Soái Ca
Tác giả: Thiết Kiếm Vương
Chương 3: Đại thúc
Lần nữa khi nàng tỉnh dậy đã là sáng của ngày hôm sau, thật là một đêm dài ngon giấc. Nàng chưa bao giờ được ngủ bình yên như lúc tối qua, lúc nào nàng cũng gặp ác mộng, và lần nào cũng là giấc mơ ấy, giấc mơ kinh hoàng từ khi còn bé đã ám ảnh nàng, cha mẹ nàng chết ngay trước mắt mình mà nàng không thể làm gì được.
Thoáng cử động cơ thể nhưng Tiểu Linh chết lặng vì đau, hôm qua nàng không phát hiện tay mình bị bong gân nhưng hôm nay thì mới nhận ra điều ấy, chân ngay đầu gối một vết băng to đùng vì bị sưng to lên, cực nhức. Tiểu Linh khẽ rên rỉ thành tiếng, chao ôi từ bé đến giờ chưa bao giờ đau như thế cả.
.gif)
Lại tiếng kẹt cửa vang lên và lần này vẫn là dáng người hôm qua Tiểu Linh lơ mơ nhìn thấy, ''Đại thúc có hàm râu to'' đang tiến vào phòng và đi về phía giường của nàng. Trên tay đang bê một cái khay gì đó bắng gỗ trông rất đẹp, đó là thuốc Tiều Linh nghĩ thế vì có mùi thuốc rất nồng đang bay trong gió thì phải, ngày một gần hơn nàng thấy đích thị là nó "Thuốc" tử thần của đời nàng, Tiểu Linh rất sợ bị uống thuốc vì nó rất đắng.
Khẽ nhìn qua Tiểu Linh thấy mỗ đại thúc buông cái khay đựng thuốc xuống, xoay người giúp nàng ngồi dậy, cẩn thận đặt nàng dựa vào thành giường thông qua một cái gối đã chẽng lên để tránh đau. Mỗ đại thúc lên tiếng, đó là một giọng nói trầm ấm:
"Cô nương, đã thấy khỏe hơn chưa."
Thông qua lời đại thúc nói, ây da vậy là Tiểu Linh đã ngủ lâu lắm rồi nhỉ, sao nàng thấy cứ như mới ngày hôm qua vậy ta, đầu vẫn chưa khỏi hoang mang về nơi mình đang dừng chân ngơi nghỉ. Tiểu Linh lên tiếng trong sự tò mò xen lẫn lo âu.
"Đây là đâu thế, sao tôi lại ở đây".
Đáp lại nàng là một ánh mắt nồng ấm và lời nói rất dịu dàng không như vẻ ngoài trông rất hung tợn của mỗ đại thúc .
"Đây là nhà ta, nhà ta ở Thành Đô Lương, Y quốc. Là ta đã cứu cô từ trên núi về đây lúc đó cô đã ngất đi".
Tiểu Linh thật sự đã rất choáng, Y quốc sao, mình quay về thời đại nào ấy nhỉ sao nghe tên lạ quá, không chút ấn tượng nào hay là một nơi nằm ngoài thế giới mà mình đang sống. Chắc có lẽ là như vậy, nàng không thể có lý giải nào tốt hơn thế.
Đại thúc nhìn nàng, rồi lại nhìn y phục trên người nàng thầm đánh giá. Đúng rồi nàng hình như vẫn đang mặc quần áo của thế kỷ mới mà, không lạ sao được, khác hẳn với trang phục trường bào mà mỗ đại thúc đang vận, nàng trong như một con ngố giữa phố người đông đúc mà không ai giống với mình.
"Cô nương, tên cô là gì?" Giọng thúc ấy lại vang lên. Tiểu Linh thì thào qua khóe miệng:
"Mạc Tiểu Linh, thúc cứ gọi tôi Tiểu Linh là được".
"Được". Đại thúc không khách sáo nói ngay:
" Tiểu Linh cô nương nếu không có nơi nào để đi thì cứ ở lại đây cũng được, dù gì thì nơi đây cũng chỉ có mình ta mà thôi, không ngại thì cứ ở lại vậy".
Ý chết thúc ấy không nhắc chắc nàng quên luôn việc này nhỉ, nơi xa lạ này mà có người cho mình ở nhờ thì thật là tốt, đến nơi lạ không tiền không bạc thì làm cái gì được chứ, suýt nữa thì quên bén đi. Tiểu Linh ưng thuận đồng ý, dù gì thì nàng cũng có cái gì đâu mà sợ người ta lợi dụng mình, chỉ còn cái mạng quèn này thôi, nếu họ muốn Tiểu Linh nàng sẵn sang cho.
"Đa tạ thúc, à xưng hô như thế thúc có ngại không, tôi chưa biết tên của thúc đấy".
"Cứ gọi ta là Đại thúc cũng được, gọi gì cô nương muốn. Bây giờ ta đi kiếm y phục cho cô nương thay đổi nhé, đợi ta ở đây".
Uống cạn chén thuốc thúc ấy đưa, trời sao mà nó đáng thế không biết làm cho Tiểu Linh muốn nôn ra mật vàng luôn sao khổ thân nàng thế không biết.
Đại Thúc thật chu đáo, Tiểu Linh thầm nghĩ như thế, chưa bao giờ có người đàn ông nào tốt với nàng thế. Nếu có cũng vì tài sản nhà nàng mà thôi, họ chỉ lợi dung nàng rồi cướp đi nó, sau đó họ vứt nàng đi như một thứ rác rửi vào cô nhi viện mặc cho nàng tự sinh tự diệt, mà không thèm để ý gì nữa.
Last edited by BỘ SÁT; 16-12-2015 at 06:33 PM.
Lý do: chỉnh sửa ngôi xưng
|