Ngồi lẳng lặng một lúc thì Phong đứng dậy định ra về. Chẳng hiểu tại sao mỗi lần cậu ra đây thì tâm trạng rõ ràng thoải mái hơn nhiều. Phong cũng chẳng thèm suy nghĩ linh tinh nữa, dù sao đó cũng chỉ là giấc mơ mà thôi, hơi kỳ lạ nhưng chắc chắn không ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu. Nhưng Phong đã nhầm. Vận mệnh là một thứ con người không thể nào nắm bắt. Chỉ cần một cái thoáng qua, thêm một số tác động, mọi sự thật mà ta biết sẽ bị phá hủy hoàn toàn, rồi được lập lại dưới một hình dạng mà ta không thể tưởng tượng.
"Thằng khốn, He ... Arita! Mày không chạy được đâu! "
Phong nhăn nhó khi nghe được cái giọng này, nó kinh khủng như tiếng rít của con mẹ hàng buôn đầu chợ người Hoa khi có ai thiếu nợ. Nhưng cậu lại tặc lưỡi, chắc là một vụ bắt nạt thôi, không phải việc của cậu.
Mắt hướng lên, một cậu bé tầm 12-13 tuổi ầm ầm lao vào cái thùng rác chỗ cái gốc lõm vào giữa hai tòa nhà. Cậu đứng dậy rất nhanh, loạng choạng chạy đi . Đằng sau cậu bé, hai bóng đen đuổi sát nút, giống phụ nữ, đặc biệt mặc một chiếc váy thụng dài lê thê quét đất.
-Bọn tao đánh giá thấp mày rồi, Arita. Bà mẹ một mí của mày sao không đến giúp nhỉ? Ồ! ở đây xa quá cơ. Mày có muốn thử một viên kẹo trị ho Halls vị mật ong trước lúc chết không? Rất có ích đấy.
-Chị thôi ngay đi, Stheno. Chị không nhớ lần trước vì chị cứ mời cái tên Percy đáng ghét cái món Xúc xích pho mát chiên giòn ngớ ngẩn của chị mà chúng ta bị giết à? Mặc dù chúng ta bất tử thật đấy nhưng Tartaus lạnh kinh khủng, chị đi mà vào đó một mình đi.
-Đúng vậy, Euryale, chúng ta giải quyết nhanh hắn nào. Mày sẽ không phải đau đớn lâu đâu, Arita. Sau vụ lần thất bại vụ trước, bọn tao đã trở lại, đầy sức mạnh. Người bảo trợ nói không cho phép sai sót nữa.
Ờ, mấy lời đe dọa ấn tượng đấy, vụ kẹo ngậm ho rất sáng tạo. Phong vẫn quan sát vụ kì quái này. Cậu bé 12 tuổi trước mặt hai mụ một gầy một béo, chỉ hơi run rẩy do mệt khi đã chạy cả một quãng đường dài, chứ không phải do sợ hãi.
Thế rồi Phong nhanh chóng giật mình bởi màn trước mắt. Cánh tay hai mụ vươn dài để lộ móng nhọn hoắt, cào cấu liên tiếp về người cậu bé kia. Nhưng điểm quan trọng là mỗi khi vồ trượt, móng mụ để lại mấy vệt hằn rõ sâu lên bức tường đá rắn chắc, có nơi trực tiếp bị cào thành mảnh vụn. Cậu trố mắt khi thấy chỉ một trảo, mụ béo xé cái thùng rác sắt lá ra làm hai mảnh.
Không được, như thế này là thành giết người mất rồi.
Phong đưa mắt nhìn bốn xung quanh, cậu nhanh chóng giật đứt dây xích ở cái hàng rào thấp trước mặt. Gọi là hàng rào, nhưng chúng chỉ là mấy quả cầu bằng sắt nối lại với nhau bằng dây xích trên mấy cái cột ngang bằng đầu gối, có tác dụng trang trí là chính.
Phong vừa lao đến chỗ cậu bé vừa quăng hai cái lưu tinh chùy tự tạo của mình. Mụ gầy bị bất ngờ ăn ngay một chùy vào mặt, lảo đảo ngã ra sau. Bên dưới cái váy, thay vì đôi chân lại là một cái đuôi rắn màu vàng loang lổ khoang đen. Phong thề là cậu không hoa mắt.
Tên bốc mùi người phàm đáng ghét kia. Ngươi không biết vừa rồi ngươi đã làm gì đâu. Ta sẽ uống máu ngươi rồi sẽ tiếp tục giết thằng á thần da vàng này”- Mụ béo rít lên.
-Stheno! Không biết vì sao hắn không có mùi của á thần nhưng hắn không phải người phàm đâu, em đã giăng màn sương mù kín khu vực này rồi. Đừng giết hắn vội, chị hóa đá hai chân hắn trước đi. Cùng em giết tên này đã, chúng ta sẽ tra hỏi tên kia sau.
Mụ gầy vừa nói xong, từ mắt mụ béo đã bắn ra một luồng tia sáng đỏ từ mắt, không khác gì Cyclops trong X-men. Dù chẳng biết là gì nhưng Phong có cảm giác rất nguy hiểm. Quả nhiên nơi bị mụ béo chiếu trúng chỉ 2s, chúng hóa thành đá cả. Tóc mụ rũ tung, không phải là tóc mà là những con trắn trườn bò ngoe nguấy, thè thụt cái lưỡi kêu tee tee tee... một cách gớm ghiếc.
“Chờ đã! Stheno, Euryale.... Chân rắn, tóc rắn, hóa đá... Hai người là Gorgon... lại còn á thần... thần thoại Hy Lạp... WtF is going here?...”
“Em cũng đang tự hỏi câu đó rất nhiều lần đây.”- giờ cậu bé mới lên tiếng.
Phong điên mất rồi, cái thế giới gì đây chứ? Lại còn hóa đá với uống máu.
Kệ nó. Chạy đã.