Rầm! Rầm!
Ban đêm, phía đông khu rừng Xích Dạ vốn đã âm u nay lại càng trở nên âm trầm quỉ dị. Những tiếng chim kêu, vượn hót đôi lúc lại cất lên gây cho người ta một cảm giác vô cùng bức bách, khó chịu.
Ào ào ào
Vụt!
Một bóng trắng bất ngờ xẹt qua làm cho một mảng chim rừng vội vàng xao động.
Nếu có một cao thủ cấp võ đồ ở đây, hẳn hắn sẽ không khó để nhận ra hình dạng thực sự của bóng trắng.
Đó là một người đàn ông tầm khoảng 30 tuổi, vẻ mặt trắng nhợt không một tia huyết sắc đang gồng mình chạy như bay. Hắn ta mi thanh mục tú, thân hình rắn chắc đầy lực lượng nhưng lại bị che kín bởi những vết thương lớn nhỏ trên da. Bộ trường bào màu đen hắn vốn mặc giờ cũng chỉ còn lại vài mảnh rách tươm còn quấn ở trên thân, nhìn qua cũng đủ biết chủ nhân của nó hẳn vừa chải qua một cuộc chiến vô cùng tàn khốc.
Vừa cấp tốc huy động cước bộ, vừa nhanh chóng vận khí cầm máu, Mạc Quân cắn chặt hàm răng khẽ rít:
'' Gừ gừ! Hôm nay thực sự là quá bất cẩn rồi. Ta vốn không thể ngờ rằng Mộ gia lại có thêm một tên tu sĩ thức tỉnh kì nữa. Đáng giận!''
Thì ra người nam tử này vốn là một tên tu sĩ thức tỉnh kì đại viên mãn tên Mạc Quân. Vì để có thể thuận lợi đột phá bình cảnh, từ nhiều ngày trước hắn đã lên kế hoạch trộm ngưng thần đan của Mộ Gia. Nguyên bản, Mạc Quân vẫn nghĩ rằng với vỏn vẹn 2 tên thức tỉnh kì thì cho dù có ngăn cản được hắn lấy trộm đan dược, Mạc gia như cũ lực bất tòng tâm lưu lại hắn. Thế nhưng, thế sự khó lường. Ai có thể ngờ được, trong một đoạn thời gian ngắn ngủi, Mộ Tình-nhi tử của đại trưởng lão Mộ Khiêm- lại đột phá cảnh giới võ đồ mà bước chân vào hàng ngũ tu sĩ. Cộng thêm 2 thức tỉnh kì đại viên mãn, lần này quả thực Mộ gia đã cho Mạc Quân một bài học quá sức thê thảm.
Cách vị trí của Mạc Quân khoảng 800 mét, cũng đang chạy là một đám gồm 3 người mặc trường bào màu nâm sậm, mặt sau có thêu hình một con bạch hổ cùng hàng chữ 'Mộ gia'.
Dẫn đầu ba người, lão giả có vóc người gầy bé, khô đét lên tiếng:
''Mộ Tình, Mộ Long. Chúng ta phải nhanh chân lên mới được. Nếu để tên khốn tặc tử này thoát, từ nay, Mạc gia ta còn mặt mũi nào mà gặp mặt nhân sĩ trên giang hồ nữa.''
Dạ!
Nghe thấy lời của lão giả, hai nam tử liền mạnh mẽ gật đầu. Trong đó, tên nam tử được gọi là Mộ Tình thì lại bất chợt nở một nụ cười đầy ẩn ý.
.
.
.
.
Hồng hộc! Hồng hộc!
Đã hơn 2 canh giờ trôi qua, màn đêm che phủ khu rừng Xích Dạ đang dần được chiếu sáng bởi một vài tia nắng le lói nơi chân trời phía đông.
Trong khi đó, cuộc đuổi bắt diễn ra từ đêm hôm trưỡc cũng dần bước vào giai đoạn kết thúc.
Khó nhọc dựa lưng vào một gốc cây cổ thụ, Mạc Quân tay lăm lăm chuôi kiếm, híp mắt đánh giá 3 người trước mặt. Đoạn hắn cười hắc hắc nói:
''Khà khà. Đây chẳng phải là 3 người đứng đầu Mộ gia sao? Các ngươi đuổi theo ta từ đêm hôm qua đến giờ, phải chăng có gì muốn nói sao?''
Nghe thấy lời chế diễu của Mạc Quân, lão giả cầm đầu phía đối diện mặt càng ngày càng đen. Cố áp chế sự nóng vội trong lòng, hắn hướng phía Mạc Quân nhẹ nhàng nói:
''Mạc Quân. Ngươi đường đường là tu sĩ thức tỉnh kì, lại là khách khanh trưởng lão của Thường gia, liền như vậy không cần danh dự đi trộm cắp đan dược Mộ gia ta sao?''
Bên cạnh lão giả, Mộ Tình cũng cố gằn giọng đe dọa:
''Hừ. Niệm tình từ nhỏ 2 ta đã từng là đồng môn huynh đệ. Nay chỉ cần ngươi giao trả ngưng thần đan, ta sẽ đứng ra thay mặt ngươi xin gia tộc một lần cơ hội!''
Ha ha. Bị đe dọa, không những không sợ, Mạc Quân còn càng trở nên điên cuồng hơn. Hắn ngửa mặt lên trời cười như điên, đoạn phảy phảy tay về phía trước 3 người Mộ Gia nói:
''Các ngươi tưởng ta là trẻ con dễ lừa sao. Ngày hôm qua khi bị 3 người các ngươi truy sát, nhất thời ta còn nhất thời cảm thấy sợ hãi. Nhưng hiện tại, ta đã suy nghĩ kĩ rồi. Dù ta có chết, cũng phải lôi theo một cái đệm lưng. Tất cả vào hết đi!!''
Ngay khi vừa dứt lời, cơ thể Mạc Quân nhất thời trưong lên từng vòng lớn. Chỉ chưa đầy 1 giây ngắn ngủi, cơ thể hắn đã trương tròn tựa một quả bóng khổng lồ được làm bằng thịt, với thể tích ít nhất gấp khoảng 5 lần ban đầu.
''Không xong!'' nhìn thấy cảnh tượng này, ba người Mộc gia liền giật mình cả kinh. Không một ai có thể ngờ rằng, mới nói vài câu mà Mạc Quân đã quyết định bạo nổ đan điền. Phải biết rằng, tuy tự bạo sẽ gây ra uy lực cự đại cho đối thủ nhưng đổi lại, linh hồn của chính mình cũng sẽ bị xóa xổ hoàn toàn, mãi mãi không thể siêu sinh.
''Tên khốn Mạc Quân! Tất cả tránh mau!'' nhìn thấy thân thể Mạc Quân đang dần nứt vỡ, đại trưởng lão Mộc Khiêm cuống cường hô lớn. Hắn đã sống đến từng này tuổi, hẳn phải rõ hơn ai hết sức hủy diệt khủng bố khi một tên tu sĩ thức tỉnh kì đại viên mãn tự bạo.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Liên tiếp những tiếng nổ nghiêng trời, tạo ra động tĩnh lớn đủ làm kinh động các loài dã thú trong phạm vi bán kính 5 km.
Trong khoảnh khắc đó, không một ai phát hiện ra rằng khóe miệng của Mạc Quân đang vểnh lên một vòng, lộ ra một mảnh bùa màu trắng xám.
.
.
.
.
Thành công aa...