[Độ Thị, Huyền Huyễn] Siêu Cấp Bá Đạo Hệ Thống
Siêu Cấp Bá Đạo Hệ Thống
Tác giả: Tô Đại Thiếu
Nguồn: 4vn
Chương 9: Hứa
Mặc dù cực kì cay cú với cái hệ thống chết tiệt này, nhưng Tô Phong cũng không ngu ngốc chọc giận nó. Ngồi nhìn những đứa trẻ bằng tuổi mình đang chơi ngoài sân của nhà trẻ, Tô Phong cảm thấy bọn chúng thật may mắn, khi bọn chúng không biết trước tương lại của mình ra sao.
Đang ngồi suy nghĩ vẩn vơ thì: “Òa!”. Cô bé Mai Vân chẳng biết đứng đằng sau hắn lúc nào và dọa Tô Phong khiến hắn giật mình. Nhìn cô bé này, Tô Phong lại thấy đau đầu. Từ khi sống lại tới giờ, ngày nào cô bé này cũng bắt hắn phải chơi cùng mình, dù là ở nhà hay nhà trẻ đều như vậy.
Thấy Tô Phong đang nhìn chằm chằm mình, hai má của Mai Vân đỏ ửng lên nhìn cực kì đáng yêu rồi nói: “Này Tiểu Phong! Cậu ngồi đây làm gì thế? Ra chơi cùng bọn mình đi!” Nói rồi cô bé kéo tay hắn đi về phía lũ trẻ con đang chơi đùa với nhau. Lũ trẻ con đang chơi với nhau, thấy Tô Phong và Mai Vân đi tới chỗ mình thì im lặng hết với nhau.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Phong không khỏi vuốt mũi cười khổ. Hắn nhớ lại lúc còn bé, hễ ngày nào đi nhà trẻ là hắn cũng đánh các bạn cùng chơi, nên bây giờ thấy lũ trẻ này đứng im nhìn chằm chằm hắn, hắn cũng hết cách. (T/g: Giống hệt ta lúc còn bé, hễ đi nhà trẻ là đánh nhau. Đánh xong là về nhà đk ăn đòn @@)
Sau đó, một đứa trẻ tầm tuổi như Tô Phong và Mai Vân đứng ra, đứa trẻ này khá mập, có mái tóc húi cua, làn da ngăm đen, hai mắt to nhìn khá linh động nhìn hai người bọn hắn.
Nhìn đứa trẻ này, Tô Phong nhớ ngay ra đứa trẻ này tên là “Tùng Lâm!”. Bằng tuổi hắn cùng Mai Vân, là một trong những người bạn khi còn bé của hắn và cũng bị hắn đánh liên tục.
Sống lại hơn một tháng, hầu như Tô Phong ngoài trừ chơi với Mai Vân, còn những đứa trẻ khác trong khu tập thể Tô Phong rất ít gặp, vì hắn thường ở trên đồi đi tìm hũ vàng hoặc đi ngủ lúc 7h, mà những đứa trẻ trong tập thể tan học lúc 6h, nên không gặp nhau là chuyện bình thường.
Tùng Lâm nhìn về phía Tô Phong và Mai Vân rồi nói: “Nếu các bạn muốn chơi cùng bọn mình, thì Tiểu Phong phải hứa không được đánh người nữa cơ”. Nghe Tùng Lâm nói vậy, Mai Vân nhìn chằm chằm Tô Phong giống như nói: “Cậu mà không hứa tớ sẽ không chơi với cậu”.
Thấy Mai Vân nhìn mình như vậy, Tô Phong có chút luống cuống trong bụng thầm nghĩ: “Lão tử cũng gần sáu mươi rồi chứ ít đâu! Đánh các ngươi làm cái rắm à!”. Nghĩ thì nghĩ vậy chứ Tô Phong vẫn phải hứa rồi sau đó, Tô Phong cùng với lũ trẻ này chơi đuổi bắt tới lúc được đón về.
Về tới nhà, trên người Tô Phong đâu đâu cũng toàn là mùi mồ hôi. Từ lúc sống lại tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn quên hết mọi việc và chơi thỏa mái như vậy. Ngửi thấy trên người mình toàn mùi mồ hôi, không cần bố mẹ nhắc, Tô Phong vác cái chậu thau khá to, đội lên đầu, hai tay giữ hai bên rồi chạy về phía bể nước máy công cộng bên góc trái của tập thể để tắm.
Mở khóa nước cho nước chảy đầy chậu, Tô Phong cởi áo ra rồi định cởi luôn cả quần thì hắn bỗng nhớ ra, hôm nay là thứ bảy, mọi người trong tập thể đều ở nhà. Nếu hắn cởi nốt cả quần ra thì lộ hết hàng, cho thiên hạ xem chứ chẳng chơi. Nghĩ đến vấn đề này, Tô Phong quyết định mặc cả quần rồi tắm.
Tắm xong, Tô Phong lại cho chậu lên đầu đội chạy trở về, trên người hắn còn mặc mỗi cái quần ướt sũng. Chạy về đến nhà bỏ chậu xuống, đang định tìm quần áo để mặc vào thì mẹ hắn đi chợ về.
Đàm Thị Nguyệt thấy Tô Phong còn mặc chiếc quần đùi ướt sũng thì nói: “Tiểu Phong cởi quần ra rồi lau khô người đi! Đợi mẹ lấy quần áo cho!”. Nghe mẹ nói như vậy, Tô Phong có chút xoắn xuýt. Đàm Thị Nguyệt đi vào lấy quần áo cho Tô Phong, lúc quay lại thi thấy Tô Phong vẫn còn mặc chiếc quần đùi ướt, thấy lạ, Đàm Thị Nguyệt bèn hỏi: “Làm sao không cởi quần ra rồi lau người vậy Tiểu Phong!”.
Thấy mẹ mình hỏi như vậy, mặt Tô Phong có chút đỏ lên rồi nói lí nhí: “Mẹ cứ để quần áo đấy rồi ra ngoài đi con thay!”. Nghe thấy Tô Phong nói vậy, Đàm Thị Nguyệt phì cười rồi nói: “Cha bố anh! Từ đầu tới chân của anh chỗ nào mà tôi chưa từng nhìn! Mấy tháng trước anh ngủ còn đái dầm ra giường, làm tôi với bố anh phải gọi anh dậy thay quần áo cho anh nữa chứ! Bây giờ còn bày đặt xấu hổ!”. Nói xong, Đàm Thị Nguyệt bật cười thành tiếng rồi đi ra ngoài. Tô Phong mặt càng đỏ thêm, hắn chỉ muốn tìm chỗ nào thật kín để chui vào cho đỡ xấu hổ.
Last edited by icyhot9x; 31-07-2015 at 07:08 AM.
|