
29-03-2015, 09:48 PM
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Jul 2014
Bài gởi: 230
Thời gian online: 167135
Thanks: 0
Thanked 241 Times in 136 Posts
|
|
CHIẾN SĨ VÔ DANH
Tác giả: MT
Phần 1: Chiến dịch Điện Biên Phủ
Định nghĩa của chiến tranh (3)
“Pằng... Pằng... Pằng...”
“Pằng... Pằng chíu...”
“Pằng chíu... Pằng... Pằng...”
Một loạt đạn từ cánh phải bay về phía chúng tôi.
Theo bản năng được rèn luyện, tôi lập tức cúi thấp người, vứt ba lô, dùng tay phải cầm súng, đồng thời lăn về phía gốc cây gần nhất.
Dẫu có hành động nhanh chóng, nhưng tôi vẫn bị một viên đạn bắn trúng chân phải. Và cùng với vết thương ấy là vài giọt máu của đồng đội văng vào mặt.
Không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều về số phận của những người còn lại và thương xót cho ai khác. Chỉ có đủ thời gian để tôi nhận định chúng tôi gặp phải phục kích. Cũng có thể là tiếng nổ đã hấp dẫn kẻ địch.
Cắn răng chịu đựng cơn đau, cố gắng trấn tĩnh trước tiếng kêu la thảm thiết của đồng đội và tiếng hét chói tai của đội trưởng, tôi mở khóa an toàn của cây súng.
Nhìn những tên địch lạnh lùng xả súng về bên này, tôi nhắm vào một tên và đáp trả.
“Pằng...”
“Pằng...”
“Pằng...”
Máu tươi nơi vết thương chân phải không ngừng trào ra, đau đớn không ngừng truyền về não bộ. Tôi nhăn nhó vượt qua.
Tiếng kêu la trên chiến trường cũng dần im bặt.
Tiếng súng vang lên càng ngày càng dày đặt.
Thế nhưng chỉ qua một lát, chúng tôi nhận ra sự cách biệt về số lượng và chất lượng của vũ khí.
“Đùng...”
“Đùng...”
Bên địch vừa quăng 2 quả lựu đạn về bên này.
“Phập... Phập... Phập...”
Vô số mảnh vỡ sắt bén từ giữa vụ nổ bay về bốn phía.
Nhưng điều đáng sợ chính là cái kèm phía sau.
“Tạch... Tạch... Tạch...”
“Tạch... Tạch... Tạch...”
Âm thanh của súng liên thanh vang lên liên hồi.
Tôi không tự chủ rút đầu và co cả thân hình núp sau thân cây.
“Xoạt... Xoạt... Xoạt...”
Những tiếng bước chân cực nhỏ vọng lại xen kẽ tiếng súng. Hiển nhiên là dựa vào sự yểm trợ từ 2 trái lựu đạn và súng bắn liên thanh, kẻ địch đang dần tiếp cận chúng tôi.
“Tạch... Tạch... Tạch...”
Trong tình thế kẻ địch bắn liên hồi không dứt, trái tim tôi không ức chế được run rẩy. Nếu cứ tiếp tục như thế này, đợi lúc kẻ địch tiếp cận chúng tôi chừng 50 mét thì khi ấy chính là giờ chết của cả đội.
Mà lúc này đây, chúng tôi bị kiềm chế bởi những viên đạn từ quân địch, chúng tôi không có khả năng hành động. Và hiển nhiên là chúng tôi không thể lùi về sau. Giờ này mà nhào thân ra thì thành cái sàng với vô vàn lỗ thủng là điều hiển nhiên.
Trong tình cảnh khó khăn, tôi nhớ lại lời dạy của huấn luyện viên. Khẽ hít một hơi thật sâu, tôi dùng cả tinh thần áp chế lại sự sợ hãi mà vươn gần một nửa đầu ra quan sát kẻ địch.
Mắt phải nhìn về chiến trường, nỗi sợ lại lan tràn toàn thân tôi.
Giữa vùng trung tâm, từng thân thể có những vết thương chí mạng nhỏ tròn nằm gục xuống ở nơi ấy. Máu tươi vẫy ra xung quanh, từng dòng từng dòng máu hội tụ tại những điểm trũng tạo nên vài cái hố máu tanh tưởi. Dù ở xa, tôi cũng có thể ngửi thấy mùi tanh muốn ói đó.
Nghĩ tới đây, bụng tôi lại sôi lên. Nó co lại, một thứ gì ấy từ dạ dày trào lên cuống họng. Tôi cố gắng nuốt nó xuống mà tiếp tục nhìn lại.
Xa xa, cách những vũng hố đầy máu đỏ tươi và đỏ sẫm, một tiểu đội của địch đang lấy tốc độ nhanh nhất bước tới cùng với nã súng về bên này.
Tôi đánh liều cầm súng lên và đưa ra ngoài thân cây, đặt cây súng lên gối bị thương mà bắn trả.
“Pằng...”
“Pằng...”
Vào thời điểm này, một tiếng gào to vọng lại:
- Rút lui, đội 1 yểm trợ, còn lại nhanh chóng lui lại.
Nghe được tiếng gào của đội trưởng, tôi thu súng. Giữa không khí trầm trọng, với chân phải bị thương, tôi cố gắng cúi thấp người mà nhịn đau chạy thật nhanh về phía cái cây gần nhất ở phía sau.
Và rồi nhả đạn yểm trợ cho người khác.
“Pằng...”
“Pằng...”
Song dường như chúng tôi vẫn còn đánh giá thấp sự điên cuồng của quân địch.
“Đùng...”
“Đùng...”
“Đùng...”
Từng quả lựu đạn lấy tốc độ chóng mặt bay về phía đội 1.
Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, đội 1 đảm nhận trọng trách cản trở quân địch hứng chịu tấn công kịch liệt. Ở nơi đó bụi bay mù mịt.
Nhân cơ hội tầm mắt của địch bị che khuất, tôi lại chạy cà nhắc về cái cây tiếp theo.
Thế nhưng tôi chưa kịp định thần thì tình huống phát sinh mỗi lúc một xấu.
“Đùng...”
“Đùng...”
“Đùng...”
Link Góp ý - Thảo luận: http://4vn.eu/forum/showthread.php?p=988402#post988402
|