Thế Giới Tinh Thần - T/G V4NGH03
Thế Giới Tinh Thần
Chương 1 : Người cha vĩ đại
Tác giả : V4NGH03
27 tháng 7 năm 2015
Hôm nay là sinh nhật 15 tuổi của hắn. Không có gì vui hơn khi hàng năm hắn đều nhận được bưu kiện của bố. Nhưng đều khiến hắn hạnh phúc hơn cả nếu bây giờ hắn có thể gặp được ông. Đã 5 năm, bố hắn nói ông ấy sẽ đi một nơi rất xa và không thể mang hắn theo cùng. Từ lúc đó, hắn đã ở đây. Nơi đây người ta gọi là phòng chăm sóc đặc biệt.
- Bưu kiện gửi từ La Habana là nơi bố cậu đang công tác. – Cô y tá nói
- La Habana, mấy năm trước bố con gửi cho mấy bức ảnh về nơi đó. Nó rất đẹp.
- Trong bưu kiện có một một bức thư, một quyển sổ, một cái chìa khóa, một cái giống như cái mũ bảo hiểm, cái này ta chưa thấy bao giờ, chắc loại headphone mới.Ta để đồ vật này ở trên tủ, con có thể tự lấy được.
Cô y tá thu dọn mấy đồ bừa bãi rồi đi ra ngoài. Lại chỉ còn hắn với căn phòng màu trắng lạnh lùng. Có lẽ mấy năm qua ở trong phòng này làm hắn quen rồi cái cảm giác lạnh lùng đó. Hắn với tay phải ra để lấy bức thư, tay phải giờ là chi cuối cùng mà hắn có thể cảm giác được.
Hai chân hắn đã bị mất cảm giác từ trước khi hắn tới đây. Năm ngoái hắn cũng không thể liên hệ được với tay trái của minh. Hắn đã buồn mất một thơi gian dài và nghĩ chắc mấy năm nữa tay phải mình cũng mất.
Hắn hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh bản thân mình, lật bức thư nhìn tới:
Form : Người bố vĩ đại
To : Ngọc Lâm - Con trai của người bố vĩ đại
Bố hắn là một người đặc biệt, từ nhỏ hắn luôn cảm thấy vui khi ông ở bên. Quãng thời gian đó là những ngày hắn cảm thấy hạnh phúc nhất. Hắn mở bức thư ra đọc, chỉ có một dòng duy nhất …
Hy vọng con thích món quà của bố !
Sao lại chỉ có một dòng duy nhất - Trong đầu của hắn bùng nổ như vậy. Hắn cảm thấy hụt hẫng, thất vọng kèm theo nhiều là bi thương. Hắn cảm thấy cay cay đôi mắt, nghẹn ngào như muốn khóc.
Hít một hơi thật sâu, hắn bình tĩnh lại. Hắn nhìn lại trang thư duy nhất một dòng, cảm giá như không có gì đặc biệt kia. Năm năm, bố gửi thư chúc mừng sinh nhật cho hắn, luôn luôn là những bức thư dài.
Trong thư ông kể về La Habana, nơi ông công tác, ông kể về những con đường, những mái nhà, những đồng nghiệp, người bạn của ông. Hắn đọc lại rất nhiều lần, nét chữ của ông rất quen thuộc với hắn. Nét chữ … đúng là nét chữ.
Lật lại phong bì thư, hắn cảm thấy quen thuộc. Đúng là nét chữ của bố, cảm giác không sai. Khi nhìn lại nội dung thư, hắn có cảm giác không đúng. Không đúng ở đâu thì thật sự không nhận ra.
Đặt bức thư xuống, hắn với lấy cuốn sổ. Cảm giác đầu tiên hắn nhận thấy là nó khá cũ. Đây là cuốn sổ bố dùng, hắn đoán như vậy. Tôi mở sổ ra, trang đầu tiên … không có gì, chỉ thấy một mảng giấy cũ kĩ. Trang thứ hai … không có gì, cũng chỉ một mảng giấy cũ.
Hắn lật hết tất cả trang trong cuốn sổ ra xem, nhưng tất cả chỉ là những trang giấy cũ. Trang giấy trống không, cuốn sổ không có gì. Hụt hẫng, thất vọng lại ùa về trong lòng hắn.
Hắn vén chăn lên và khóc, hắn muốn hét thật lớn nhưng không được. Cảm giác giống như mình bị vứt bỏ, bi thương. Và thế là hàng giờ, hàng ngày sau đó, hắn không muốn nói chuyện với ai.
-----
Một tháng sau.
Ngọc Lâm nhìn mình trong gương, khuôn mặt non nớt, nhợt nhạt, xanh xao do ở trong nhà lâu ngày mà thành. Hắn quyết tâm một lần nữa khiến bản thân phải thoải mái hơn trong những năm tháng còn lại của mình. Phải sống thật thoải mái.
Nhìn chiếc mũ, món quà cuối cùng của bố, hắn cũng nghĩ đây là một cái headphone loại mới. Hắn đội nó vào đầu và chiếc mũ tự phát ra âm nhạc. Đây là bài nhạc không lời bố vẫn hay mở nghe. Bản nhạc du dương này hắn cũng thích.
Tâm hồn hắn đang chìm trong âm nhạc, hắn cảm thấy cả người như nhẹ nhõm, bình thản đến lạ kỳ. Đoạn cuối rồi, tôi vẫn muốn nghe thêm một chút nữa. Cho đến khi nhạc hết, tôi vẫn còn đang mơ màng trong giai điệu nhạc.
Bỗng một tiếng nói quen thuộc vang lên :
Ngọc Lâm, mở mắt ra
Ngọc Lâm giật mình, nghi hoặc mở mắt ra thì thấy một màn sương mù dầy đặc đang tan ra một cách nhanh chóng. Dần dần trong mắt hắn hiện lên một hình ảnh thân quen. Đó là bố, không sai …
Ngọc Lâm như muốn khóc, đã lâu hắn chưa được gặp bố. Ông là người thân duy nhất của hắn, là người bố vĩ đại của hắn. Ông đang đứng trước mặt hắn, đang mỉm cười nhìn hắn và nói :
Con trai, Chào mừng con tới THẾ GIỚI TINH THẦN
- Bố, có phải bố không? Có phải con đang mơ không? Bố ơi …
- Ta la cha. Không phải bố con. Nơi đây là THẾ GIỚI TINH THẦN không phải mơ.
- Cha không phải là bố !!!
- Đúng vậy. Ta được bố tạo ra với ký ức của ông. Sứ mệnh của ta là thay ông ở bên con, bảo vệ con và trị bệnh cho con.
- Vậy bố … bố đã đi đâu?
- Điều này ta cũng không biết. Ký ức cuối cùng của ta cho thấy ông đang gặp rắc rối lớn. Khi đó ông đã tạo ra ta cùng thế giới này. Sau đó ta gặp được con.
Ngọc Lâm nhìn quanh, hắn nhận ra mình đang ở trong một căn phòng. Nơi hắn đứng là trung tâm của căn phòng này. Căn phòng này hình tròn không lớn, trên tường khắp nơi đều có những hoa văn lạ, chúng phát sáng như đang di chuyển về nơi hắn đang đứng.
- Đây là Tháp Thora - Cha nói - là nơi đem tinh thần của con từ thế giới bên ngoài vào đây thông qua THORAHA .
- THORAHA … có phải nó giống như một chiếc nón bảo hiểm không cha?
- Đúng vậy, nó là thành quả của hơn 300 năm nghiên cứu của bố.
- Hơn 300 năm. Không thể nào, con nhớ bố chỉ mới 40 tuổi thôi mà.
- Đó là do trong THẾ GIỚI TINH THẦN, thời gian trôi nhanh gấp 100 lần bên ngoài.
Ngọc Lâm như ngốc luôn tại chỗ, hắn không thể tưởng tượng được bố của mình vĩ đại thế nào. Nào là THẾ GIỚI TINH THẦN, một ông Cha, một nơi mà thời gian trôi nhanh gấp 100 lần bình thường …
Có lẽ đây chỉ là giấc mơ, hắn nghĩ vậy nên cứ mặc kệ đi, dù sao hắn có thể mơ thấy bố, hắn ước giấc mơ này có thể kéo dài hơn nữa. Vậy là trong mấy ngày hắn cứ ngây ngốc đi theo Cha tham quan nơi này.
Nơi đây giống như một cái biệt thự vậy, có nhiều phòng chức năng, phòng nghỉ ngơi, có cả vườn quả và bể bơi. Từ khi hắn tiến vào ngoài hạnh phúc khi có bố ở bên cạnh, hăn còn thấy được cảm giác của mình từ chân tay, cảm giác thật sự.
Cha từng nói, khi hắn quen thuộc với bản thân mình và nơi này thì họ sẽ bắt đầu rèn luyện tinh thần. Chủ yếu cơ thể hắn bị mất khống chế là do tinh thần hắn không được mạnh mẽ. Ở nơi này rèn luyện tinh thần, cơ thể hắn sẽ tốt hơn. Nơi đây thức ăn đều chứa một lượng tinh thần, ăn nhiều một chút sẽ rất tốt với tinh thần đang khô kiệt của hắn.
Ngày thứ 4,
- Bây giờ bên ngoài đang là buổi sáng - Cha nói - Con cần phải giữ sinh hoạt như người bình thường. Nơi đây là một bí mật, không thể tiết lộ nó cho bất cứ một ai. Hãy trở lại vào buổi tối hàng ngày.
Ngọc Lâm ngẩn người ra, hắn muốn ở lại nhưng hắn chưa kịp nói gì thì Cha đã vung tay lên. Một tầng sương mờ mờ che khuất tầm nhìn của hắn. Hắn cố muốn nhìn thật kỹ vào màn sương.
Màn sương động đậy tan dần, trên khuôn mặt hắn ngây ngốc nhìn lên trần nhà. Đây là phòng bệnh của hắn, căn phòng trắng lạnh lẽo …
Hãy trở lại vào buổi tối hàng ngày
|