21/12/2025
07:00
_Rengggggggg...
_Bộp... lạch cạch
_Bich bịch bịch bịch... Rầm.
_Niiiiiiiiii dậy mau trễ rồi đấy! - giọng nói trong trẻo của một cô hét lên
_Để anh ngủ thêm chút nữa đi - chủ nhân của căn phòng lười biếng đáp
_bịch bịch bịch... Phịch - côbé chạy lại nhảy
_Dậy! dậy! dậy!
_Hự...khụ khụ....biết rồi,biết rồi, xuống, xuống anh không thở được
_Hì hì. Tha anh đấy! - cô bé leo xuống chạy ra cửa.
_Nhanh lên nhé, ba mẹ đang đợi anh xuống ăn sáng đây - cô bé quay lại làm mặt quỷ rồi chạy xuống dưới
Hắn từ từ ngồi dậy, đây là một thanh niên có khuôn mặt thanh tú, không nổi bật, mái tóc đen lốm đốm bạc. Điểm đặc biệt là đôi mắt của hắn, một đôi mắt lúc nào cũng thanh tỉnh. Một đôi mắt nếu nhìn thoáng qua người ta sẽ nghĩ nó có màu nâu đen, nhưng nếu có ai dó nhìn thật kĩ vào đôi mắt ấy, họ sẽ nhận ra, đôi con ngươi đó. Nó có màu đỏ, một màu đỏ sậm ẩn sau màu nâu
........
Một buổi sớm như mọi hôm, dù đang là mùa đông nhưng mặt trời vẫn chiếu những ánh nắng ấm áp của mình xuống mặt đất.
Đã 13 năm, kể từ cái ngày đó. Cái ngày mà 13 năm trước cả thế giới xôn xao về tận thế. Chắc hẳn là bây giờ chẳng ai còn nhớ đâu. Không hiểu sao tôi lại cứ nhớ nhỉ. Hoặc ít nhất đó là điều duy nhất trong giấc mơ quoái dị của tôi. Những cơn ác mộng lặp đi lặp lại mỗi đêm suốt 13 năm. Thế nhưng khi tỉnh giấc tôi lại chẳng nhớ được tôi đã thấy gì.
Tôi là Vũ Phong, 17 tuổi. Còn cô bé lúc nãy là em gái của tôi Vũ Huyền Nhi 11 tuổi, con của bố tôi và người vợ sau.
Thật ra thì tôi cũng chẳng phải con ruột của ông. Tôi chỉ biết rằng mẹ tôi - vợ trước của ông- đem tôi đến sống với ông năm tôi 2 tuổi, sau 3 năm bà đột nhiên biến mất. Tuy không phải con ruột, nhưng ông vẫn rất yêu thương tôi. Sau đó ông tiến thêm bước nữa. Tuy không thích lắm nhưng tôi cũng dần quen. Hiện giờ chúng tôi đang sống tại Tokyo, Nhật Bản
Hôm nay là một ngay đẹp trời. Một ngày mà ai khi bước ra đường cũng sẽ nghĩ hôm nay mọi việc sẽ thuận lợi đây. Thế nhưng tôi lại có cảm giác rất lạ. Dường như có chuyện gì đó sắp sảy ra thì phải.
Giữ nỗi nghi vấn trong lòng tôi dậy làm vệ sinh cá nhân qua loa rồi vọt xuống nhà
_Nii lâu quá đấy- cô bé tỏ giận dỗi
_Được rồi, con trai lại đây ăn sáng rồi còn đi.học - me kế của tôi nói
_Dạ - tôi chạy lại khi đi ngang qua em gái tôi đưa tay xoa đầu cô bé. Nó hất tay tôi ra và làm mặt dữ dọa đánh. Nhìn nó lúc ấy thật đáng yêu làm sao
Em gái tôi là 1 cô bé có độ dễ thương vô đối. Ít nhất trong mắt tôi là như thế. Cô bé cao chỉ có 1m4 dáng người nhỏ nhắn, tóc nhuộm vàng, 2 bím. Đôi mắt to tròn, khuôn mặt thư thiên thần. Tôi.chỉ muốn ôm.nó vào lòng thôi. Tôi có cảm giác như mình bị siscon thì phải. Thôi bỏ qua đi
Bữa sáng diễn ra nhanh chóng nhưng chúng tôi nói được với nhau rất nhiều chuyện. Một không khí gia đình êm ấm hạnh phúc. Không ai trong chúng tôi nghĩ rằng đây là bữa sáng gia đình cuối cùng của chúng tôi.
Sau bữa cơm. Như thường lệ tôi đưa em đến trường rồi mới đi học, còn bố mẹ tôi đi làm.
_Đi đường cẩn thận đấy - bố mẹ tôi dặn dò
_Dạ vâng - chúng tôi trả lời
Chúng tôi cùng nhau đi, trên đường mọi thư vẫn tấp nập như mọi khi. Bỗng nhiên, có cái gì đó lóe qua đầu tôi, 1 khung cảnh mài đỏ... máu... người chết...nội tạng... ... Rồng, 2 con rồng khổng lồ...
_ Nii, Nii - con bé kéo tay tôi
_ Hở - tôi giật mình
_Nii đang bị sao vậy. Nii không khỏe hả - cô bé lắng nhìn tôi hỏi
Nhìn lại thì ra người tôi đã đổ hết mồ hôi
_Anh không sao, chúng ta đi thôi - xoa đầu cô bé, tôi mỉm cười nói.
Nó nhanh chóng lấy lại vẻ tươi cười và chúng tôi nắm tay nhau đi. Trên đường, cô bé kể mọi thứ ở trường, lớp cho tôi, khoe những thành tích đã đạt được của nó, kể mhững việc phá phách mà nó cùng lũ bạn làm...
Khi chúng tôi vẫn đang cười đùa với nhau thì bất chợt một trận động đất ập đến. Cũng không phải đơn giản là 1 trận động đất, bởi dường như tôi cảm nhận được sự chấn động trong không khí.
Trận động đất làm cửa kiếng của những tòa nhà võ tan. Tôi vội xách con bé lên chạy thật nhanh, đến chiêc xe gần nhất, tôi nhét con bé xuống dưới gầm và chui vào theo
Mặt đất không ngừng rung chuyển dữ. Những mảnh kiếng vỡ, những khung cửa kính, những bức tường không ngừng sụp đổ rợi xuống phía trên và xung quanh chúng tôi. Con bé sợ hãi ôm chặt lấy tôi nước mắt đầm đìa
Đùng đùng đùng... ẦM- Dường như có cái gì đó rất lớn vừa rơi lên nóc xe chúng tôi đang trú. Con bé xiết chặt tôi hơn. Ôm nó trong lòng tôi an ủi
_Không sao đâu! Không sao đâu. Có anh đây
_Nii... em sợ...hức hức - con bé mếu móa
_không sao cả. không sao cả - tôi nhẹ nhang vỗ lưng trấn an nó
Cơn chấn động đất diễn ra 23s dù chỉ 23s giây nhưng đối với tôi nó như hàng tiếng đồng hồ. Đợi thêm 1 Chút, chúng tôi Lồm cồm bò ra khỏi gầm xe. Đập vào mắt chúng tôi là một khung cảnh hoang tàn xá vỡ nát, những phiến đá khổng lồ từ các căn nhà cao tầng rợi vỡ đầy đường, xe cộ bị đè bẹp, tông vào tường. Những tòa nhà nghiêng ngả, đổ vỡ, bốc cháy khói lửa mịt mù. Đường phố tán loạn, nhiều người bị thương, nhiều người chết. Những người bị những khối bê tông đè bẹp có người bị đập nát đầu, có có người bị đè mất nửa vẫn cố lết thoát ra, máu lênh láng. 1 Vài người vẫn bình n nhưng cí vẻ bị thương nhẹ khập khiễng đi, họ giúp những người còn sống nhưng bị kẹt. Bỗng 1 Cơ thể nhỏ nhắn xiết chặt cánh tay tôi
_Nii! em muốn về nhà
_Ừ. Chúng ta đi
...
Nii! Chúng ta có được gặp lại bố mẹ không?
_Anh không biết! Chắc là có. Có khi bố mẹ đang chờ chúng ta ở nhà đấy - tôi mỉm cười an ủi
_vậy chúng ta mau về đi nào - nó kéo tay tôi. Chưa được bao nhiêu lại có 1 cơn chấn động. Lần này không phải là động đất. Nó là 1 Loại chấn động âm thanh phát ra từ phía trên trời. Rất nhanh, một màu đỏ tươi bắt đầu trang ngập trên thiên không. Không bao lâu bầu trời màu xanh kia đã bị che kín bởi 1 màu đỏ. Thế nhưng trước khi màu đỏ chiếm lấy bầu trời kia tôi đã nhìn thấy chúng. Những con mắt màu đỏ và 1 mặt trời màu trắng
Chưa đầy 10s từ phía sau bầu trời đỏ, xuất hiện những kẻ màu trắng. Chúng không có gì ngoài 1 màu trắng tạo thành 1 nhân ảnh. Không mắt, không mũi, không tóc không, không gì cả. Chúng chỉ như những bóng đèn hình người. Chúng hạ xuống thế gian như những vị thần của ngày phán xét.
_Đẹp quá. Họ là thiên thần đến giúp chúng ta hả nii - em gái tôi hỏi
Tuy không biết chúng là gì, nhưng tôi cảm giác được một sự sợ hãi từ sâu tận linh hồn. Vội vàng, tôi nắm lấy tay em gái chạy thật nhanh
_Gì vậy nii! Đừng lôi em... đau...
Không trả lời, tôi nhấc nó lên chạy thục mạng. Chạy đi đâu? Tôi cũng không biết tôi chỉ biết phải tránh thật xa chúng. Ít nhất là lúc này chúng không được xuất hiện gần tôi.
_Nii! nii! Từ từ chóng mặt quá - em gái tôi la hét
_IM MỒM - Tôi quát lên và tiếp tục chạy. Con bé dường như sơ hãi trước tôi nên nó yên lặng.
Không biết qua bao lâu, chỉ biết là tôi đã đi qua rất nhiều người, xe cộ đã bắt đầu lưu thông. Họ đang đi đâu đó. Nhưng đầu óc tôi không thể để mắt tới xung quanh. Trong tôi chỉ có 1 chữ trốn. Trốn đi bất cứ nơi nàp càng ít người càng tốt.
Rồi 1nhưng kẻ màu trắng đã đổ bộ lên mặt đất. Tôi ôm con bé rẽ sang 1 con đường khác. Phía sau lưng tôi vang lên những tiếng la hét thảm thiết. Tôi mặc kệ, tiếp tục cắm đầu chạy.
Bịch - một kẻ màu trắng rơi xuống trước mắt tôi. Lúc này đây tôi mới nhìn rõ chúng. Một trắng kì dị, một thứ ánh sáng qoái quỷ phát ra từ người.chúng. Dù nói là ánh sáng nhưng chúng lại cho tôi mpọt cảm giác tối tăm. Tối tăm hơn cả bóng tối. Phải, một thứ bóng tối phát ra ánh sáng, một thứ bóng tối màu trắng.
Cánh tay của hắn dài ra giống như 1 Lưỡi dao và hắn lao đến.chúng tôi. Tôi ném em gái sang 1 Bên trượt qua chân của kẻ màu trắng ấy, bật lên đá vào lưng của hắn. Dù sao tôi cũng là 1 cao thủ Karate đai đen mà
_Mềm? Mềm như vậy thì lưỡi kiếm... chưa kịp nghĩ thì hắn đã quay lại chém một đường từ bên trái sang. Theo phản xạ, tôi vội vàng té xuống lăn qua bên phải
_xoẹt. Chiếc xe sau lưng tôi dễ dàng bị chém làm 2 đồng thời chém luôn suy nghĩ chưa kịp định hình của tôi.
_NII - em gái tôi thấy thế sợ hãi hét lên
_CÂM MỒM. - tôi quát thế nhưng đã quá trễ hắn đã để ý bên đó. Hắn phóng qua Tôi cũng vội vàng lao về phía con bé. Cánh tay kiếm của hắn đam tới. Tôi chỉ kịp đưa thân mình đõ cho cô bé
_Phập - 1 Cơn đau xé nát đầu óc tôi đồng thời tôi cảm nhận được một sức nóng kinh khủng, ngay sau đó là cảm giác lanh buốt. Chưa tới 2s hắn rút lưỡi kiếm ra tôi cũng thanh tỉnh hơn. Hắn dơ kiếm lên chuẩn bị chém xuống. Có lẽ c.sống của tôi đến đây là kết thúc. Ít ra có lẽ em gái tôi đã chạy thoát. Một cơ thể mềm mại quấn vào tay tôi
Ơ- Ngó sang tôi thấy con bé ôm chặt tay tôi, nó nấc lên không ngừng hai hàng nước mắt khôg ngừng rơi. Tôi chỉ biết cười khổ xoa đầu nó, ôm vào ngực
_Vụt.- khi thanh kiếm còn cách chúng tôi vài cm
_Đoàng đoàng... tránh xa 2 Đứa trẻ đó ra - một cảnh sát trung niên xuất hiện từ xa nổ súng. Nhưng có vẻ đạn chẳng ăn thua với chúng. Những viên đạn chui tọt vào cơ thể chúng rồi biến mất.
_đoàng đoàng đoàng... các cháu mau chạy đi. - ông ta hét lớn
Nén vết thương đứng dậy. Tôi dắt con.bé tiếp tục chạy. Đàng sau tôi vang lên hành loạt tiếng súng vag rồi tắt hẳn. Tôi.chẳng biết sức đâu mà tôi có thể tiếp tục chạy trâu như thế. Nhưng dần dần mắt tôi bắt đầu hoa.đi, bấy giờ tôi thấy 1 khách sạn. Dường như những người ở trong đã di tản đi hết rồi. Chúng tôi lên lầu 10 vì nó ở tầng giữa, có chuyện dễ di chuyển lên xuống. Mở mở cửa vào 1 phòng không khóa, đóng cửa tôi đặt con bé xuống, và ngồi bệt ra thở dốc. Ngay lập tức nó lao vào lòng tôi òa khóc
_Nín nào nín nào. Không sao - ôm nó vô lòng tôi nói
Bỗng một con đau buốt đập vào óc tôi
_AAAAAAAA
_Nii nii sao vậy
_AAAAAAAA
_Nii nii đừng làm em sợ! Oaoaoaoa
Từng mảng hình ảnh hỗn độn không ngường xuất hiện trong đầu tôi, lại là nó bầu trời đỏ...mặt đất đỏ...máu... xác chế...rất nhiều, không chỉ có mỗi nhân loại...2 đầu rồng..... một cơn buốt óc cắt ngang những hình ảnh. Đầu tôi đau như búa bổ, tôi có cảm giác óc tôi muốn nổ tung ra. Vết thương lúc nãy ở cạnh sườn bắt đầu phát tác moịt cảm giác đau buốt, nóng,lạnh xen kẽ. Ngay sau đó nó lan ra cả cơ thể tôi trở nên đau đớn không thể tưởng tượng được. Tôi có cảm giác như có hàng vạn.con kiến cắn nát mạch máu, có ai đó đang gọt từng lớp da, thứ gì đó đang cắn xé nội tạng. Cả cơ thể tôi đều chịu sự dày vò. Và rồi tôi cảm giác mình không còn cảm nhận được gì nữa. Trươcd mắt tôi là 1 màu đen và tôi đang rơi vào 1 Khoảng đen vô tận ấy.