
30-03-2015, 08:05 PM
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Jul 2014
Bài gởi: 230
Thời gian online: 167135
Thanks: 0
Thanked 241 Times in 136 Posts
|
|
CHIẾN SĨ VÔ DANH
Tác giả: MT
Phần 1: Chiến dịch Điện Biên Phủ
Định nghĩa của chiến tranh (4)
- Lui lại. Cấp tốc lui lại. Đội 2, đội 3 tiến lên bắn yểm trợ.
Giọng khàn đặc của người đội trưởng lại vang lên giữa rừng mưa đạn.
Một cuộc chiến không cân sức. Chúng tôi vắt tất cả sức lực chống trả sự tiến bộ khoa học – kỹ thuật vượt bậc và tài lực hùng mạnh của địch.
“Đùng...”
“Đùng...”
Những thân cây, bụi rậm, tảng đá che chắn thân hình chúng tôi dần bị thay thế bằng những cái hố to trống trơn. Sự bất lực hiện rõ trên khuôn mặt mỗi người.
“Tạch... Tạch... Tạch...”
“Pằng...”
“Pằng chíu...”
Tiếng súng của bên chúng tôi bắt đầu có dấu hiệu thưa thớt. Rõ ràng liên tục bắn đạn dẫn đến việc phải bỏ thời gian nạp đạn vào.
“Cạch...”
Tiếng động nhỏ từ cây súng đang cầm báo hiệu súng của tôi đã hết đạn. Khốn khổ thay là hai cái băng đạn dự trữ và 5 viên đạn dự phòng cho tình huống khẩn cấp lại nằm trong ba lô, mà ba lô thì nằm ở giữa chiến trường.
Thực ra băng đạn phải nằm trong túi nhỏ trong thắt lưng mới phải, viên đạn phải nằm trong túi nhỏ bên trái thắt lưng mới đúng. Đó là sai lầm của bản thân tôi.
Thân thể của tôi run lên. Không run lên sao được? Trên chiến trường đạn bay như mưa, hai bên bắn nhau sống chết thì hết đạn đồng nghĩa với việc chắc chắn phải chết!
Quay mặt nhìn về hai bên để tìm kiếm sự trợ giúp nhưng mà hoàn toàn không thấy rõ đồng đội.
Bụi bay đầy trời, lá cây bay xào xạc khắp chốn.
Khó khăn nối tiếp khó khăn khiến tinh thần của tôi xuống dốc không phanh.
Tâm trạng mỗi lúc lại tồi tệ hơn. Nó dần đi về vực sâu thăm thẳm. Tôi hoang mang quay thẳng người nhìn về phía sau.
Khá may mắn là vào giây phút này tôi nhìn thấy một người đồng đội.
Tôi liền hấp tấp mở hết cuống họng mà hét lớn:
- Này cậu, cậu còn băng đạn chứ?
- Gì? Cái gì cơ?
Người đồng đội phía ấy vẫn tiếp tục bắn đạn, cậu ta tranh thủ một khắc thời gian nhìn về phía tôi mà hỏi.
- Băng đạn! Cậu còn băng đạn không? Quăng hộ qua đây một băng.
Tôi thấy người đồng đội ấy có vẻ do dự. Sau giây lát suy nghĩ, gã ta nói:
- Không! Cậu hỏi người khác xem.
Trong lòng tràn đầy nghi ngờ, vậy nhưng tôi cũng không thể ép hỏi người ta. Chúng tôi chỉ được bảo rằng phải một trăm phần trăm tuân lệnh cấp trên, đồng thời gắn kết với nhau như anh em ruột thịt, đồng đội là những người có thể hi sinh vì nhau.
Tuy nhiên, có lẽ với những người lính mới, một sự giáo dục là không đủ. Với họ, hai từ đồng đội vẫn còn một khoảng cách không gần. Khi phải lựa chọn giữa mạng sống và việc quy phạm một chút làn ranh đồng đội, quy phạm kỷ luật không phải nặng thì mạng sống vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Việc đến nước này, tôi chỉ có hai lựa chọn. Một, tôi bật lưỡi lê lên, ẩn núp thân mình thật kĩ, sau đó đợi kẻ địch đến gần thì xông tới dùng lưỡi lê chém giết kẻ thù. Hai là mạo hiểm chạy về phía sau nhằm tìm sự trợ giúp của người đồng đội khác. Lựa chọn thứ nhất chính là việc chấp nhận lấy mạng đổi mạng. Lựa chọn số 2 tuy thể hiện sự liều lĩnh và bỏ rơi vị trí của mình khi chưa được lệnh. Song ở thời điểm này, lựa chọn số 2 đối với tôi vẫn là lựa chọn tốt nhất.
Bởi vì lẽ ấy, trong một chốc khi tiếng súng trên chiến trường thưa thớt, tôi chạy vội về hậu phương.
“Pằng... Pằng...”
“Pằng... Pằng chíu...”
Và một con mồi dễ thấy như tôi trở thành đích ngắm bắn.
“Phốc...”
- A...
Lại một viên đạn xuyên thủng bắp chân phải của tôi. Nỗi đau xé tim gan khiến tôi thét lên. Đồng thời vì mất trọng tâm, tôi ngã nhào xuống mặt đất.
Giây phút sống còn đã đến. Nhận ra nếu bản thân không chạy tiếp thì chắc chắn sẽ bị bắn chết, cơ bắp toàn thân tôi gồ lên. Tôi cắn chặt hàm răng, dùng tất cả sức lực lao thẳng về gốc cây trước mặt.
“Pằng...”
“Tạch... Tạch... Tạch...”
Cơn mưa đạn vẫn bay về phía tôi. Có một viên sượt qua khuôn mặt của tôi làm cho một dòng máu xối xả chảy xuống khiến tôi lạnh toát.
“Gần tới rồi, gần tới rồi...” – Tôi liên tục gầm thét trong lòng.
“Đùng...”
Đột nhiên một âm thanh của một quả lựu đạn nổ vang vọng lại từ phía sau. Chợt nghe được âm thanh không muốn nghe nhất làm trái tim tôi như bị thắt lại.
“Chẳng lẽ tôi phải chết ở đây sao?”
Tuy nghĩ vậy trong lòng, nhưng tôi vẫn không hề dừng chạy về cái cây trước mặt.
“Rắc...”
Tiếp theo âm thanh của quả lựu đạn là tiếng gãy của một thân cây.
“Rầm...”
Tôi chỉ kịp biết được một cái gì đó đập mạnh vào đầu mình, và máu tươi trên đầu mãnh liệt phun ra thì ngã xuống rồi bất tỉnh.
Link Góp ý - Thảo luận: http://4vn.eu/forum/showthread.php?p=988402#post988402
Last edited by kingkoo00; 30-03-2015 at 08:27 PM.
|