-Nghe đây Arita-kun, con và Azami ... Đúng vậy! Các con phải sang Mỹ.
Nói thật là Arita luôn có mong ước được sang Mỹ, nhưng thế này thì quả thật là quá bất ngờ.
-Bao giờ chúng ta đi vậy mẹ?
-Ngày mai, đi bằng tàu thủy vượt biển. Không phải chúng ta, chỉ có con với Azami thôi. Mẹ đã chuẩn bị sẵn vé rồi.
Cậu lại một lần nữa ngạc nhiên. Từ Wakayama đi máy bay đến Mỹ cũng đã tốn mất mấy ngày, quá cảnh đến hai ba sân bay, vậy mà còn đi bằng tàu thủy.
-Chỉ có trên biển mới có thể bảo vệ các con. Mẹ cứ nghĩ giữ các con bên mẹ sẽ an toàn. Nhưng mẹ đã nhầm. Các con sẽ sang Mỹ học. Mẹ bắt buộc phải gửi các con tới nơi bố muốn con theo học.
Tuy chẳng hiểu gì nhưng Arita vẫn nghe được ý chính: “Bố, người con chưa gặp bao giờ, muốn con và em, học một trường tại Mỹ”
-Không phải trường, mà là một trại hè. Ở đó người ta sẽ định hướng cho con. Giống như một kiểu trường dự bị đại học ấy.
Arita không hiểu một trường Trung học thì cần gì dự bị. Và nếu chuyện trại hè quan trọng vậy, tại sao giờ mẹ cậu mới nói.
Chỉ cần nhìn ánh mắt của Arita, mẹ cậu đã hiểu tất cả: “Xin lỗi Arita-kun, mẹ không thể nói cho con việc sang Mỹ sớm hơn... Mẹ... không muốn con đến đó. Chỉ là sự việc không thể cứu chữa được nữa...”
Mọi chuyện cũng đâu tệ đến mức thế. Mặc dù dạo này ngôi đền nơi cậu sống luôn xảy ra chuyện. Như lễ hội mùa hè (Natsu Matsuri) mới vừa rồi, lũ côn đồ đến phá đám, Arita tận mắt nhìn thấy nhưng chẳng ai tin chúng có một mắt và cánh tay hải cẩu. Hay vào lễ Sơ Ngọ (Hatsu-Uma), từ bãi biển phát ra những tiếng động kinh khủng, mọi người đều nói là tiếng pháo hoa lễ hội. Mặc dù chẳng ai đốt pháo hoa vào ngày đó cả...
Vì hai anh em Arita sống phải đến cả 360 ngày một năm trong ngôi đền cổ, nên cậu luôn có chân trong mọi lễ hội. Em gái cậu – Azumi thậm chí còn là một Miko(*). Mẹ cậu thường xuyên vắng nhà nên mới để cậu và em sống ở đây. Cậu cũng không trách mẹ, bởi vì cậu hiểu, một bà mẹ đơn thân nuôi hai đứa con vất vả dường nào. Mặc dù chỉ ra đời sớm hơn Azumi có năm phút, nhưng cậu luôn chăm sóc cho Azumi, một cách trưởng thành.
Bà quay mặt đi, tất tả chuẩn bị đồ đạc cho Arita và Azumi. Nhìn mặt mẹ, Arita biết, chỉ cần cậu hỏi thêm một câu nữa thôi thì mẹ cậu sẽ khóc òa.
Lúc này, Azumi đã bước vào. Vừa nhìn thấy mẹ, con bé đã ôm chầm lấy bà. Phải mất năm phút sau cô bé mới phát hiện ra anh trai. Mái tóc dài, được cột thành hai bím, đong đưa khi cô bé nhìn ngoái nhìn Arita với đôi mắt tròn xoe như hai hòn bi ve.
Xoa mái tóc vẫn còn rối bù và tránh cái nhìn của mẹ, Arita nặng nề lê bước khỏi căn phòng. Nghe xong câu chuyện, Azumi thậm chí còn phản ứng dữ dội hơn. Nhưng ý mẹ đã quyết thì chẳng có thể ngăn cản.
Ầm... ầm... ầm.... Bầu trời đang sáng trong thì bỗng nhiên tối đen. Sấm chớp rạch xé lóe sáng cả bầu trời. Từng đám mây khổng lồ cuộn vào nhau.
Arita đoán chừng sẽ có cả lốc. Thời tiết dạo này khốc liệt thật.
Nhưng mẹ cậu không cho là thế. Bà hốt hoảng gào lên: “ Hai đứa, đi ngay!”
Giờ Arita mới cảm nhận được sự bất thường. Trong tiếng gió gào thét, cậu còn nghe được cả tiếng hú. Rợn tóc gáy.
Mẹ cậu chộp lấy hai cái túi cho hai đứa rồi cả ba người chạy như bay ra chiếc xe bán tải cà tàng.
Xe chạy xuyên cơn dông, gió thổi mạnh như trong một cơn bão. Gió như chiếc roi quất cái xe rung lên bần bật. Mưa như viên đạn táp vào cửa kính. Mẹ cậu chỉ đơn giản giữ chặt chân ga.
Bỗng nhiên một cơn gió lớn tấp đến, cuốn theo như cả tấn bụi đen kịt. Arita thề là nó nguyên xi một hình đầu lâu gào thét.
Mẹ cậu ngoặt tay lái, đạp mạnh chân phanh. Nhưng đúng lúc này phanh đứt, chiếc xe đâm thẳng hướng gốc cây cổ thụ ven đường. Chẳng biết bằng cách nào, cả ba người đã kịp thời lao ra khỏi chiếc xe.