Tả Đăng Phong nghe vậy liền xoay người đi đến, lúc này Tôn Phụng Tiên đã mở ra mấy chiếc hộp, bên trong là đạo bào, đạo giày, đạo quan, phất trần, đều là đồ cổ, kiểu dáng cổ xưa, hơn nữa đều hoàn toàn mới, nói cách khác, từ lúc chúng được làm ra vẫn chưa có ai sử dụng.
- Tả đại ca, đoán thử xem bên trong là thứ gì ?
Tôn Phụng Tiên chỉ tay vào một chiếc hộp gỗ hỏi.
- Bên trong không phải đao thì là kiếm!
Tả Đăng Phong cười nói, theo hình dáng của chiếc hộp thì có thể đoán bên trong đựng binh khí.
- Đúng, là một thanh kiếm!
Tôn Phụng Tiên liền mở chiếc hộp ra.
Bên trong là một thanh kiếm không có vỏ, dài năm thước, mũi dài bốn thước, rộng ba thốn, hình thức cổ xưa, chuôi kiếm rất to,đúng là một thanh trọng kiếm cổ đại.
- Lai lịch của thanh kiếm này ra sao ?
Tả Đăng Phong cầm thanh kiếm lên quan sát, kiếm làm bằng đồng, lưỡi kiếm cũng không sắc bén.
- Thanh kiếm này là vật mà tổ tiên Tôn gia chúng ta truyền xuống, thái gia gia của ta từng tìm người am hiểu để hỏi, họ chỉ nói vật này vô giá, cần bảo quản thật tốt, cũng không chịu nói ra lai lịch của thanh kiếm.
Tôn Phụng Tiên lắc đầu nói.
Tả Đăng Phong nghe vậy liền gật đầu. thử vận dụng linh khí truyền vào thân kiếm, linh khí vừa vào, thân kiếm liền có long ảnh lưu chuyển, cùng đó là tiếng u u, như giao long mừng rỡ kêu gào khi lại được thấy ánh mặt trời.
- Đúng là một thanh kiếm tốt, nhưng tiếc là không biết lai lịch.
Tả Đăng Phong cũng không thử dùng kiếm chặt gì đó, bởi vì hắn chắc chắn thanh kiếm này là một thanh Thần Binh. Tiếc là ấn triện trên thân kiếm đã mờ nên không tra được lai lịch.
- Meo~meo!
Nhưng đúng lúc này 13 lại kêu lên.
- Ngươi từng gặp qua thanh kiếm này ?
Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn 13 đang chạy đến bên cạnh hỏi.
13 nghe vậy liền gật đầu, nhảy lên bàn, dùng móng vuốt chân phải chụp một cái vào hai ấn triện cổ trên thân kiếm.
Tả Đăng Phong thấy vậy liền nâng thanh kiếm lên quan sát kĩ lại, một lúc sau cũng không phát hiện ra cái gì, nhưng 13 sẽ không tùy tiện lam gì cả, chắc chắn nó có ý gì đó.
Đến lúc này, Tả Đăng Phong lấy tay thử đặt cổ triện nơi 13 vừa chạm vào, nhưng cũng không có phản ứng gì, nhưng lúc này 13 lại phát ra tiếng kêu, cùng gật đầu liên tục, ra hiệu hắn đang làm đúng.
Tả Đăng Phong liền thử truyền linh khí dần dần vào, sau khi phát ra khongar ba phần linh khí thì cổ triện lõm xuống, sau đó phía sau chuôi kiếm liền mở ra, một chuôi kiếm dài chừng hai thốn xuất hiện. Tả Đăng Phong vừa nhìn liền biết đây là một thanh Tử Mẫu Kiếm, nâng tay nhẹ nhàng kéo, nhưng chỉ kéo ra được thêm ba tấc.
- Vì sao chỉ có chuôi mà lại không có thân kiếm ?
Tôn Phụng Tiền liền tò mò hỏi.
- Có thân kiếm, chỉ là ngươi không thấy được thôi, mấy thứ này ta nhận, ngươi giúp ta đưa đến phái Mao Sơn giao cho chưởng giáo Tôn Thu Đình.
Tả Đăng Phong liền căn dặn.
- Vâng!
Tôn Phụng Tiên liền lộ vẻ thất vongj, hắn nghỉ Tả Đăng Phong không hài lòng với lễ vật của hắn nên mới tặng lại cho người khác.
- Tôn huynh đệ, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ý tốt của ngươi ta hiểu, nhưng những thứ này ta không dùng được, áo choàng trên người ta là do vong thê may cho, cho nên ta sẽ không bỏ nó, còn thanh kiếm này, nếu ta không nhìn nhầm thì nó là một trong mười danh kiếm cổ đại, Thừa Ảnh, thanh tử kiếm được giấu kín kia tên là Hàm Quang, cả hai đều là thần binh, nhưng ta không cần, ngươi chắc từng nghe qua Huyền Âm chân khí của ta, bât kì vật gì ở trong nhiệt độ thấp đều trở nên giòn, có thể tự tin mà nói thì không có thứ gì mà Huyền Âm chân khí của ta không thể phá.
Tả Đăng Phong liền giải thích.
- Thật sự phải tăng cho Đỗ chân nhân sao ?
Tôn Phụng Tiên muốn xác định lại lần nữa, Tả Đăng Phong nói ra lai lịch của thanh kiếm liền chứng tỏ đã nhận nhân tình của hắn.
- Tặng cho hắn đi, xem như một chút bồi thường của ta cho hắn.
Tả Đăng Phong thở dài lắc đầu nói, hắn ghét nhất là cùng huynh đệ tranh nữ nhân, nhưng vô tình lại đã làm, sợ là cả đời Kim Châm phải cô độc rồi.
- Được rồi, ta sẽ đích thân đưa đến.
Tôn Phụng Tiên cười nói, Lục Đại Huyền Môn Thái Đẩu hắn đã nhận biết được Tàn Bào, Thiết Hài, lần này đi Mao Sơn rất có thể kết giao được với Kim Châm, đây đúng là một việc tốt, quen biết rộng dù vô hình nhưng lại là tài sản rất lớn.
- Mấy thứ này cũng đưa đến Thiếu Lâm tự đi, để họ bảo quản giúp, Minh Tịnh đại sự không tiện đem theo người được.
Tả Đăng Phong lại dặn dò.
- Đại sư, ngươi cùng hai tiểu nhị sắp xếp mấy thứ này một chút, ta đi viết thư!
Tả Đăng Phong nhìn Thiết Hài nói, rồi đi ra sảnh trước, Tôn Phụng Tiên liền đi theo.
- Người An Huy các ngươi có phải có một cái thương hội?
Tả Đăng Phong lên tiếng hỏi trước.
- Đúng vậy, tiểu đệ nhờ có đại ca bảo hộ, nay là hội trưởng của thương hội, tại sao đại ca lại hỏi đến việc này vậy?
Tôn Phụng Tiên tò mò hỏi.
- Đi tìm một thợ chụp ảnh, chụp lại hình dang của Minh Tịnh đại sư, thông báo toàn bộ thương hội, sau này nếu Minh Tịnh đại sư đến hiệu cầm hoặc ngân hàng do thương hội các ngươi mở, không cần hắn nói lập tức đưa cho hắn một trăm lượng vàng.
Tả Đăng Phong liền nói, mặc dù Thiết Hài bị điên, nhưng lòng tự trọng rất cao, nếu để hắn chủ động yêu cầu tiền thì đúng là làm khó hăn, Tả Đăng Phong vì lo lắng chuyện này nên mới dặn dò như vậy.
- Chuyện này nhất định sẽ làm tốt, đại ca hình như có tâm sự?
Tôn Phụng Tiên rất giỏi quan sát sắc mặt.
- Không có chuyện gì, bây giờ ta còn cần giải quyết chút tục sự, đợi làm xong sẽ tìm một chỗ bế quan tĩnh tu, đến lúc đó sẽ ít hành tẩu giang hồ.
Tả Đăng Phong thuận miệng nói, người đi trà lạnh thì chưa chắc, nhưng người chết trà lạnh thì chắc chắn, vì vậy hắn mới không nói thật với Tôn Phụng Tiên.
- Đại ca yên tâm, mặc kệ ra sao, chỉ cần Minh Tịnh đại sư đến cửa hàng của thương hội sẽ có thể lấy được tiền.
Tôn Phụng Tiên nghiêm túc gật đầu nói.
- Lấy giúp ta giấy bút!
Tả Đăng Phong liền gật đầu.
Tôn Phụng Tiên liền đi đến trước quầy cầm giấy bút đến, Tả Đăng Phong cầm bút trầm ngâm, suy nghĩ nên viết như thế nào cho Kim Châm, suy tư thật lâu, cảm thấy nói gì cũng không tốt, nhưng không nói lại không hợp lễ nghĩa, do dự mãi vẫn viết xuống mấy dòng, chỉ nói nói rõ lai lịch và các sử dụng Thừa Ảnh kiếm. sau đó đưa Tôn Phụng Tiên dán xi lại.
Sau đó Tôn Phụng Tiên tìm thợ chụp ảnh tới, chụp lại chân dung Thiết Hài, hắn còn muốn cùng Tả Đăng Phong chụp ảnh chung, nhưng bị Tả Đăng Phong từ chối.
Dây dưa mãi đến gần trưa mới xong, Tôn Phụng Tiên liền mời khách, hai ngươi không tiện từ chối, cơm xong, Tả Đăng Phong liền cám ơn rồi cáo từ.
- Đại sư, ta có vấn đề mãi không hiểu được, muốn nhờ người giải thích giùm!
Hai người thong thả theo ngã tư đường đi về hướng Tây Nam.
- A Di Đà Phât! Ngoại trừ cố sự Phật gia thì cái gì ta cũng không biết!
Thiết Hài cũng không thích lên mặt dạy đời.
- Đây đúng là chuyện của Phật môn!
Tả Đăng Phong liền nói.
- Nói đi!
Thiết Hài liền tự tin nói, mặc dù suy nghĩ của hắn không được rành mạch, nhưng trí nhớ vẫn còn, nghiên cứu Phật học nhiều năm, tự tin tinh thông giáo lí của đại thừa, tiểu thừa.
- Phật môn các ngươi có một bộ kinh thư, ghi lại chủng loại cùng cấp bậc của Phật châu, bộ kinh thư này gọi là gì ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
- “Man Thù Thất Lợi Chú Tàng Trung Giáo Lượng Sổ Châu Công Đức Kinh”, do Ngĩa Tịnh đại sư thời Chu Vu phiên dịch.
Thiết Hài liền nói.
- Dựa theo chất liệu thì Phật châu được chia thành mấy cấp ?
Tả Đăng Phong lại hỏi.
- Chín cấp. Thiết châu tụng kinh tăng năm lần công đức, đồng châu gấp mười, trân châu gấp trăm, hoạn tử gấp ngàn, liên tử gấp vạn, nếu là Đà La Khư tạo thành thì gấp trăm vạn lận, Hắc Ô Đà La Khu thì trăm triệu lần, Thủy Tinh triệu triệu lần, còn Bồ Đề thì không thể đong đếm.
Thiết Hài thoải mái đáp.
- Như vậy Phật có phải cấp bậc càng cao thì càng quý ?
Tả Đăng Phong hỏi tiếp.
- Đúng vậy, chẳng qua rất khó làm, hạt bồ đề chỉ Ngũ Đài Sơn mới có, bên ngoài khó kiếm.
Thiết Hài nói rõ ràng, hắn nghĩ Tả Đăng Phong muốn giúp hắn làm Phật châu tốt nhất.
- Vậy tốt rồi, đại sư hãy nghe kĩ vấn đề nhé, phật châu người đeo ít nhất cũng có giá ngàn lượng vàng, tăng nhân hoặc cư sĩ bình thường mua không nổi, vì họ không có tiền, ngươi một lần tụng kinh liền nhiều hơn người khác ngàn vạn lần công đức, không phải trái ngược với mọi người đều ngang hàng mà Phật Môn tuyên truyền sao ? Chẳng phải kẻ có tiền thì càng dễ thành Phật sao?
Tả Đăng Phong cười hỏi.
Thiết Hài không ngờ Tả Đăng Phong lại hỏi vấn đề này, vốn muốn lên tiếng phản bác, nhưng phát hiện Tả Đăng Phong cũng không nói bậy, mà là dựa vào điển tịch của Phật Môn làm căn cứ.
- Hơn nữa, vừa nãy ngươi nói hạt Bồ Đề chỉ Ngũ Đài Sơn mới có, tăng nhân bên ngoài muốn cũng không được, nếu vậy, không phải tăng nhân Ngũ Đài Sơn càng dễ thành Phật hơn sao, như vậy hòa thượng Thiếu Lâm tự có phải kém may mắn hơn không.
Tả Đăng Phong lại cười hỏi tiếp.
- A Di Đà Phật!
Thiết Hài nghe xong liền chắp tay, niệm Phật hiệu
- Chỉ vì Ngũ Đài Sơn là đạo trang của Văn Thù Bồ Tát, cũng là nơi hoàng đế xuất gia, mà tăng nhân nơi đó sống dễ chịu hơn các ngươi, ngươi xem thử quần áo, còn bọn họ mặc cái gì, còn nhiều thứ nữa, khác biệt đúng là một trời một biệt mà.
Tả Đăng Phong cất bước đi lên trước.
Thiết Hài bị Tả Đăng Phong hỏi đến mê hoặc, sau khi Tả Đăng Phong nói ra câu cuối, liền tỉnh ngộ :
- Lão nạp hiểu rồi, lúc trước ngươi từng bị hòa thượng Ngũ Đài Sơn bắt được, cho nên mới căm ghét bọn chúng.
Tả Đăng Phong cười không phản đối, thật ra, Thiết Hài nói cũng không phải chỗ chính, nhưng hắn không mong Thiết Hài nảy sinh nghi ngờ với Phật môn, nếu không nội tâm hắn sẽ không yên, đạo cũng tốt, mà Phật cũng vậy, chủ yếu là tin, không thể có sự nghi ngờ.
Trong lúc hai người nói chuyện đã rời khỏi phố xá sầm uất đến vùng ngoại thành, Thiết Hài buổi trưa ăn nhiều, cho nên chạy vào rừng cây đi đại tiện, Tả Đăng Phong thong thả đi trước, vừa đi vừa nhìn xung quanh muốn tìm mua quả dưa giải nhiệt.
Không lâu sau, Thiết Hài đã đuổi kịp.
- Đại sư, người chùi sạch chưa vậy?
Tả Đăng Phong quay đầu cười hỏi, lần này tốc độ đi ngoài của Thiết Hài khá nhanh.
Thiết Hài nghe vậy chỉ cười, không trả lời, bước nhanh đến bên cạnh Tả Đăng Phong.
- Ngươi gọi lão đại đến rồi sao?
Tả Đăng Phong thấy Thiết Hài không có đeo rương gỗ, liền quay đầu xem lão đại phải chăng cũng đã về, trong giây lát Tả Đăng Phong quay đầu đó, Thiết Hài đã xuất một con dao găm từ tay áo đâm thẳng vào ngực trai hắn.
Dao rất sắc bén, xoạt một phát đã xé rách áo đâm vào người…