Bầu trời dần chuyển về chiều tà. Số lượng hoạt động ngoài đường không hề giảm bớt, ngược lại còn tăng lên khá đáng kể. Thi thoảng cũng có va quệt xe, những lúc như thế họ thường quay sang lườm nhau một cái thật sâu cứ như là có tử thù rồi rồ ga bỏ đi.
Ở cái thành phố này con người tồn tại theo một quy trình nhất định, miễn là đừng làm ảnh hưởng tới quy trình của họ thì cũng không ai bận tâm những việc xung quanh. Có thể lúc này ở đâu đó trên thế giới đang có hàng ngàn người chết vì thiên tai hay khủng bố,… Nhưng họ vẫn cứ bình thường không hề tỏ ra một chút thương xót nào cả.
Trừ khi họ là những người duy nhất tồn tại trên đời này, còn không cho dù dân số thế giới có đột ngột giảm đi một nửa thì cao lắm là họ chỉ bang hoàng một thời gian rồi lại trở lại bình thường. Công viên giải trí vẫn mở cửa, trường học vẫn mở cửa, các cửa hàng và các hãng truyền thông vẫn mở cửa,… Và hoạt động với năng suất bình thường cứ như cái vụ biến mất hơn 3 tỷ người là chưa từng xảy ra.
Dịch Phong và Ma đã ngồi đây từ lúc sáng, dùng đôi mắt đục ngầu của mình ngắm nhìn đường phố tấp nập người qua lại. Đối với hai người bọn họ thì cảnh này chính là cảnh đẹp đẹp nhất và sự chuyển động của nó còn hấp dẫn hơn bất kì một bộ phim hành động pha tâm lý nào.
Không khí giữa hai người đúng là có chút khó chịu, ngoại trừ lần nói chuyện lúc sáng thì tới giờ hai người vẫn chưa mở miệng nói một câu nào cả. Ma thì không nói nhưng Dịch Phong có hơi sợ cái không khí này, với một kẻ vốn âm u như hắn thì không nói chuyện với ai mất tháng trời cũng không phải là một vấn đề gì lớn lắm.
Nhưng đó là trong trường hợp không có gì để nói thôi, Dịch Phong có hàng chục câu hỏi muốn hỏi cô gái bên cạnh nhưng hắn thật sự không biết phải mở lời như thế nào. Nhiều khi hắn rất muốn lên tiếng nhưng khi Ma dùng khuôn mặt xinh đẹp nhưng không hề có một nét giống con người của mình nhìn Dịch Phong thì tới hắn định nói gì cũng quên, chứ đừng nói là hỏi han cái giống gì.
“ Nè, nói chuyện chút đi “ Ma cũng không nhìn Dịch Phong, cô khẽ cúi cái đầu nhỏ nhắn “ Tôi thấy anh có vẻ khó chịu nên nói chuyện chút đi, theo tôi được biết thì khi trò truyện với nhau sẽ giúp con người nhanh hiểu nhau hơn còn giúp gia tăng sự tin tưởng nữa “
“ Thế cô muốn nói về cái gì ? “
“ Không biết nữa, hay là về bản thân anh đi “
“ Thế cô muốn biết cái gì ? “
“ Tên “ Bỗng nhiên Ma trở nên rất nghiêm túc, nhìn thẳng vào đôi mắt Dịch Phong mà “ thẩm vấn “
“ Không phải cô biết rồi sao “ Dịch Phong hỏi ngược
“ Tên “
“ Không phải cô… “
“ Tên “ Ma cắt ngang
“ Dịch Phong “ Trước thái độ cư xử kì lạ của Ma Dịch Phong cũng đành ngoan ngoãn mà tuân theo
“ Tuổi “
“ Mười bảy “
………………………………………… ………………………………………… …..
“ Thôi, bỏ qua vấn đề của tôi đi, giờ tới tôi hỏi cô nhé “ Xoa xoa hai huyệt thái dương, Dịch Phong nói
“ Được thôi “
“ Cái khả năng cô sử dụng lúc sáng… chính xác nó là thứ gì vậy ? “ Dịch Phong bỗng nhớ tới những lời vang lên ở trong não cậu lúc sáng.
“ Một khả năng trời phú mà thôi, cũng không có gì đặc biệt cả. Chẳng qua là do cường độ song não của tôi khác người mà thôi “
“ Thế đó là dị năng à, tôi còn tưởng nó chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng thôi đấy “ Không quá bất ngờ trước câu trả lời của Ma, ngược lại Dịch Phong còn tỏ ra hâm mộ hắn, nói “ Lúc nhỏ coi phim thấy dị nhân đánh nhau ì xèo mà hâm mộ nhưng thật sự không ngờ được là khi lớn lên lại biết dị năng là có thật hơn nữa còn là một cô gái nữa. “
“ Có gì đáng hâm mộ chứ, nội trong thành phố này những người có đặc dị công năng cũng không dưới vài ngàn người, ở nơi khác còn nhiều hơn nữa thế nên cũng không tính là có gì đặc biệt “
“ Nhiều vậy sao ? Nói vậy sao tôi lại không biết chứ. “ Dịch Phong ngẩn người quả thật hắn đã bị con số này dọa kinh.
“ Thành phố này có hơn 200 triệu người, so với con số đó 3000 ngàn người thật sự nhỏ bé tới đáng thương. Còn chưa tính tới những dị năng giả đa phần là làm việc cho chính phủ, một số ít thì tự nhốt mình trong nhà, lúc nào cũng mang tâm lý sợ hãi bản thân. Vì vậy việc có thể gặp được họ, không cao “
Ma đan hai tay vào nhau xiết nhẹ, rồi lại nói tiếp : “ Hơn nữa không phải công năng nào cũng mạnh mẽ, nhiều lắm chỉ được coi là khác người mà thôi. 10 dị năng giả thì hết 7 người trong số đó không có khả năng gây sát thương cho người khác, vì vậy có thể nói dị năng cũng không có gì là đặc biệt “
“ Thế, cô là loại dị năng giả nào. Có khả năng gây sát thương cho người khác hay là không “
“ Nếu tôi muốn thì vẫn có thể tuy nhiên… quá khó khăn. Tôi có thể tiêm nhiễm ý muốn tự sát vào đầu một ai đó và nuôi dưỡng nó, tin chắc không bao lâu họ liền làm theo,tuy nhiên nếu tôi muốn một người cầm dao cứa cổ mình ngay lập tức thì không thể, suy cho cùng khả năng tự bảo vệ của não bộ quá cao. Về mặt lý thuyết thì khả năng của tôi giống một cái mấy vi tính vậy, anh hãy cứ tưởng tượng bộ não con người là máy tính chủ chi phối hoạt động của các máy tính phụ. Ví dụ khi anh muốn đứng lên thì bộ não truyền lệnh đứng lên cho đôi chân của anh, muốn làm thứ gì đều là do não bộ quyết định. Mỗi giây có rất nhiều lệnh mới được gửi từ não bộ để giúp cơ thể anh hoạt động. Còn tôi giống như là hacker vậy, có thể dùng sóng não của mình can thiệp vào lệnh của não đối phương và sửa nó lại. Nhưng mỗi lần làm vậy tôi lại tốn rất nhiều khoảng trống của bộ não để lưu trữ các thông tin rác do quá trình tiếp xúc mang lại. Tới một mức nào đó thì não tôi sẽ giống như là máy tính đầy bộ nhớ không thể tiếp thu thêm bất kì thông tin gì nữa cho dù là một giây hình ảnh “
“ Sao cô không xóa nó đi ? “ Thì ra dị năng giả lại có nhiều hạn chế tới vậy, không như Dịch Phong tưởng tượng. Dù tồn tại nhiều khả năng thật tuyệt vời nhưng khuyết điểm của nó còn nhiều hơn cả.
“ Anh tưởng tôi là người máy chắc, muốn xóa là xóa. Nói thẳng ra thì tôi không thể xóa, cao lắm là cố gắng quên để tránh đau đầu thôi chứ thật ra thông tin vẫn còn nằm đó. Đó cũng là khuyết điểm duy nhất của tôi, sử dụng hết 150 năm bộ nhớ là xong. Ngừng hoạt động “ Ma bĩu môi
“ 150 năm ? “
“ Bộ não của con người có sức chứa rất lớn, lớn như thế nào thì tôi không rõ. Chỉ biết là dung lượng của nó vượt xa bất kì một siêu máy tính nào trên thế giới. Tuy dung lượng của nó lớn nhưng bản thân nó lại không hoạt động được với trữ lượng của mình. Nó chỉ lưu trữ được tối đa là 150 năm ký ức trước khi dừng hoạt động lại. Trên thực tế dung lượng của nó vượt con số 150 kia nhiều lần nhưng giới hạn của con người chỉ có bấy nhiêu mà thôi. Nếu anh muốn sử dụng thêm thì phải tự khai phá bộ não của mình hoặc là từ bỏ luôn phần người của mình để sử dụng được thêm khoảng 10 % “
“ Có hơi ít không vậy, chỉ có 150 năm, nếu thượng đế cho cô khả năng này. Thì phải nói ông ta hơi bị keo kiệt rồi đấy “ Dịch Phong trêu.
“ Ừ, lão ta keo kiệt thật, tuy nhiên lão làm vậy cũng chỉ để cân bằng thế giới lại mà thôi. Con người có khả năng càng lớn thì tham vọng càng lớn, tham vọng càng lớn thì khi thất bại càng đau khổ. Thế thì chẳng bằng ngay từ đầu cho họ khả năng nhưng không đủ để thực hiện tham vọng nếu là như vậy chẳng phải thế giới sẽ trở nên tốt hơn sao. Thượng đế có thể là một một ông chủ keo kiệt nhưng ông là một người cha có tầm nhìn đấy chứ “ Ma cười.
Phải ha, tham vọng giống với nhiệt huyết chẳng qua là nhiệt huyết cháy lên thật ấm áp còn tham vọng cháy lên chỉ mang tới lạnh lẽo. Hay cũng có thể là mang tới ấm áp nhưng theo một cách khác nhỉ.
Dịch Phong nghĩ thầm. Hắn muốn biết nhiều nhiều hơn nữa, hắn muốn rõ ràng từng bí mật trên thế giới này, muốn hiểu sâu xa hơn về con người, muốn xem hết tất cả các loại phản ứng của con người. Muốn giải câu hỏi mà hắn vẫn luôn thắc mắc. Con ngườ là gì ? Tại sao ta lại tồn tại ? Tại sao con người lại tồn tại.
“ Cô có tham vọng không ? Hay tham vọng của cô đơn giản chỉ là quét sạch rác của xã hội ? Dịch Phong lần đầu tiên nhìn thẳng vào đôi mắt của Ma. Hai đôi mắt đục ngầu va chạm với nhau, khoảng khắc đó giống như bầu trời đêm ảm đạm, không khí xung quanh trở nên u tối hơn mấy lần.
Đôi mắt không có tí gì là tươi sáng của Dịch Phong giống như đi sâu vào não cảu Ma, lưu lại một hình tượng không bao giờ phai nhòa. Khoảng khắc đó cô thấy một thứ con đen tối hơn cả vực sâu nhưng lại quá mờ mịt như sương mù, đáng sợ, đầy sự mê hoặc. Khiến cô không tự chủ mà nhìn sang chỗ khác. Mặc dù đôi mắt cô mang màu đục tuy nhiên sâu trong nó vẫn là một con người. Vẫn nhìn thấy một tia tình cảm. Không như đôi mắt đục ngầu của hắn thứ vốn dĩ chỉ nên tồn tại trên thân thể của một con quỷ ở đại ngục.
“ Cô có hay là không ? “ Không rõ nguyên do Dịch Phong trở nên kích động, kích động tới mức muốn gào to một tiếng.
Ma nghiêng đầu sang chỗ khác. Tránh hẳn đi đôi mắt của Dịch Phong. Cô cúi đầu xuống đất thở dài. Cô lại chậm chậm ngẩng đầu lên, cố nhìn vào giữa trán Dịch Phong như đang vờ nhìn vào mắt cô nói :
- Tôi không xem việc dọn rác như tham vọng, tôi gọi đó là nghĩa vụ. “
Cùng lúc đó cô phát ra song não của mình xâm nhập vào đầu của Dịch Phong. Cô muốn xem lướt qua kí ức của con người này. Sóng não của cô dễ dàng xuyên vào đầu Dịch Phong. Như một con mèo nhỏ vụng trộm cô tiến thật gần tới bộ phận chứa đựng xúc cảm và ký ức.
Thật gần, thật gần. Thành công, … Nhưng nó không chứa đựng hỉ, nộ, ái, ố như người khác. Nó là ghen tỵ, khinh bỉ, kiêu ngạo, xem thường,… Hắn quá đủ tố chất làm tội phạm, quá mức thối rửa theo tiêu chuẩn người bình thường.