Gần trưa, khi mặt trời đang sắp chạm đỉnh, cũng là lúc thành Tử Lan nhộn nhịp nhất. Trên phố, hòa vào trong dòng người đông đúc, là một đám tầm 4 đứa trẻ đang ôm vai bá cổ nghênh ngang đi lại.
'' Đại ca, hôm nay chúng ta thu hoạch thật khả quan. hì hì'' - Kiều Chu đoạn nói rồi cười toác miệng, để lộ 2 cái răng cửa còn chưa mọc đủ.
'' Có chỗ tiền này, chúng ta có thể không cần lo lắng chuyện ăn uống trong vòng vài tuần rồi'' - Tố Đạt nghe vậy cũng lên tiếng phụ họa.
''Hắc hắc. Cùng vui, cùng vui'' - Cẩn Đản Tử ha hả cười to. Nhắc đến vụ trấn lột sáng nay làm hắn vui mừng không ngớt. Bình thường tiểu tử cỡ Hoắc Chính ít khi ra ngoài lang thang, giao du với lũ trẻ bần cùng bọn hắn. Có thỉnh thoảng cướp bóc được một vụ nhưng cũng không được bao nhiêu. Lần này thì may mắn rồi, không những ngoạm được miếng lớn từ Hoắc Chính, mà còn cả tiểu nữ của tiểu phú ông Kim Ngạc- Kim Từ. Với số tiền kiếm được, trong vòng vài tuần, hắn hẳn không phải chạy cơm từng bữa như hồi trước đi!
''Huynh đệ. Ta nói nghe này, hay mọi người ra ngoại thành chơi đuổi bắt cho ấm người đi.'' - chợt Cẩu Đản Tử cao hứng đề nghị
''Được, ta đồng ý! Chúng ta đi''
''Đi thôi, ra đấy rồi thì đi phá đám mấy lão nông ngư. hắc hắc'' - Tố Đạt đôi mặt híp lại gật gù cười.
Đang lúc đám trẻ đang ồn ào cao hứng, chợt một mùi hôi chua nồng nặc từ đâu ập vào mũi lũ trẻ. Cả bốn đứa đều không khỏi nhăn mày nhìn quanh.
Trước mặt 4 đứa trẻ không biết tự bao giờ xuất hiện một hán tử trung niên đang nôn ọe liên hồi. Hắn đầu tóc rũ rượi, áo quần xộc xệch, nhìn qua thì có vẻ như là một con sâu rượu chính hiệu.
Cẩu Đản Tử chửi thầm trong bụng, định dẫn cả nhóm bước qua thì chợt nghe thấy tiếng gọi dật lại.
''Ê cậu nhóc, có thể lại đây không?''
Cẩu Đản Tử quay đầu, nhướng mày:
''Ngươi gọi ta?''
''Đúng''- Hán tử rũ rượi gật đầu đáp, mặc kệ nước miếng cùng dịch nhầy đang chảy tong tỏng từ miệng.
Cẩu Đản Tử cảm thấy khá rất kì lạ, sao một gã nát rượu này lại muốn gọi mình lại.
''Hừ, chỉ là nát rượu thôi mà. Đi thôi'' - Kiều Chu chợt lên tiếng mang đầy vẻ chán ghét. Bình sinh, hắn tối không ưu mấy kẻ bợm rượu, bởi vì cha hắn là một kẻ như vậy. Ông thường đánh mẹ con hắn mỗi khi say, đến độ, năm hắn 7 tuổi thì mẹ hắn đã lâm bệnh nặng mà chết.
'' ừ, đi thôi'' - Cẩu Đản tử liến mắt gã say rượu một cái rồi khoát tay ra hiệu lũ trẻ cùng đi.
''Hắc hắc'' thấy vậy, gã nam tử chợt ngửa mặt lên trời cười ngặt nghẽo. Rồi bất chợt, hắn trầm giọng xuống lẩm bẩm nói:
'' Ta ngửi thấy mùi già dặn từ trong linh hồn ngươi''
Khựng! Nghe thấy câu đó, Cẩu Đản Tử chợt đứng khựng lại. Có thể những người khác cũng sẽ không quá để ý đến câu nói đó. Bởi trong mặt họ, Cẩu Đản Tử vốn là một đứa trẻ chín chắn trước tuổi, chỉ cần nhìn qua điệu bộ tác phong của hắn thì biết. Nhưng với hắn, câu nói đó lại như một mũi tên bắn thẳng vào nơi sâu và bí mật nhất trong tâm hồn hắn.
Đúng! Hắn không phải là một đứa trẻ mười tuổi đơn thuần.
Hắn là kẻ trọng sinh!
Lại nói, kiếp trước Cẩu Đản Tử vốn là một thương nhân khá nổi tiếng tự Thạch Khiêm ở thành Quảng Thanh, thuộc đế quốc lân cận Mạc Kiệt. Thế nhưng, khi chưa đầy 25 tuổi thì hắn đã bị vợ lẽ cùng người tình tính kế hãm hại. Không chỉ như vậy, trước khi hắn chết, hắn đã chính mặt thấy vợ cùng các con của mình chết trên tay của đôi gian phu dâm phụ. Khi đó, hắn đã từng vô cùng bi thương và hướng lên ông trời mà than tại sao. Nhưng đáp lại hắn là một câu nói lạnh lùng của ả ác phụ:
'' Mặc dù ngươi đối với ta không tệ. Nhưng, người không vì mình trời tru đất diệt. Xin lỗi...tướng công!''
.
.
.
.
''Hâyyy''-thất thần giây lát, cẩu đản tử liền nhìn lão bợm rượu một cái thật sâu rồi thở dài rảo bước đi tiếp.
Không biết vì sao, sau khi trải qua một lần trọng sinh, tính cách và cảm xúc của Cẩu Đản Tử đã cải biến rõ rệt. Cụ thể hắn không có hận đôi gian phu dâm phụ kia như hắn tưởng. Hắn cảm thấy mình bình tĩnh vào lãnh đạm hơn rất nhiều. Bây giờ nhìn lại, đối với Đản Tử, kiếp trước chỉ tựa như một bộ phim tua nhanh, và hắn chỉ như một diễn viên trong một vài cảnh quanh đó.
Quay trở lại thực tại, lúc này đây, lũ trẻ đang đuổi bắt nhau trên một triền đê phụ cận nội thành.
''Aaaa..Cẩu đại ca! Đại ca chạy nhanh quá sao chúng ta có thể đuổi kịp được!''
Chu Hùng là kẻ có thân hình to béo nhất nhóm, nên cũng là kẻ có thể lực yếu nhất. Đoạn hắn chống tay vào thắt lưng rồi khom người thở ra hồng hộc :
''Đại....ca...chạy nhanh...quá! Ta...thua!''
''Hắc hắc. Các ngươi 3 người mà cũng không đuổi được ta sao? Thật sự là yếu quá đi.'' - Cẩu Đản Tử vừa chạy vừa ngoái đầu lại làm bộ mắt xấu trêu tức 3 tên tiểu tử.
''Ê ê. Chúng mày xem mấy con khỉ đang đuổi bắt kìa! Ha ha. Ngoại công tao còn chạy nhanh hơn đó'' - Chợt một tiếng nói trào phúng từ đâu truyền đến, tiếp đó là một tràng cười ngặt nghẽo phụ họa theo sau.
Nhìn lại, cách xa đám người Cẩu Đản Tử là một nhóm gồm 7 đứa trẻ tuổi xấp xỉ nhau. Cầm đầu nhóm là một tên tiểu tử dáng người cao to, mặt mũi sáng sủa lanh lợi. Nhìn cách bọn chúng ăn mặc, là có thể đoán ra cũng là dạng du thủ du thực giống đám Cẩu Đản Tử.
Nhận ra những người mới tới, Tố Đạt hơi cau mày, khẽ gằn giọng nói:
''Mẹ kiếp! Bọn người Kim Xuyên cậy người đông thế mạnh lại đến tìm chúng ta kiếm chuyện rồi!''
''Hừ hừ. Thật là khinh người quá đáng mà'' - Chu Hùng nhăn mũi đùng đùng tức giận.
Thấy phản ứng tức giận của đối phương, Kim Xuyên như bắt được vàng, vô cùng cao hứng. Hắn liếc nhìn đồng bọn mà cười ha hả:
''Sao! Đám trẻ phía Tây thành bọn ngươi dạo này có vẻ làm ăn khá nhỉ. Còn ở đây rảnh rang chơi đuổi bắt cơ đấy''
''Bọn nhóc nhát gan. Đại ca đang khen các ngươi đó. Còn không qua cảm ơn hả?'' - một tên tiểu tử non nớt nhất hội bên phía Kim Xuyên tựa như đang nôn nóng lập công lên tiếng quát to.
''Gừ gừ. Kinh người quá đáng. Đừng tưởng các ngươi Bắc thành người đông thế mạnh mà chúng ta sợ nhé. Hừ hừ'' - Chu Hùng tính tình nóng như lửa đốt, dậm chân rống giận toan xông lên tấn công lũ trẻ phía đối diện. Bên cạnh đó, Tố Đạt và Kiều Chu cũng đang chuẩn bị thủ thế xông lên.
''Khoan!'' - một tay chặn trước người ngăn cản Chu Hùng, rồi Cẩu Đản Tử bước lên một bước đối diện với đám người Kim Xuyên, đoạn ngoái đầu lại nói với đồng bọn:
''Không được nóng vội. Lần trước bị đánh chưa làm các ngươi sợ hả?''
''Nhưng...'' - Chu Hùng phồng mồm trợn mắt định phân trần, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Cẩu Đản Tử thì hắn liền ủy khuất cúi đầu xuống, run run bước lại ra sau.
Phía đối diện, Kim Xuyên nụ cười cũng dần ngưng trọng. Hắn thật không ngờ tên lỏi Cẩu tiểu tử này lại bình tĩnh vượt xa lứa tuổi như vậy. Lần trước đánh nhau, vì không vắng mặt Cẩu Đản Tử nên hắn cũng không biết bảnh lĩnh thật sự của tên thủ lĩnh phía tây này ra sao. Nhưng coi bộ, cũng không phải hạng vừa.
Chăm chú nhìn vào thân ảnh Cẩu Đản Tử đang bước tới gần, Kim Xuyên vênh mặt chất vấn:
''Sao? Ngươi muốn gì đây?''
Đi đến bên cạnh Kim Xuyên, Cẩu Đản Tử mỉm cười đầy ý vị.
Nhìn thất nụ cười trên mặt Cẩu Đản Tử, Kim Xuyên rùng mình. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nụ cười như vậy, một nụ cười đáng ra không nên xuất hiện trên một đứa trẻ 10 tuổi.
''Có phải ngươi cách đâu ít lâu đánh đồng bọn của ta phải không'' - Cẩu Đản Tử lên tiếng hỏi.
''Ha ha. Đúng đấy, thì sao? Định trả thù hả?'' - Kim Xuyên hất cằm khiêu khích.
'' Không không'' Cẩu Đản Tử mỉm cười lắc đầu. Rồi, theo đó, hắn rút từ trong ngực ra một cái túi vải nhỏ màu nâu xám. Lắc lắc trong tay phát ra vài tiếng va chạm lạch cạch, Cẩu Đản Tử toe toét nhìn Kim Xuyên.
''Cái gì'' Kim Xuyên nhíu mày. Rồi chợt giãn ra, cười hắc hắc '' tốt tốt. Là tiền, hóa ra ngươi cũng là kẻ thức thời. Muốn dùng tiền để bồi tội hả. Tốt lắm, đưa ta xem nà...
Nhưng, khi chưa kịp nói hết câu, bất chợt Kim Xuyên chợt cảm thấy đầu óc ong ong như bị vật gì đó đập mạnh vào đầu. Không để hắn kịp hồi tỉnh, cái vật đó lại một lần nữa không thương tiếc liên tục tạt ngang cằm hắn, theo sau đó là cảm giác tê dại dưới hạ bộ như bị ai đó dùng hết sức đá thẳng vào.
Một tay che mặt, một tay che háng, Kim Xuyên ngã phịch xuống dưới đất rên rỉ, dù vẫn đầu óc vẫn ong ong tê dại.
Bên cạnh đó, cả 9 tên tiểu tử ở cả hai phe Tây, Bắc đều đang há hốc mồm. Sự việc xảy ra quá nhanh, khiến bọn chúng khi chưa biết chuyện gì xảy ra thì Kim Xuyên đã nằm dưới đất rồi.
Sau một vài hơi thở, một tiếng kêu thất thanh vang lên:
''A A a a. Đại ca bị hắn đánh! Đại ca bị hắn đánh! Lên anh em!''
Bên kia, phía 3 tiểu tử phe Cẩu Đản Tử cũng sực tỉnh, sau đó liền nhanh chóng lao lên tham chiến:
''Kim Xuyên ngã rồi. Đại ca muôn năm. Anh em lên trợ giúp đại ca!''
Khi đó, ngay phía chính giữa, Cẩu Đản Tử khuôn mặt lạnh tanh đứng hiên ngang chờ phe phía Bắc đánh qua. Dưới bàn tay phải của hắn, là một túi tiền thấm đẫm máu đang chảy nhỏ giọt.
Đợi ngay khi đám trẻ phía Bắc còn cách thân mình khoảng 2 mét, Cẩu Đản Tử liền bất chợt tăng tốc, đâm thẳng vào khe hở giữa đội hình lũ trẻ. Không đợi đối phương định thần, hắn quay ngoắt người lại, kèm theo là một cú đá cực mạnh vào khuỷu chân một tên gần nhất. Tên nhóc đó vì bị mất thăng bằng đột ngột mà ngã dúi dụi ra phía trước, làm cả ngực và mặt đều không khách khí đập mạnh xuống nền đất. Tiếp đó, không hề tham công, Cẩu Đản Tử liền nhanh chóng lùi ra sau 2 bước, cố gắng giữ khoảng cách an toàn với lũ trẻ.
5 tiểu tử còn lại bên phe phương Bắc định quanh lại tấn công Cẩu Đản Tử thì chợt thất vọng khi thấy hắn liên tục lùi ra sau. Nhưng, không để bọn hắn kịp truy đuổi Cẩu Đản Tử, bên phía kia, Kiều Chu, Tố Đạt, Chu Hàng đã bắt đầu xông qua. Chiếm lợi thế chủ động, phía bọn Kiều Chu ngay từ đầu đã dễ dàng phá tan đội hình của phe phía Bắc. Tiếp theo sau đó, cùng với sự tham chiến của Cẩu Đản Tử, phe phía Tây nhanh chóng dành thắng lợi, trong khi phe của Kim Xuyên thì tên nào tên ấy đều bầm dập khắp mình, nằm lăn lóc rên rỉ dưới chân.
Tiến đến gần Kim Xuyên, đoạn Cẩu Đản Tử đoạn ngồi xuống rồi thuận tay nắm chặt tóc hắn mà nhấc lên.
''Cho ngươi 3 ngày để suy nghĩ quy phục ta. Qua 3 này, nếu câu trẻ lời không hợp ý ta, thì...hừ hừ, ta sẽ qua Bắc thành tìm người!''
Không để Kim Xuyên phản ứng lại, Cẩu Đản Tử liền đứng dậy cất bước đi ra chỗ đồng bọn.
''Lấy một nửa số tiền trên người bọn chúng'' - Cẩu Đản Tử vỗ vỗ Tố Đạt phân phó
''Ơ? Sao không lấy tất, sao lại chỉ có một nưa? Đại ca hôm nay sao nhân từ vậy?'' bên cạnh Chu Hùng ngơ ngác hỏi.
Hắc hắc. Cẩu Đản Tử bật cười: ''bọn chúng sau này còn là đồng đội của chúng ta đấy, Ta lấy một nửa để cảnh cáo bọn chúng. Nếu ta không lấy sẽ làm bọn chúng coi thường, mà nếu lấy tất ắt không hợp nhân tâm.
''À à. Đệ hiểu rồi. Đại ca anh minh'' - Chu Hùng vỗ đầu cười ha ha.