Dù sao Lâm Hiên cũng không hề nghĩ qua có thể tại chỗ này mua được món đồ như ý, chỉ là khảo sát một chút thực lực chế phù của Phó gia như thế nào.
Sau khi đi dạo một vòng, Lâm Hiên vừa ý gật gật đầu. Quả nhiên danh bất hư truyền, tuy rằng phù triện trong sơn cốc không có một tấm hắn xem vừa mắt, nhưng so với đồng giai tu sĩ thì chế phù thuật của Phó gia quả nhiên xuất chúng. Chỉ là một cái phiên chợ nho nhỏ thì có thể nhìn thấy được rất nhiều "tinh phẩm phù triện" mà ở rất nhiều phường thị khác không có. Đương nhiên " tinh phẩm phù triện" chỉ là lời nói của bọn thấp giai tu sĩ thôi, chứ so với Động Huyền cấp bậc của Lâm Hiên thì căn bản không đáng nhắc tới.
Bất quá Lâm Hiên một chút cũng không thất vọng.
Ở đây không có thu hoạch nhưng Vạn Phù đại hội của một năm sau thật đáng để mong đợi.
Thời gian còn sớm, Lâm Hiên chầm chậm đi dạo.
Đột nhiên một trận huyên náo truyền vào tai.
"Ha ha... Tiểu Lục, người đã bị đuổi ra khỏi gia tộc, còn có tâm tình đến đây bày hàng sao."
"Hừm, phạm sai lầm như vậy bị đuổi ra khỏi gia tộc. Trừng phạt như thế xem như nhẹ rồi. Nếu như không phải Tứ Thúc tổ đại nhân đại lượng, tiểu gia hỏa này căn bản phải bị trừu hồn luyện phách."
"Đúng vậy, nếu như không phải tiểu tử này táy máy tay chân, trương Thiên Cương Thủy Ma phù Tứ Thúc tổ luyện chế sao có khả năng thất bại. Tổn thất từ đó cho dù là ăn tươi nuốt sống tiểu tử này cũng không đủ bồi thường."
"Được rồi được rồi, Tiểu Lục tuy rằng phạm phải sai lầm lớn, nhưng thế nào đi nữa cũng phải đệ tử chi thứ của Phó gia ta, còn có quan hệ huyết thống, không cần phải ở nơi này ném đá xuống giếng nữa. Tứ Thúc tổ nói qua đem hắn trục xuất khỏi gia tộc, hạn định trong nội trong chín ngày ly ra khai Bạch Phù thành. Cũng không có nói qua không cho phép hắn tại phiên chợ này bày hàng bán. Tiểu Lục cần bán một số đồ không dùng đến, mọi người không nên làm khó dễ hắn a." Lại một thanh âm dễ nghe như Hoàng Oanh xuất cốc truyền vào lỗ tai.
"Vâng, tam tỷ"
Rõ ràng nữ tử này rất có uy vọng. Lời vừa nói ra, đám Phó gia đệ tử lập tức tản ra ly khai nơi này.
Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua phát hiện đó chỉ là một đám tiểu gia hỏa Trúc Cơ kỳ, niên kỷ cỡ chừng mười bảy mười tám, cảnh giới căn bản không đáng nhắc tới. Bị bọn hắn đùa cợt chính là tên nam tử đang bày hàng phía trước. Người này xem ra còn nhỏ hơn một chút, bất quá chỉ là một thiếu niên thôi, một dáng yếu ớt nhu nhược.
Lâm Hiên thở dài một hơi, trải nghiệm hôm nay cùng với những gì trước mắt thật khiến bản thân hắn hồi ức về một màn bản thân khi xưa ở Phiên Vân cốc bị chúng tu sĩ cười nhạo. Lúc đó cảnh giới bản thân quá thấp, không có linh căn, tu luyện chậm chạp vô cùng. Thường xuyên bị một đám " thiên tài " đem ra một bao cát trút giận.
Đáng tiếc vật đổi sao dời, hiện giờ bản thân đã Động Huyền kỳ cao giai tu sĩ mà người người kính ngưỡng. Còn đám người cười nhạo mình sớm đã hóa thành cốt khô trong mộ.
Cố nhân khi xưa ở Phiêu Vân Cốc, nghĩ kỹ lại chỉ sợ chỉ có Vân Trung tiên tử là còn tại thế, chỉ là không biết Tần Nghiên hiện giờ thân ở nơi đâu.
Ngàn năm qua đã phát sinh quá nhiều việc, Lâm Hiên than nhẹ rồi cất bước hướng quầy hàng của tên thiếu niên đó đi qua.
Tình cảnh tiểu tử này rõ ràng so với mình năm xưa có chút giống nhau, cũng là bộ dang không còn người thân thích. Tuy rằng chỉ nghe vài ba câu nhưng Lâm Hiên là nhân vật thông minh bậc nào, đã hiểu rõ ràng sự tình như thế nào. Tên tiểu tử kêu Tiểu Lục này tựa hồ phạm phải sai lầm nghiêm trọng nào đó bị đuổi ra khỏi gia tộc. Đây cũng khó trách, tu tiên giới vốn dĩ tàn khốc. Cho dù là cùng một gia tộc cũng khó tránh khỏi phân tranh, mà đã là đệ tử chi thứ, địa vị cũng tương đối thấp.
Tức cảnh sinh tình, Lâm Hiên có chút tâm tư muốn giúp đỡ tiểu tử này.
"Tham kiến tiền bối.... không biết ngài muốn mua đồ vật gì" Trên mặt tên thiếu niên ma tộc tràn đầy vẻ kinh hoảng. Tuy rằng Lâm Hiên đã cố tình áp chế tu vi, nhưng cũng đã ngoài Ngưng Đan, Trúc Cơ kỳ. Cho nên đối với thiếu niên này vẫn như cũ là sâu không lường được. Một vị đại cao thủ sao lại tìm đến bản thân, đây là phúc họa khó lường thật khó trách nội tâm Tiểu Lục bất ổn.
Không nói hắn, cho dù là đám Phó gia trực hệ đệ tử vừa mời cười nhạo hắn giờ này phút này cũng không dám động đậy. Đừng xem bọn hắn trước đó một khắc còn bộ dáng diễu võ giương oai nhưng giờ phút này so với chú mèo con còn ngoan hơn nhiều. Vị tiền bối trước mặt không phải là người mà bọn hắn có thể đắc tội.
"Không có gì, ta chỉ là xem xem phù triện trên quầy hàng ngươi thôi." Thanh âm nhàn nhạt của Lâm Hiên truyền vào lỗ tai cùng với vẻ mặt ôn hòa. Hắn cũng không muốn dọa đám tiểu gia hỏa này.
"Phù triện mà Tiểu Lục bày bán có gì đáng xem chứ. Tên tiểu tử đó căn bản không có thiên phú chế phù, đồ vật luyện chế ra toàn bộ đều là thứ loạn thất bát tháo." Thanh âm thì thào của một thiếu niên khỏe mạnh bên cạnh truyền vào lỗ tai, tuy rằng rất nhỏ nhưng Lâm Hiên vẫn nghe rõ mồn một.
Lông mày nhíu lại mục quang đảo qua trên mặt hắn, tên thiếu niên nhiều chuyện đó lập tức toàn thân phát lạnh phảng phất như bị quăng trong hàn băng vạn niên vậy.
"Tiền bối bớt giận, đệ tử tộc ta không hiểu chuyện, vãn bối hướng ngài bồi tội." Thanh âm dễ nghe đó lại truyền vào lỗ tai, bất quá lần này lại mang theo vài phần lo lắng.
Đồng thời một ả ma tộc thiếu nữ mặc váy màu vàng nhạt bước lên trước vài bước hướng Lâm Hiên thi lễ.
"Được rồi, các ngươi ly khai nơi đây đi, ta mua đồ không thích có người ở bên cạnh thì thầm to nhỏ" lời Lâm Hiên vừa dứt, cảm giác không ổn của tên thiếu niên nhiều chuyện đó liền tiêu thất, nhưng vẫn như cũ toàn thân phát lạnh, lần này không phải là khó chịu gì mà là hắn vẫn còn sợ.
Trảm trừ mấy tên gia hỏa Trúc Cơ kỳ này đối với Lâm Hiên chỉ là một cái nhấc tay thôi, nhưng hắn không cần làm thế, thứ nhất Lâm Hiên không phải là kẻ nhỏ mọn, thứ hai là đám tiểu gia hỏa trước mặt tuy không tính là gì, nhưng Phó gia phía sau liền bản thân cũng không thể xem nhẹ. Hơn nữa bản thân tới Bạch Phù thành chỉ vì mua phù triện, đương nhiên không cần thiết phải cùng bọn hắn xung đột.
"Vâng, đa tạ đại đức của tiền bối."
Tiểu nữ tử đó lại thi lễ lần nữa, sau đó các tên thiếu niên ma tộc bên cạnh cũng không dám nói chuyện vội vàng thu dọn đồ đạc ngoan ngoãn ly khai nơi này.
"Ngươi không cần đi."
Lâm Hiên nhìn thấy tên thiếu niên nhu nhược đó bắt đầu đem quầy hàng dọn dẹp, nhịn không được mở miệng.
Trên mặt Tiểu Lục nhịn không được lộ ra vẻ mờ mịt, đương nhiên phần nhiều là sợ hãi ! Bất quá các thiếu niên ma tộc khác cũng không lo cho hắn. Dù sao hắn chỉ là đệ tử chi thứ còn đắc tội tứ thúc tổ bị đuổi ra khỏi gia tộc. Thế nên sinh tử của hắn với Phó gia không có nửa điểm quan hệ, ai lại vì hắn đi đắc tội vị tiền bối đáng sợ này chứ!
Cho dù là trưởng bối gia tộc gặp phải việc này cũng sẽ khoanh tay đứng nhìn, còn nói rõ việc không liên quan đến bọn hắn.
Họa từ miệng ra, đạo lý này cho dù là không rõ ràng nhưng trải qua một màn vừa rồi, cũng không dám đi quản việc không liên quan đến mình.
Rất nhanh tiếng bước chân đang trôi xa dần, đám ma tộc thiếu niên cùng với vị ma tộc thiếu nữ được xưng là Tam tỷ cũng tiêu thất không thấy.
Và vị trí bày hàng này vốn là một nơi tương đối xa và hẻo lánh, bọn hắn vừa đi. Nơi này chỉ còn có Lâm Hiên và Tiểu Lục.