Xem bài viết đơn
  #2  
Old 29-06-2015, 09:11 PM
ducvuvp's Avatar
ducvuvp ducvuvp is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Dec 2014
Bài gởi: 6
Thời gian online: 375253
Xu: 0
Thanks: 12
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chapter 1 : KẺ BỊ RUỒNG BỎ CỦA TỘC ELF .(1)
Trong rừng Tiên , mọi vật đều đạt đến đỉnh cao của cái đẹp , mọi sinh vật , mọi thực vật , đều có sức hấp dẫn khiến đôi mắt người ta không thể nào chối từ được mà phải ngắm thật sâu và thật lâu .
Từng phiến lá rơi xuống những giọt sương đọng lại vào buổi sớm , dưới ánh nắng cao , chúng lấp lánh như những viên kim cương quý giá vô ngần . Sự góp mặt của chúng làm cả khu rừng trở thành một thánh địa của Thần Thánh , long lanh như một vườn địa đàng của chúa .
Nhưng dưới con mắt của Alphrat , chúng lại chẳng khác gì trêu ngươi với tâm trạng của hắn , vô vị . Tất cả đều vô vị .
Alphrat ngắm nhìn cảnh vật trên cao một lát , những cánh chim cưỡi trên những cành cây um tùm , hay những màu bướm ẻo lả bay lắt léo trước mũi hắn , đểu cho hắn cảm nhận sâu sắc cái cảm giác cầm tù , bị trêu chọc vì sự cầm tù của mình . Còn gì bất mãn hơn khi bị tất cả tước đi sự tự do ? Phải làm nô lệ cho những kẻ không thương yêu gì mình mà còn ghét bỏ mình , khinh bỉ mình đến tận xương tuỷ . Mà cái sự khinh bỉ này , thường đi đôi với cô độc , hắn ở trong rừng Tiên không có một người bạn nào cả .
Càng ngắm , càng đau lòng và khổ sở . Hắn sực nhớ ra còn 30 bó gỗ nữa cần phải chặt để đưa đến cho khu nhà ăn của quân đội làng Okvail , mà đó cũng chính là ngôi làng hắn ở , và cũng không phải nơi hắn ở . Đơn giản vì , hắn bị đày đến một nơi cách biệt với ngôi làng , dù nơi đó vẫn là nơi thuộc địa phận của làng nhưng chỗ đó vắng lặng , không có ai lui tới .... từ khi hắn đến . Hắn biết được nơi này từng là hồ tắm của các thiếu nữ tộc Elf , nhưng sự có mặt của hắn làm tất cả ghê tởm mà bỏ đi hết .
Alphrat vừa chặt gỗ vừa nghĩ ngợi xa xăm , hồi tưởng lại ít kỷ niệm trên , hắn cũng chặt được 27 bó gỗ rồi . Alphrat chặt rất nhanh , mà lực rất mạnh , một thân gỗ to chỉ cần hắn cho 2 nhát chém là đổ rạp .
15 phút sau , 30 bó gỗ đã sẵn sàng để chuyển về , bây giờ đã là giữa trưa , hắn cần nghỉ ngơi để chiều còn giặt quần áo cho quân đội , kiểm tra vũ khi cho quân đội , lau dọn chuồng ngựa , cho ngựa ăn ... vân vân và vân vân Alphrat chất hết 30 bó gỗ lên trên xe kéo , rồi sau đó kéo băng băng về bản làng Okvail .
Đi ngang qua khu vui chơi của lũ Elf trẻ con , Alphrat lại dừng lại nhìn những khuôn mặt dễ thương , sáng lạn của lũ trẻ . Hắn lại nhớ về tuổi thơ của mình . Ừ ! Hắn cũng từng có một tuổi thơ , nhưng nó không có những quả bóng , những cuốn sách vở mới tinh , quần áo tươm tất , những bữa ăn quây quần bên gia đình . Mà chỉ có những ngày lao động vất vả , những tiếng châm chọc của mọi người xung quanh .
Một đứa trẻ trong số đó đang chơi cùng chúng bạn , chẳng may đánh văng quả bóng bằng rơm bó lại ra chỗ Alphrat , đập vào chân hắn .
Alphrat cúi người xuống , nhẹ nhàng nhặt lên . Lúc ấy , mấy đứa trẻ cũng nhìn thấy hắn đứng đó , đứa nào cũng sợ sệt . Phải chăng Alphrat rất xấu xí ghê rợn ?
Alphrat không hề xấu , ngược lại hắn khá ưa nhìn . Viền mặt hiện ra nét cương nghị , lông mày kiếm bạc mắt buồn thương , tóc trắng bạc dài đến thắt lưng . Thân thể cường tráng hài hoà không quá lố như tộc Minotaur hay Orc . Nước da hơi sẫm màu bánh mật rất khoẻ mạnh . Đâu có xấu xí ?
Lũ trẻ kia rất đáng yêu , nhưng bố mẹ chúng thì không đáng yêu chút nào , từ nhỏ đã dạy cho con rằng hãy tránh xa tên Elf da đen tóc trắng .
Trong cả làng Okvail , chỉ có Alphrat là tên Elf có ngoại hình nổi bật như vậy , nên rất dễ nhận biết .
Lũ trẻ đùn đẩy nhau mãi không ai dám đứng trước mặt hắn mà nhận lại quả bóng , quả thật như bị sợ thú dữ ăn thịt không bằng . Lúc này , một cô gái đứng ra che trước mặt lũ trẻ . Alphrat hơi ngẩn ngơ , còn cô gái ấy , vành mắt hơi có nước , khoé môi khẽ nhếch lên một đường cong mờ nhạt .
Cô có khuôn mặt trứng ngỗng , cánh môi anh đào đỏ mọng , mi mục thanh tú , sắc đẹp thật hài hoà , toả ra khí chất đằm thắm dịu dàng .
Alphrat ngẩn ngơ vì hắn biết cô ta , nhưng là lúc còn nhỏ ,
" Alphrat , phải nhớ tôi . Không cho phép cậu quên tôi ."
Dưới cơn mưa tầm tã đó , cô hét lên như một người điên , cái giọng khàn và thé của tầm tuổi vỡ giọng , làm mắt hắn cay xè . Lúc ấy hắn biết được , vị của nước mưa , rất mặn và chát .
Mà nghĩ lại cũng lạ , hắn chỉ nhớ được hình dáng diện mục của cô như thế nào , còn tên của cô , hắn không biết , vì cô không nói với hắn .
Cô đi đến trước mặt hắn , khe khẽ hỏi :
- Alphrat , có nhớ tôi không ?
Hắn không thể cười nổi , cũng không biết cười là gì . Hơn nữa , lòng hắn quặn đau khi nhìn thấy phía sau khuôn mặt đó , là một khuôn mặt phẫn nộ khinh bỉ khác đang tiến tới .
Cô đã là vợ của ai đó , một thanh niên thuần chủng nào đó . Thật tàn nhẫn thay cho một thứ tình cảm mập mờ ranh giới , nhưng cái sự tàn nhẫn này cũng không làm Alphrat có chút thay đổi nào về tâm hồn , có lẽ hắn cũng chỉ cảm nhận được vị của mưa là vị mặn . Alphrat vội đưa cho cô quả bóng , cố gắng đè nén cơn đau không tên trong tâm can , rồi kéo xe gỗ đi thật nhanh , mắt hắn rưng rưng nhưng nhanh chóng khô cong ..
Tài sản của ducvuvp

Trả Lời Với Trích Dẫn