[Xuyên không]_ BÁ ĐẠO VƯƠNG PHI
VƯƠNG PHI BẤT ĐẮC DĨ
Tác giả: Trương Thiếu Phong
Nguồn:4vn.eu
Chương 1: Xuyên qua.
5h45 phút tại biệt thự Rose.
"Cộc cộc cộc, cậu vào đi Tiểu Tiểu. Có chuyện gì mà cậu qua phòng mình sớm thế kia".
Bộ mặt của Tiểu Tiểu giận dỗi, biểu môi làm nũng:
"Cậu đã hứa hôm nay cùng với mình đi cắm trại trên núi còn gì, người gì mà mau quên thế, hừ mình ghét cậu rồi..."
Người kia còn ai vào đây đó là bạn thân từ bé của Tiểu Tiểu, tên Tần Linh. Tiểu Tiểu mồ côi cha mẹ từ bé, được bố của Tần Linh mang nuôi về từ lúc mới 4 tuổi. Chắc là hai đứa cùng tuổi nên chơi rất hợp nhau, bố Tiểu Linh nhận Tiểu Tiểu làm con nuôi yêu thương giống như con gái ruột của mình. Ông là một ông trùm xã hội đen rất có thế lực và giàu có, tuy nhiên thời gian ông ở bên con rất ích vì công việc nên Tiểu Linh cũng đã quen dần với cuộc sống tự lập ngay từ nhỏ.
Ông dạy Tiểu Linh rất nhiều môn võ công như Taekwondo, Karatedo, Thái Quyền và cả cac1 thế vật của Judo nữa. Môn nào Tiểu Linh cũng rất thạo và học rất nhanh chóng, bố Tiểu Linh thường gọi vui Con là thần đồng võ học đấy Tiểu Linh à.
"À, hì hì mình xin lỗi mình quên mất, thôi đừng giận nữa mình thu dọn đồ rồi lên đường nhé".
Tiểu Tiểu giương đôi mắt trong veo chớp chớp nhìn cô bạn:
"Thật á, ôi yêu Tiểu Linh quá, moa moa ".
Đột nhiên Tiểu Tiểu im bặt, rồi lại mở miệng hỏi Tiểu Linh:
"Tiểu Linh nè, sao cậu không chấp nhận anh Hải đi anh ấy yêu cậu thật lòng mà". Tiểu Linh nhẹ giọng nói như chỉ để mình mình nghe thấy:
"Có nhiều chuyện có muốn cũng không được đâu Tiểu Tiều à, cậu hiểu chứ".
Một không gian yên tĩnh bao trùm.
"Thôi, cậu chuẩn bị đi mình ra lấy xe,chắc giờ này tụi con Tuệ Tâm nó đến rồi đấy. À mà đi cắm trại thôi cậu cần gì đem theo cả kiếm ghê thế".
"Nó là bùa hộ mạng của mình không có nó mình không yên tâm được Tiểu Tiểu à, thôi chúng ta xuống nhà đi".
Cả hai tung tăng dắt tay xuống nhà hợp nhóm với lũ bạn và nhanh chóng rời khỏi biệt thự, thẳng tiến đến nơi tập kết. Sau 2 giờ ngồi xe cuối cùng cũng đã đến cả đám ùa nhau tràn ra khỏi xe.
"Wao, đẹp quá tớ thích nơi này". Tuệ Tâm lên tiếng, sau đó Mai Mai cũng phụ họa thêm:
"Sau chúng ta không biết nơi này sớm hơn nhỉ nó thật là tuyệt, Tiểu Tiểu cậu thật giỏi tìm được chỗ hay như vậy".
Tiểu Tiểu:"Không phải đâu đây là chỗ lần trước Tiểu Linh đưa mình đi đấy , có cả anh Hải nữa, hì hì".
Cả đám chỉ vẻn vẹn có 3 chàng trai Thạch Hải, Win và Thiết Phong. Nhanh chóng đến chỗ tập kết nào, thế là cả bọn hì hụt lên trên mang theo cả đống balo ,giỏ thật rắc rối.
"Chúng ta chia làm ba trại nha các bạn, Hải sẽ chung trại với Tiểu Linh và Tiểu Tiểu, Win với Tuệ Tâm và cuối cùng là Thiết Phong và Mai Mai. Vì sự an toàn cho các bạn nữ chúng ta nhất trí thế nhé".
Cả bọn:" Nhất trí".
"Tuệ Tâm à, chúng ta ra suối tắm đi Tiểu Tiểu , Tiểu Linh các cậu có đi không". Mai Mai lên tiếng dụ hoặc.
"Ừ, chúng ta đi tắm cho đã mệt quá rồi, đi thôi hahaha".
Ngoài suối, một mảng trong xanh mây biết thật tuyệt vời cho chuyến đi này. Tiểu Linh bảo:
'' Thôi các cậu xuống tắm đi nhớ cẩn thận mình ở chỗ này canh cho''.
Mai Mai:'' Cũng được, có Tiểu Linh canh chừng chúng ta tha hồ nha''.
Nói xong vứt chiếc áo thun và cái quần jean bó sát cơ thể sang một bên, lộ ra cơ thể vô cùng hoàn mỹ nhảy ùm xuống suối, cứ thế hai cô nàng còn lại làm theo và tiếng nô đùa vang theo dòng suối chảy ra xa.
''Chà chà, mày ơi có một lũ nai tơ cực ngon đang tắm ngoài suối kìa, ra xơi tái chúng đi tao thèm chúng nó quá''. Một tên lạ mặt lên tiếng, tên thứ hai nghe thế cũng gật gù đồng ý.
"Thế thì xơi cả lũ luôn nhé, haha''.
Chỉ đợi có thế hai tên đã nhào lên và gầm rú:''Này các cô em xinh đẹp, tắm một mình sao vui cho tụi anh tắm chung với, hahaha''.
Cả đám đang dưới suối nghe thế thì phát hoảng vội vàng lên bờ tìm áo choàng khoác vào nhưng áo choàng đã bị hai tên kia vứt xuống suối từ lúc nào không biết. Hoảng sợ và hoang mang cả lũ chỉ biết đứng nép vào nhau không ngừng gọi Tiểu Linh cứu giúp nhưng chả thấy bóng Tiểu Linh đâu.
Hai tên lạ mặt cứ thế không biết xấu hổ,nhìn ba đứa con gái trên người chỉ có mỗi chiếc bikini bé tẹo làm sao che hết cơ thể hấp dẫn của các nàng chứ. Đánh ực, hai tên nuốt nước miếng thèm thuồng nhào tới.
'' Nào, tới đây chơi với tụi anh đi cưng anh chiều em tới bến cho sướng nào''.
Lời thô tục gì hai tên đó cũng nói ra làm cho bọn Mai Mai chỉ biết ôm nhau mà khóc lóc kêu Tiểu Linh cứu viện.
Cách đó không xa khi Tiểu Linh quay về trại lấy theo balo và thanh kiếm Nhật cũng đã quay lại thấy hai tên kia thì quát lên:
"Này, tụi bay làm gì thế''.
''Hahaha, tao tưởng chỉ có 3 con không đủ chia giờ thêm đứa nữa thật là tuyệt''.
Tiểu Linh lạnh lùng ném chiếc túi xuống, đồng thời nắm thanh kiếm ngay trước mắt, hừ lạnh:''Hôm nay tao cho tụi bây về chầu ông bà luôn một thể''.
''Ái da, con này khẩu khí lớn quá mày lên cho nó bà học đi''.
Hai tên cùng nhau nhào tới hướng Tiểu Linh, chúng nhanh chóng rút dao găm ra thị uy. Hai bên đánh nhau độ 15 phút mà chưa có kết quả gì, một trong số hai tên mới nóng ruột bảo:'' Không ngờ cái con kia có chút bản lãnh, tao thích. Nhưng mau chóng rời đi thôi nếu không sẽ bị lộ''.
Lúc này Tiểu Linh không hề nương tay đánh bật ra được tên đầu tiên, thuận chân đạp y bay đánh uỳnh xuống suối, tên còn lại thấy thế nhào tới kéo được Tiểu Tiểu gần hắn nhất kề dao vào cổ cô gằn giọng:
''Nếu mày không muốn nó chết thì bỏ vũ khí xuống, mau lên''.
''Tiểu Linh,....khụ khụ cứu.... mình với''.
Giọng nói cũng nhòe đi vì tên kia sử dụng sức bóp vào cổ nên cô không nói được gì chỉ ú ớ vài tiếng rồi sauđó bất tỉnh.
Tên lạ mặt lại ra lệnh:'' Mày nhanh chóng bỏ vũ khí xuống, tao không kiên nhẫn được nữa đâu, mang balo lên bỏ kiếm xuống và đi về phía tao, nhanh''.
Tiểu Linh dò dẫm đi về phía hắn. Và hắn cười lên hài lòng khi đã chém được vài nhát lên thân thể cô,nhưng lại không nhận thấy cô còn cầm một thanh chủy thủ khác đang hướng hắn đâm tới.
Cho tới khi hắn cảm thấy một hồi đau nhói phát ra từ phía bụng mới thức thời nhìn ra mình bị đâm một nhát thật sâu thật sâu.
Giải quyết được hai tên khốn kiếp Tiểu Linh cũng không còn nhiều sức gục xuống vì mất máu quá nhiều.
Bọn Tiểu Tiểu thấy vậy xúm nhau đưa Tiểu Linh về nhưng do lúc nãy bỏ chạy sự truy đuổi của hai tên nọ mà bị lạc vào sâu trong rừng dọc theo con suối đã không còn hiền hòa như trước.
Bọn họ thật sự rất rối rắm không biết phải làm sao phần vì không biết đường về phần vì lo cho Tiểu Linh nên cứ cố gắng dìu đi từng chút một. Không may cả đám trượt chân và Tiểu Linh bị văng xuống con suối hung tợn bên cạnh đang điên cuồng gào thét, cả đám la hét thất thanh.
Ba chàng trai đợi mãi không thấy bốn người trở về chia nhau đi tìm, lúc này nghe được tiếng kêu cứu thất thanh của các cô nên cùng lúc mà chạy đến. Khi đến nơi, không thấy Tiểu Linh đâu Hải sốt sắn tìm kiếm nhưng vô vọng cô đã không còn ở đó nữa.
Ròng rã hơn 3 tiếng đồng hồ mà không thấy tung tích cả bọn cùng nhau báo cho cảnh sát và ba của Tiểu Linh ông Tần Hùng. Cho dù cảnh sát và người của ông Hùng có ra sức đến đâu thì đáp án vẫn là con số 0 tròn trĩnh.
Khi tỉnh lại Tiểu Linh cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người đau nhức ê ẩm, cảm giác bỏng rát xuất hiện khiến Tiểu Linh không cầm được khẽ rên lên. Một giọng nói ấm áp truyền đến:
''Cô nương, cô đã tỉnh lại sau ba ngày hôm mê rồi đấy, cô thấy đỡ hơn chưa''.
Giờ Tiểu Linh mới trấn định lại cơn đau khẽ mở miệng:'' Tôi đang ở đâu vậy, là anh....khụ khụ....đã cứu tôi à''.
''Này đừng gắn sức, phải là ba huynh đệ tôi cứu cô nương nói đúng ra là đại ca tôi cứu cô nương trở về, đây là Hỏa Long sơn cốc là chỗ ở của huynh đệ tôi, cô cứ tự nhiên nghĩ ngơi''.
Bây giờ Tiểu Linh mới nhìn kỹ người trước mắt, ăn mặc kỳ quái như đang đóng phim cổ trang, mái tóc dài tùy ý cột lên buông xõa xuống lưng, đung đưa vài sợi còn sót lại phủ dài xuống không mặt hoàn mỹ không tỳ vết đẹp động lòng người.
Trong đầu xuất hiện một cảm giác không ổn, hay là mình....
''Khụ khụ... đây là... thời đại nào vậy''.
Người thanh niên khuynh thành nọ mỉm cười nhẹ với cô lên tiếng:'' Tại hạ họ Mộc tên Kì Phong, đây là Hỏa Long cốc của nước Thiên Kì''.
Thế là sáng tỏ Tiểu Linh đã xuyên không.
''Cái... cái gì... khụ khụ đây là nước Thiên Kì?''
Nhận thấy sự hoảng loạn của Tiểu Linh hắn trầm giọng:'' Cô nương chắc không phải là người ở đây, không sao đợi cô trị thương thành công ta sẽ cho người đưa cô về''.
Nhìn thấy sự chân thành trong ánh mắt hắn Tiểu Linh không hiểu sao lại tin tưởng một cách kì lạ, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Last edited by BỘ SÁT; 27-04-2015 at 07:55 PM.
Lý do: sai lỗi chính tả
|