[Độ Thị, Huyền Huyễn] Siêu Cấp Bá Đạo Hệ Thống
Siêu Cấp Bá Đạo Hệ Thống
Tác giả: Tô Đại Thiếu
Nguồn: 4vn
Chương 27: Thi học kì
T/g: Xin lỗi mọi người vì mấy hôm nay ta đang chuẩn bị để đi phỏng vấn xin việc làm nên tạm thời vài ngày mới ra chương một lần nhé @@!
Nghe Tô Văn Long nhìn về phe của mình, tên béo có chút run rẩy đứng ra, nuốt một ngụm nước bọt, hắn ấp a ấp úng nói: “Dạ..dạ!Là…là chá ạ!”. Không đợi Tô Văn Long nói, tên béo nói tiếp: “Cháu xin lỗi! Cháu không biết cu em này là con của chú! Nếu không cho cháu tiền cháu cũng không giám đâu ạ!”. Thấy tên béo nói vậy, Tô Văn Long nhíu mày rồi nói: “Vậy làm sao mà mày đòi chém con tao!”. Nói đến đây giọng của Tô Văn Long có chút gằn lên. Nghe Tô Văn Long hỏi, tên béo đành phải nói hết.
Hóa ra tên tóc vàng này cũng có chút lai lịch, bố của hắn là chủ của vài mỏ than lậu, mà tên béo lại là người dưới tay lão nên khi biết tên tóc vàng bị đánh hắn mới cấp tốc chạy đến. Nghe tên béo nói hết, Tô Văn Long nhìn tên tóc vàng rồi nói: “Hóa ra mày là con của thằng Nghĩa say à! Về nói với bố mày là có một chú tên là Long nhà ở khu vườn hoa chéo hỏi thăm sức khoe nhé!”. Tên béo nghe Tô Văn Long nói vậy, trong lòng thầm kêu không xong. Tên béo thường nghe nói khi Tô Văn Long mà đã nói tên và nhà ở khu nào thì có kẻ gặp họa.
Tên tóc vàng thấy tên béo sợ sệt như vậy thì cũng có chút run rẩy nói: “Cháu xin lỗi! Mong chú tha cho cháu lần này đi ạ!”. Nói xong tên tóc vàng cúi gằm mặt xuống, tỏ vẻ như khá ăn năn hối lỗi. Khi Tô Văn Long định nói thì cô bé đi cùng tên tóc vàng cũng chính là cô bé định mua gấu bông bước ra mỉm cười nói: “Cháu chào chú Long! Đây chỉ là hiểu lầm thôi nên mong chú bỏ qua cho bạn cháu được không ạ!”. Tô Văn Long nghe thấy cô bé này lên tiếng thì quay ra nhìn một chút rồi cười nói: “Hóa ra là Linh hả cháu! Thằng này là bạn cháu à? Lần sau nên biết chọn bạn mà chơi không kẻo lại mang tới phiền toái cho bố cháu đây!”. Nói xong không để cho cô bé kia nói thêm gì, Tô Văn Long nhìn mọi người rồi nói: “Thôi giải tán hết đi nào!”.
Nghe Tô Văn Long nói vậy, người của tên béo như được đại xá, vội vàng chạy ra ngoài leo lên xe chạy mất, còn tên béo cùng nhóm của tên đầu vàng chào Tô Văn Long rồi cũng đi mất, trong cửa hàng chỉ còn lại hai bố con Tô Phong cùng Nguyễn Văn Hải. Thấy nhóm tên béo đi hết, Nguyễn Văn Hải nói: “Thôi ở đây không có việc gì vây cháu xin phép chú cháu về ạ!”. Nghe Nguyễn Văn Hải nói vậy, Tô Văn Long mỉm cười rồi nói: “Việc hôm nay may mà có mày không thì thằng cu Phong nguy to! À mà công ti của chú còn thiếu chân quản lý ở bên xưởng, có gì thì mày vào làm đi! Hai bảy hai tám tuổi đầu tới nơi rồi, nên kiếm công việc ổn định đi rồi cưới vợ về cho nó quản mày, không lại suốt ngày lông ba lông bông ngoài đường về sau rách việc lắm!”. Thấy Tô Văn Long nói vậy, Nguyễn Văn Hải cảm ơn rối rít rồi đi về.
Thấy Nguyễn Văn Hải đã ra về, Tô Phong bĩu môi nhìn Tô Văn Long nói: “Hôm nay công ti kí hớp đồng cơ mà? Sao giờ này bố đã về rồi?”. Nghe Tô Phong nói vậy, Tô Văn Long trợn mắt nhìn hắn rồi nói: “Bây giờ con cũng học mẹ con quản bố rồi đấy à? Mà sao lúc mấy thằng kia tới không gọi cho bố? Nhỡ con làm sao thì bố mẹ sống kiểu gì bây giờ!”. “Bố cứ lo xa! Kể cả mấy thằng đệ của thằng béo đấy nhảy vào con cũng cân được hết! Bố nên nhớ là con của bố cũng không phải công tử bột đâu!” Tô Phong cười cười nhìn bố mình nói. Tô Văn Long nghe thấy Tô Phong nói vậy thì không biết nói gì cho phải. Chính ông ta trong một lần về nhà bất chợt gặp Tô Phong đang luyện võ, nhìn vào sân thấy đâu đâu cũng là thân ảnh của Tô Phong, giật mình hơn là khi ông ta thấy Tô Phong dùng ngón trỏ đâm lụt vào thân cây to bằng bắp đùi, từ đó ông ta mới biết những động tác hàng sáng của Tô Phong không phải là múa may mà là võ thuật.
Xoa xoa đầu Tô Phong, Tô Văn Long nghiêm túc nói: “Đừng nên chủ quan thế con trai! Con nên nhớ võ công cũng không thể so được với đao kiếm cùng súng ống!”. Nghe Tô Văn Long nói vậy, Tô Phong gật đầu đồng ý. Thấy Tô Phong gật đầu, Tô Văn Long có chút an tâm hơn rồi hỏi: “Con trai! Võ mà con luyện là võ gì thế? Ai dậy con vậy? Dạy cho bố được không!”.
Thấy Tô Văn Long hỏi vậy, Tô Phong liền chém gió: “Võ mà con luyện con cũng chẳng biết tên! Còn ai dậy con thì chính là cái người cho con thỏi vàng ấy! Mà bố muốn học để làm gì thế?”. Nghe Tô Phong hỏi, Tô Văn Long có chút ngượng ngùng nói: “Bố tập để khoe người ấy mà!”. Thấy Tô Văn Long không chịu nói thật, Tô Phong liền nói toẹt ra: “Có mà bố muốn luyện để né những lúc mẹ véo bố chứ gì! Con biết thừa!”. Nghe con trai của mình nói hẳn ra, Tô Văn Long cũng có chút ngượng ngùng sau đó đành phải thừa nhận. Thấy Tô Văn Long thừa nhận, Tô Phong mỉm cười rồi nói: “Tí con dạy bố một bộ khẩu quyết, cùng với cách tụ tập chân khí! Nếu bố luyện được thì kể cả cho mẹ véo bố cũng không có cảm giác đau đâu!”. Sau đó, Tô Phong mất hơn một tiếng để hắn dạy bố mình cách tu luyện ra chân khí, cách vận hành chân khí..vv. Đươc một lúc thì Đàm Thị Nguyệt về, thấy hai bố con Tô Phong đang ngồi nói chuyện thì cười rồi vào nhà bếp nấu ăn, bỏ lại phía sau hai bố con Tô Phong mỉm cười.
Tháng mười hai là lúc các học sinh bận rộn với sách vở và ôn tập để chuản bị thi học kì một, ngoài trừ một người đó là Tô Phong. Với một kẻ hai đời cộng lại cũng gần bảy mươi tuổi, vấy việc như bài tập cùng học thuộc lòng đối với hắn quá là đơn giản.
Hôm nay là ngày Tô Phong bước vào cuộc thi kỳ một, sáng sớm mẹ hắn đã gọi hắn giậy chuẩn bị mọi thứ để đi thi. Trước khi Tô Phong đi thi, mẹ của hắn còn dặn dò đủ mọi thứ khiến đầu của Tô Phong có chút to ra. Chào bố mẹ, Tô Phong leo lên chiếc xe đạp của mình và phi thẳng tới trường. Tới trường gửi xe xong, Tô Phong đi thẳng tới phòng học của lớp mình thì đã thấy lớp của hắn tới gần đủ, Tô Phong đi thẳng tới chỗ ngồi bỏ cặp sách vào ngăn bàn rồi nằm ườn ra bàn. Vừa nằm ra thì Lê Thành Đạt chạy từ bên ngoài cửa lớp chạy thẳng đến chỗ Tô Phong, ngồi xuống bên cạnh hắn rồi nói: “Ê Phong! Tí thi mày nhớ nhắc tao nhá!”. Nghe tên béo nói vậy, Tô Phong ngẩng đầu lên nói: “Mọi hôm có thằng Quân nó vất đáp án cho mày còn gì? Sao hôm nay lại bảo tao?”. Thấy Tô Phong nói vậy, tên béo bóp tay cho Tô Phong rồi nói: “Tao nghe thằng Quân nó bảo đề thi lần nào khó, nó cũng không biết làm nổi không ấy chứ!”. “Ồ” Tô Phong ồ lên rồi gật đầu ý nói đã biết.
Mười phút sau, hai thầy cô giáo coi thi tới sau đó tiếng chuông vang lên báo hiệu cuộc thi bắt đầu. Nhìn qua đề bài môn lịch sử, Tô Phong liền đặt bút chăm chú làm bài. Mất hai mươi phút, Tô Phong đã hoàn thành bài thi của mình. Nhìn xung quanh, Tô Phong thấy có mấy đứa đang giở sách trong đó có cả tên béo, Tô Phong cười cười rồi ngồi chơi đợi hết giờ. Hết giờ, nộp bài xong lớp Tô Phong ngồi tụm năm tụm ba thảo luận về đáp án bài thi vừa nãy, nói chung là ai cũng làm được. Ngyễn Văn Chiến thấy Tô Phong đang nàm bò ra bàn, hắn chạy tới nói với Tô Phong: “Tí thi môn toán nhắc ta nha mày! Mày mà không nhắc tao là tao chết chắc đây!”. Đáp lại là một tiếng “Ừh” theo kiểu ngái ngủ của Tô Phong. Hai ngày thi tiếp theo Tô Phong đều làm bài khá tốt, hắn tự tin rằng điểm của mình có thể đứng đầu của khối.
Đầu tháng một, các trường học bắt đầu họp phụ huynh để thông báo về tình hình học tập của con em họ, việc này đối với những học sinh học yếu hoặc nghịch ngợm thì đó là một ngày đen tối, còn đối với Tô Phong thì đó chẳng khác gì một ngày bình thường như bao ngày khác. Từ khi đi học đến nay, năm nào Tô Phong cũng được học sinh giỏi, bố mẹ Tô Phong thường tranh nhau đi họp với lý do mát mày mát mặt. Năm nay cũng không ngoại lệ, Tô Phong ngồi nhìn bố mẹ mình đang tranh nhau xem ai đi họp cho Tô Phong, cuối cùng Tô Phong nói: “Năm nào mẹ cũng đi họp cho con rồi! Thôi thì năm nay mẹ nhường cho bố đi!”. Nghe thấy Tô Phong nói vậy, bố của hắn cũng gật đầu đồng ý. Thấy Tô Phong nói vậy, mẹ của hắn cũng đành chấp nhận.
|