái cóc khô gì mà chẳng thấy hào quang nhân vật chính đâu hết vậy. Hài buồn thật.
Diệp vô nấp dưới gốc cây nhìn cái bẫy của mình mà cảm thấy tự hào xen lẫn chút xót xa than nhẹ một hơi. Hết nhìn bầu trời đen ảm đạm rồi lại nhìn đại địa cát vàng lấp lánh, hắn nhàm chán tựa lưng gốc cây, xoay xoay chiếc bình tinh xảo trên tay mà càng ngắm càng thích, càng vui vẻ. Chiếc bình nhỏ bé không biết làm từ vật liệu gì mà cảm giác lành lạnh, mát mẻ dễ chịu vô cùng, diệp vô thầm cảm thấy may mắn, nếu không nhờ tài ăn nói của mình, xin được lọ mê dược thì nhiệm vụ này có khi một đi không về rồi.
Ngắm riết cũng chán, hắn nhắm mắt dưỡng thần một chút mà chìm vào giấc ngủ chẳng hay, ngay khi đang ngao du trong mộng thì một loạt tiếng “khét khét” chói tai vang lên liên hồi. Diệp vô giật mình tỉnh dậy, tức thì đảo mắt nhìn qua cái bẫy của mình thì mừng rỡ nhận ra một con vật màu đỏ chót đang nằm ngả ngửa cạnh bên, hình thù và cả kích thước của con vật này đều giống một con thỏ trên địa cầu y đúc, chỉ duy nhất khác biệt chính là miệng nó có thêm hai cái răng nanh mọc dài lộ ra ngoài kéo xuống tận cằm, nhìn qua sắc bén dị thường. Diệp vô vui quá đỗi không để ý nhiều nhanh chân chạy lên đồi cát, tay vừa thu con vật vác lên lưng, hắn mới thầm cảm thấy không đúng. Đầu hơi ngẩng lên mà miệng ừng ực nuốt nuớc bọt, theo một loạt tiếng kêu inh ỏi, nhức đầu diệp vô ba chân bốn cẳng chạy như điên, theo sau là hàng dài ngùn ngụt xích thố hai mắt đỏ rực điên cuồng truy đuổi. Cũng may cho hắn xích thố nhìn như nhỏ bé linh hoạt nhưng không thiên về tốc độ mà lại mạnh về lực công kích, chính vì cái lý do may mắn này, diệp vô tuy là phế vật không có ma pháp vẫn như cũ giữ một khoảng cách với lũ xích thố chậm chạp.
Dừng một chút lấy sức và bắn pháo hiệu cầu cúư, hắn lại cố gắng vắt hết sức bình sinh chạy như điên về trước mà hồn nhiên quên cả xem la bàn. Đúng với câu “ghét của nào trời cho của nấy”, sau mấy phen rượt đuổi mỏi mệt, diệp vô mệt lử cả người không ngờ quay lại chỗ cũ, nơi hang ổ của lũ xích thố. Mắt đờ ra mà nhìn không khỏi buồn cười vô cùng, không ngờ chạy vòng vòng cả nửa ngày trời trên sa mạc lại quay về điểm xuất phát. Mắt thấy xa xa lũ xích thố đã đuổi kịp, đầu hắn bất ngờ hiện lên suy nghĩ “Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất”, chẳng còn thời gian cho hắn dông dài, hít một hơi thật sâu, diệp vô lao thẳng vào trong hang ổ bọn xích thổ, hang động đen ngòm chẳng có một chút ánh sáng nào.
Trong hang tối như mực không ngờ tất cả lũ xích thố đều tham gia đuổi bắt hắn, vốn diệp vô còn tưởng phải liều mạng một phen với mấy con canh giữ trong hang nhưng giờ thì thật may mắn, đúng là trong cái rủi có cái may , chỉ là trong lúc lao vào hình như đụng trúng gì đó, làm đầu giờ vẫn còn ong ong, thôi tuy thế vẫn rất may rồi. Cảm thán một tiếng, diệp vô ngó đầu ra ngoài không thấy bóng dáng con xích thố nào, lúc này mới an tâm thở phào một hơi. Bỗng dưng bất thình lình tim hắn đập mạnh mấy hồi, mắt nhìn vào sâu trong hang tối mà tò mò không thôi, cảm giác như có thứ gì đang gọi hắn, đang cần hắn giúp, một thứ gì đó thật khó hiểu.Đang miên man suy nghĩ bỗng hắn giật mình phát giác dường như cảm giác này đã từng gặp qua, quen thuộc giống như lúc hắn cầm lấy cái chuôi kiếm trong khu rừng quỷ dị kia chỉ là cảm giác không mạnh bằng mà thôi.
_Đi hay không đi đây
Trong không gian đen kịt, diệp vô đang đấu tranh nội tâm kịch liệt, ở sâu tận trong tâm linh hắn như có cái gì đó đang thôi thúc dữ dội, nhưng lý trí lại cố mách bảo hắn phiá trước có thể ẩn tàng nguy hiểm vô cùng lớn. Suy qua nghĩ lại, cuối cùng diệp vô cắn răng bật thốt đầy kiên quyết:
_Quên đi thôi, cái mạng vẫn là quan trọng nhất, phải mau rời khỏi đây cái cảm giác kia sẽ biến mất thôi.
Sau khi quyết định, hắn xoay người cất bước định rời khỏi thì kỳ quái lẩm bẩm:
_Mặt đất sao lại mềm mềm thế nhỉ
Cảm thấy Kỳ lạ nhưng hắn cũng không ngừng lại mà bước tiếp một bước, lúc này chỉ nghe” rầm” một tiếng, diệp vô đã mất hút trong bóng đen, chỉ nghe đâu đó vang lên tiếng hét:
_Cái quái gì thế, xui cũng đừng quá xui xẻo như thế chứ, chứ, chứ….