Ma Phương đại lục, Đông Thắng Thần Châu, Thiên Vũ thành, Đông Phương gia tộc.
Trong một căn phòng khá rộng rãi thoáng mát, có một thiếu niên chừng 13 - 14 tuổi đang lười biếng nằm trên giường, tay để lên trán dáng vẻ hình như đang suy nghĩ gì đó.
- ”Chẳng phải ta đã chết rồi sao, sao lại nằm ở đây, mà ở đây là đâu vậy?”.
Thiếu niên thì thầm một mình, trên khuôn mặt non nớt ẩn hiện sự kinh ngạc khó phát giác.
Thiếu niên này tên là Đông Phương Lâm Phong, hắn thực chất là một sát thủ của môt hành tinh tên là địa cầu, thậm chí là một sát thủ đệ nhất trên hành tinh đó. Nhưng bởi vì kẻ gian hãm hại mà bị giết chết, sau đó không biết vì sao mà hắn lại bị xuyên không đến cái thế giới này. Thực sự thì hắn cũng chả biết nơi đây là đâu và cũng càng không biết mình đã bị xuyên việt đến thế giới này.
Nằm miên man suy nghĩ một lúc, đột nhiên có một dòng kí ức như thác lũ đổ về tràn vào đầu hắn làm hắn khẽ nhíu mày một cái. Kể cũng biến thái, khi kí ức của hai linh hồn dung hợp, nỗi đau về linh hồn rất lớn, nó giống như là bị ngàn vạn con kiến cắn xé linh hồn vậy, đau đớn vô cùng. Nhưng Đông Phương Lâm Phong chỉ khẽ nhíu mày một cái, không hề có nửa điểm đau đớn hiển hiện trên khuôn mặt, Quả thực đúng là biến thái.
- “Thì ra ta bị xuyên không đến đây”.
Sau một hồi thì kí ức dung hợp hết, Đông Phương Lâm Phong khẽ thốt ra một câu đầy kinh ngạc. Hắn thở dài một hơi, bắt đầu tìm tòi lại kí ức của chủ nhân thân thể cũ này.
Nguyên lai chủ nhân thân thể cũ này cũng tên là Đông Phương Lâm Phong, là đại thiếu gia của một trong tứ đại gia tộc của Thiên Vũ thành thuộc Thiên Vũ Quốc - Đông Phương thế gia. Cha của Đông Phương Lâm Phong là Đông Phương Chiến Thiên, là gia chủ của Đông Phương thế gia. Mẹ là Hoàng Oanh, là một trong những mĩ nhân của Thiên Vũ thành. Đông Phương gia tộc phát triển được hơn một ngàn năm, lấy thu lợi ích từ Thiên Vũ thành mà phát triển đi lên, trở thành một đại thế gia hùng hậu như hiện nay. Sở dĩ Đong Phương thế gia hùng hậu, chủ yếu là do nội tình bên trong. Trong gia tộc có rất nhiều Pháp sư, hầu như ai cũng là pháp sư, thực lực lớn mạnh mới không có ai dám động vào. Bình thường người khác gặp người của Đông Phương thế gia đều phải kính nể mấy phần. Nhưng Đông Phương Lâm Phong là một ngoại lệ, tuy là đại thiếu gia nhưng thiên phú tu luyện ma pháp cực kém. Tu luyện từ năm 7 tuổi mà mãi đến năm 14 tuổi mới đạt được Luyện Khí cảnh tầng ba, thiên phú tu luyện được coi là kếm nhất trong gia tộc, bị người trong gia tộc khinh thường khi dễ. Những người khác ngoài gia tôc, tuy không nói ra lời nhưng ai cũng khinh bỉ vị thiếu gia phế vật này.
- ”haiza”.
Thở dài một hơi, trên mặt Đông Phương Lâm Phong hiện lên vẻ quyết tâm.
- ”Nếu như đã chiếm lấy thân thể này thì ta nhất định phải xóa bỏ biệt danh phế tài trên thân thể này mới được”.
Bước xuống giường, văn vẹo thân thể một cái. Lâm Phong bây giờ mới để ý căn phòng của mình. Căn phòng khá rộng và thoáng mát, ở giữa căn phòng là một chiếc bàn khá to, bốn chân bàn được chạm chổ rất đẹp, giống như bốn cái chân của một con sư tư, rất uy dũng. Xung quanh là bốn chiếc ghế nhỏ, đủ cho bốn người ngồi. Ngoài ra, còn có tủ quần áo, giường chiếu cũng rất xa hoa. Lâm Phong âm thầm tặc lưỡi, vị thiếu gia này tuy là phế vật nhưng cuộc sống cũng khá tốt đấy.
Sau khi ngắm ngía căn phòng, hắn định mở cửa bước ra thì.
- “Ý cái gì vậy?”.